Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 989: Chương 989




________________

Lý Dịch biết Lý Hiên muốn như thế nào, nhưng không ngờ được hắn sẽ làm như vậy.

Cảnh Vương, một chữ Vương này, cơ hồ ngoại trừ hoàng đế ra, thì chính là người có địa vị cao nhất Cảnh Quốc.

Đây mới thực sự là dưới một người mà trên vạn người.

Hắn không khuyên Lý Hiên thu hồi mệnh lệnh đã ban, bởi vì ảnh hưởng của chuyện phong Vương so với ngoại thần càng lớn, sao có thể vừa phong Vương xong lại rút Thánh Chỉ về.

Thường nhân còn hiểu được “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy", làm Hoàng Đế, lời nói khỏi miệng chính là lời vàng lời ngọc, khuôn

vàng thước ngọc.

Đối với chuyện này, Lý Hiên không thèm để ý chút nào, nói.

- Ngươi yên tâm, nếu bách quan phản đối, mọi việc đã có ta chịu trách nhiệm.

Giờ phút này nói cái gì cũng đã muộn, hắn đã quá rõ tính tình của Lý Hiên, Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Không nói chuyện này nữa, uống rượu đi.

Rượu này do Tiểu Thúy làm, rượu Tiểu Thúy làm có hai đặc điểm, một là mùi vị ngọt, hai là dễ uống.

Lý Hiên uống liền hai chén, có chút lảo đảo.

- Ngươi nói, làm Hoàng Đế, làm Vương gia có gì tốt, vì sao mà có nhiều người tranh giành đến đầu rơi máu chảy như vậy?

Lý Hiên đã say mắt cũng lờ đờ mông lung, lẩm bẩm.

- Ta vẫn cảm thấy khoảng thời gian ở Khánh An phủ là thoải mái tự tại nhất.

Thực ra Lý Dịch cũng không thích uống rượu, việc ngày hôm nay chỉ là mở đầu của Lý Hiên, việc phiền toái còn ở phía sau.

- Ta biết ngươi không nguyện ý làm Vương gia, ta chỉ muốn ngăn chặn miệng bọn họ.

Lý Hiên đập vỗ bàn, bỗng nhiên nói.

- Kinh Đô này, một chút thú vị cũng không có, nếu không chúng ta chạy đi, không phải người nói kế bên Thục Châu có một nơi chơi rất vui à, ai cũng không quản được, nếu không, chúng ta đi đến đó đi.

Lý Minh Châu nhìn hai người bên cạnh, khẽ lắc đầu.

Người không muốn làm Hoàng Đế nhất lại làm Hoàng Đế, người không muốn làm Vương gia nhất cũng đã làm Vương gia, mọi việc trên đời này có lúc lại châm chọc đến như vậy.

Nàng đứng lên, nhẹ nhàng điểm một cái trên đầu vai Lý Hiên, hắn gục xuống bàn, kiệt sức ngủ đi.

Nàng ngồi về chỗ cũ, nhìn Lý Dịch hỏi.

- Bây giờ nên làm gì?

Từ sau khi Lý Hiên kế vị, Lý Dịch ý thức được mỗi một chuyện, chỉ là không dự liệu được, bỗng nhiên lần này Lý Hiến hành động đã đẩy một loại mâu thuẫn nào đó lên đầu ngọn gió.

- Không biết.

Hắn lắc đầu, nhìn nàng hỏi.

- Cô có đói bụng không, ta chiên chén cơm cho cô.

- Không đói bụng.

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Muốn một hay hai quả trứng gà?

- Hai quả.

Đầu thai là việc cần phải có kỹ thuật, sinh ra ở nhà Đế Vương hay nhà quan gia, nói chung cả một đời không lo ăn uống, hưởng không hết vinh hoa phú quý, sinh ra trong nhà nghèo áo vải, trời sinh đã kém một bậc, cần phải chịu khổ cùng nỗ lực hơn rất nhiều so với người phía trước mới có thể kiếm được một tiền đồ tốt, nhưng cũng chưa chắc có thể đuổi kịp những người này.

Bên trong chuyện này, tình hình tốt nhất chính là đầu thai vào gia đình Đế Vương.

Không cần bất luận nỗ lực gì, trời sinh chính là vương tử, vương nữ, con cháu xuất thân nghèo khổ có thể dựa vào ngày ngày nỗ lực để nghịch chuyển vận mệnh, xuất thân Tướng gia, nhưng xuất thân của bọn hắn đã quyết định, thành tựu cả đời này của bọn họ, cao lắm cũng chỉ là xuất thân Tướng gia mà thôi.

Muốn hướng lên một bước, chỉ có thể khẩn cầu đời sau có thể đầu thai chỗ tốt một chút.

Nhưng vạn sự luôn có ngoại lệ, hôm qua Lý Hầu Tước, hôm nay lại thành Cảnh Vương, từ khi Cảnh Quốc lập quốc đến nay chưa từng có tiền lệ này.

Dân gian nghị luận ầm ĩ về việc này, trừ bày tỏ kinh ngạc ra cũng không có gì khác.

