Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 944: Tới Ta Vì Ngươi



Chương 944: Tới Ta Vì Ngươi





----------------------

- Hỗ trợ, ngươi muốn hỗ trợ thế nào?

Liễu nhị tiểu thư tay giơ lên ngừng trên không trung, ánh mắt nhìn sang.

Trưởng công chúa bị điểm huyệt đạo, khuôn mặt ửng đỏ, theo dõi ánh mắt của hắn, ẩn chứa sát khí.

- Như Ý, muội làm gì vậy?

Lý Dịch bước nhanh tới, kéo Liễu nhị tiểu thư ra, nói.

- Minh Châu là công chúa, sao muội có thể đối với nàng như vậy, còn không mau buông nàng ra.

Liễu nhị tiểu thư bị hắn kéo ra, sát khí trong ánh mắt trưởng công chúa tiêu tán, ẩn ẩn mang theo một tia áy náy.

Thì ra hắn nói hỗ trợ, là giúp mình.

Lý Dịch âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh, tuy hắn cũng rất muốn thử đánh cái mông là công chúa hiện tại có thể sau này là nữ hoàng có cảm giác gì, nhưng nhất thời không cách nào làm được, nhưng ngày tháng sau còn dài mà.

Hai cái Như Ý, ngẫm lại cũng làm toàn thân người ta run rẩy.

Sau khi trưởng công chúa được hắn đỡ dậy, vẫn không thể hành động.

Lý Dịch nhìn trên dưới trái phải, hỏi.

- Bị điểm huyệt đạo à, điểm làm sao, ta giúp cô giải.

Sắc mặt trưởng công chúa lại đỏ lên, không nói gì.

Liễu nhị tiểu thư đi tới, đẩy hắn qua một bên, nhẹ nhàng điểm một cái trước ngực Lý Minh Châu.

Tuy nói chịu nhục dưới tay Liễu nhị tiểu thư, nhưng sau khi huyệt đạo được giải, nàng cũng không làm ra cử động gì quá kích, đứng dậy đi về hướng phòng suối nước nóng, từ tốn nói:

- Ta đi tắm, cầm cho ta một bộ quần áo sạch.

Lý Dịch đi theo Liễu nhị tiểu thư tiến về phía trước, nàng bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi:

- Ta đi mang quần áo sạch cho nàng, cũng đi tắm rửa, ngươi muốn tắm cùng ta sao?

Lý Dịch do dự nói.

- Như vậy không tốt đâu.

Khi Liễu nhị tiểu thư bắt đầu kéo ống tay áo lên, Lý Dịch khoát tay, nói:

- Buổi sáng ta vừa mới tắm rồi, lần này cũng không cần tắm nữa.

Nói xong quay người đi về hướng ngược lại.

Sau khi trưởng công chúa bị Liễu nhị tiểu thư ba ba ba một hồi, tắm rửa, đổi một bộ quần áo, nhìn rõ ràng sảng khoái hơn vừa rồi nhiều.

Nàng mặc quần áo của Liễu nhị tiểu thư, hai người tuổi tác tương tự, thân cao cũng không khác nhiều, quần áo Liễu nhị tiểu thư có thể mặc, nàng cũng có thể mặc, quần áo nàng có thể mặc, Liễu nhị tiểu thư thì không nhất định có thể mặc

Lý Dịch phát hiện, ánh mắt Liễu nhị tiểu thư luôn như có như không phía ngực trưởng công chúa, trong ánh mắt mang một chút nghi hoặc.

Quan hệ của hai người bọn họ, thật sự cổ quái tới cực điểm, đã là oan gia, lại là bằng hữu, Lý Dịch cũng không làm rõ ràng được, nhưng có một chuyện hắn biết rõ, hai người các nàng, ngày càng thân mật.

Lấy tính cách của trưởng công chúa, bị người đánh đòn thế mà còn có thể không có chuyện gì, lấy thói quen của hai người bọn họ, lại cùng nhau tắm rửa với đối phương, cái này khiến Lý Dịch không khỏi nhớ tới Túy Mặc và Nhược Khanh, nữ nhân bên cạnh hắn đều bị làm sao vậy?

Lý Minh Châu vén hai tóc mai còn hơi ẩm ướt ra sau đầu, ngẩng đầu hỏi.

- Mấy Thân Vương đều đưa thiếp mời cho ngươi?

Lý Dịch gật đầu.

- Có mấy tấm.

Thục Vương thất thế, cao hứng nhất thật ra không phải hắn cũng không phải trưởng công chúa, mà là những Thân Vương có địa vị phía dưới Thục Vương.

Trước kia, Thục Vương được tôn sùng, lại có Thôi gia và đông đảo thế lực trên triều đình chống đỡ, các hoàng tử khác căn bản không nhìn thấy hi vọng, hiện tại Thục Vương ngã, hoàng vị còn không phải chọn một trọng số bọn hắn hay sao?

Sau đó, những ngày này, những hoàng tử có đất phong gần Kinh Đô đã vội vàng đuổi về Kinh Đô, đất phong cách xa kinh đô, sau khi nhận được tin tức cũng đều đang trên đường hồi kinh.

Hồi kinh tự nhiên không chỉ vì xem náo nhiệt, hồi kinh là lôi kéo quần thần quyền quý, lớn mạnh bản thân, tích lũy thẻ đánh bạc để sau này tranh quyền, mấy ngày nay, chỉ là thiếp mời yến hội, Lý Dịch đã nhận được mấy tấm.

Đương nhiên, những thiếp mời đó, bây giờ không phải nằm ở đáy lò cũng đang nằm dưới gầm xe.

Làm ra loại lựa chọn này không phải một mình hắn, phàm là quan viên có thân phận, có địa vị, có chút kiến thức ở Kinh Đô cũng sẽ không làm ra cử động đứng đội nghiên về phe nào trước khi có kết quả.

Tranh vị cũng không phải chuyện đùa, đứng sai đội, sau này liên lụy không chỉ chính mình, có lẽ còn phải thêm già trẻ lớn bé trong nhà.

Vết xe đổ của một đợt trước do đứng sai phe, bọn họ không chỉ phải suy nghĩ vì quốc gia này, cũng phải suy nghĩ vì chính mình.

Lý Dịch cũng phải suy nghĩ vì chính mình, suy nghĩ vì Như Nghi, suy nghĩ vì Như Ý, suy nghĩ vì Tiểu Hoàn, suy nghĩ vì Túy Mặc vì Nhược Khanh vì rất nhiều người.

Người quá ưu tú cũng là một loại tội, có lão hoàng đế bao bọc, hắn cũng không có gì phải sợ, một khi không còn được lão hoàng đế bao bọc được nữa, những cái được gọi Hoàng Tử Thân Vương, hiện tại xưng huynh gọi đệ với ngươi, qua một hồi có thể đại nghĩa diệt thân, giơ lên đồ đao đối với huynh đệ.

Vẫn là Minh Châu đáng tin, ở chung lâu như vậy, là người như thế nào, sẽ làm ra chuyện gì, bản thân mình quá rõ ràng còn hơn đối phương, nếu quả thật có một ngày Minh Châu cầm kiếm chỉ thẳng vào hắn, như vậy cả Kinh Đô này, Cảnh Quốc này, cũng không có thứ gì đáng giá hắn lưu luyến.

Lý Minh Châu nhìn hắn, mở miệng nói.

- Đốt đi.

Lý Dịch nhìn về phía nàng, Liễu nhị tiểu thư cũng nhìn về phía nàng.

- Những thiếp mời đó, tất cả đều đốt đi.

Trưởng công chúa thấp giọng nói một câu, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Ta quyết định.

Liễu nhị tiểu thư nhìn nàng hỏi.

- Ngươi quyết định cái gì?

Lý Dịch không hỏi, bởi vì hắn biết nàng quyết định cái gì.

Hắn có chút hiếu kỳ, cũng có chút ngoài ý muốn, vấn đề này, thật ra hắn đang chuẩn bị hỏi nàng, hắn còn chưa có đặt câu hỏi, nàng đã cho ra đáp án.