Trên chiếu thư, Công tích những năm gần đây của Cảnh Vương, mỗi một chuyện đều được viết hết sức rõ ràng, mấy năm này bên cạnh bọn họ xảy ra rất nhiều thay đổi tốt, mọi người có thể nhìn thấy bóng dáng Cảnh Vương trong tất cả mọi chuyện.

Hắn được phá lệ phong Vương, là ngoài dự liệu nhưng cũng hợp tình lý.

Dân gian cũng không có quá nhiều âm thanh phản đối đối với chuyện này, triều đình và tôn thất lại bởi vị chuyên nay huyên náo rất lớn cùng đương kim thiên tử.

Tôn thất không cần phải nói, đều xuất phát từ vương triều Lý gia, sao có thể tuỳ tiện cho phép một ngoại nhân chặn ngang một chân?

Mấy vị cao tuổi họ Lý tông thân cầm đầu tại Kinh Đô, hướng bệ hạ đưa ra kháng nghị đối với chuyện này, Thân Vương còn chưa nhận được tin tức, nhưng xem ra cũng sẽ không đồng ý.

Trên triều đình, vốn đã có phê bình kín đáo đối với việc bệ hạ khư khư cố chấp muốn phong Lý Hầu Tước là Tướng, hiện tại ngược lại càng tốt, bệ hạ không còn phong hắn làm Tướng nữa mà trực tiếp phong một chữ Vương, sau này, Tể Tướng nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ.

Cứ thế này, nếu có một vị lời nói không hợp thì bệ hạ sẽ lật bàn, thật sự khiến người ta đau đầu.

Vô luận dân gian hay triều đình, hoặc tôn thất trong Hoàng tộc, Lý Dịch đều không chú ý.

Sau khi được Phong Vương, hắn thậm chí không có mời khách chúc mừng, không khác gì lúc trước.

Nếu như nói tỉ mỉ, có chút khác nhau.

Trước kia ở trong nhà thanh nhàn rảnh rỗi, hiện tại muốn đồng thời nhìn ba đứa hài tử, Lý Đoan, Vĩnh Ninh, Thọ Ninh, ba đứa nhóc thôi mà hắn còn có chút không ứng phó nổi, không khỏi để hắn tưởng tượng đến cuộc sống sau này, khó tránh khỏi có chút lo lắng.

Đương nhiên, Thọ Ninh đã không tính là hài tử, nhiều khi còn có thể giúp mình trông hài tử, đây là một thay đổi rất tốt.

Lão Phương có chút xoắn xuýt đứng sau lưng hắn, hỏi.

- Cô gia, bảng hiệu trên cửa phủ, thật sự không cần thay đổi sao?

Lý Dịch khoát tay.

- Không cần.

- Chuyện này không đổi không được.

Lão Phương lắc đầu, nói.

- Tốt xấu gì thì hiện tại cô gia cũng là Vương Gia, cửa cũng không thể mộc mạc như vậy, đổi con sư tử đá lớn một chút, bảng hiệu kia cũng nên thay đổi.

- Sau này hãy nói đi.

Lý Dịch lắc đầu.

- Mấy ngày nay có đại sự nào hay không?

- Đại sự?

Lão Phương gãi đầu một cái, nói.

- Đại sự cũng là cô gia người được phong làm Cảnh Vương, việc khác hình như không có, đúng rồi, hôm qua đầu trọc gửi đến một phong thư, nói hiện nay dưới tay đã có không ít người, bọn họ xây một tòa thành ở trong núi, cụ thể thế nào ta cũng không biết, những chuyện này đều do nhị tiểu thư quản, nếu như cô gia muốn biết, ta đi gặp nhị tiểu thư cầm tư liệu tới.

Lão Phương đứng dậy rời đi, rất nhanh lại đi tới, nói.

- Cô gia, bên ngoài có một lão đầu tìm người.

Lão đầu tới tìm hắn này nên được tính là lão đầu lợi hại nhất Cảnh Quốc, Lý Dịch đứng lên đi đến tiền đường, chắp tay đối với lão giả đang chờ trong sảnh một cái.

- Không biết Trầm Tướng giá lâm, không tiếp đón từ xa.

Trầm Tướng đứng lên, khom người đáp lễ, nói.

- Lão phu chịu không nổi hành lễ của Cảnh Vương.

Lý gia và Trầm gia cũng coi như có mấy phần giao tình, Trầm Tướng ở trên triều đình cũng có mấy lần đứng sau lưng của hắn, sai người pha ấm trà tốt nhất, nói chuyện phiếm vài câu, sau đó mở miệng hỏi.

- Bây giờ triều đình chỉ còn lại Trầm Tướng chèo chống, đáng lẽ phải bận rộn mới đúng, hôm nay làm sao có thời gian rảnh rỗi đến chỗ của ta uống trà?

Trầm Tướng cười cười, lắc đầu nói.

- Lão phu tới nơi này cũng không phải tìm Cảnh Vương uống trà.

Hắn đặt chén trà xuống, nói.

- Mặc dù Cảnh Vương không vào triều đường, nhưng xem ra tình huống mấy ngày nay ở trong triều, hẳn cũng biết?

Lý Dịch không phủ nhận.

Trầm Tướng nâng chung trà lên, cười nói.

- Lão phu còn chưa cảm ơn Cảnh Vương việc của Tố Tố.

Lão nói