Hắn nhìn mặt nàng, nghiêm túc hỏi.

- Cô thật quyết định như vậy?

Biểu lộ nàng cũng rất nghiêm túc.

- Quyết định.

- Không hối hận?

- Không hối hận.

Lý Dịch biết nàng khúc mắc ở chỗ nào, đó cũng là khúc mắc của hắn, không bước qua được khúc mắc đó, nàng vĩnh viễn không cách nào quyết định.

Một bước đó khó khăn bực nào, đến mức hai người bước hai năm đều không bước qua được.

Đến cùng xảy ra chuyện gì làm cho nàng trong mấy ngày ngắn ngủi đã hạ quyết tâm?

Trong đầu suy nghĩ bay tán loạn, một lát sau, hắn gật đầu, đứng dậy nói.

- Quyết định thì tốt, ta đưa cô trở về.

Lý Minh Châu đứng lên, gật đầu.

Liễu nhị tiểu thư nhìn bọn hắn, chỉ cảm thấy ba người tuy ngồi rất gần, nhưng nàng lại cách bọn họ rất xa, nàng nghe không hiểu chuyện bọn họ đang nói, nhìn không hiểu việc bọn họ đang làm, nàng cảm thấy mình mới là người ngoài.

Lý Dịch đưa trưởng công chúa đi ra bên ngoài cửa, mới quay đầu, nhìn nàng nói.

- Ngày đó trong thiên lao, lời nói của Thôi Thanh Minh, cô cũng nghe được chứ?

Nàng không phủ nhận, chính là thừa nhận.

Lý Dịch nhìn nàng, thở dài, nói.

- Thật ra cô không cần phải như thế, ta, ta thật không quan tâm.

- Trước kia đều là ngươi vì ta.

Nàng dừng bước lại, nhìn hắn nói.

- Hiện tại, tới ta vì ngươi.

Từ trước đến nay, trưởng công chúa ngay thẳng kiên cường bỗng nhiên bắt đầu tình cảm, Lý Dịch sững sờ nguyên tại chỗ, nhất thời hơi không thích ứng kịp.

- Cái này, cái kia…

Lý Dịch nhìn nàng, ngẫm lại nói.

- Xem như thật muốn làm chuyện gì, cũng phải nói cho ta biết trước, không được một mình suy nghĩ lung tung, cô xem ngươi mấy ngày nay, tiều tụy thành bộ dáng gì.

Trưởng công chúa lắc đầu.

- Tạm được, ta còn có thể chịu đựng được.

- Không phải là vấn đề chịu đựng được hay không

Lý Dịch lắc đầu, nghiêm túc nói.

- Trước kia, khi cô và Như Ý đứng chung một chỗ cân sức ngang tài, hiện tại, bảy phần sắc đều bị nàng lấy đi, cô chỉ còn lại có ba phần.

Lý Minh Châu nghe vậy, sau khi kinh ngạc, nhếch miệng mỉm cười, xoay người, quan tâm giúp hắn chỉnh sửa tốt cổ áo, hỏi.

- Ngươi biết Liễu Như Ý vi sao ưa thích đánh ngươi không?

- Vì sao?

Lý Dịch lập tức tập trung tinh thần, hiếu kỳ hỏi.

Đây là việc hắn nghi hoặc từ rất lâu, vì sao Liễu nhị tiểu thư bạo lực dã man không đánh người khác, luôn thích đánh mình, hắn cũng nghĩ không thông, sau cùng chỉ có thể quy kết đến toàn bộ trong nhà, nàng đánh không lại Như Nghi, đánh Tiểu Hoàn thì lấy lớn hiếp nhỏ, lấy mạnh hiếp yếu, chỉ có thể chuyển qua khi dễ hắn để thỏa mãn một chút tâm lý bệnh hoạn nào đó.

Lý Minh Châu giúp hắn chỉnh lý tốt cổ áo, lúc này mới dùng nắm tay một lần nữa nắm chặt, nói:

- Bởi vì ta cũng thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận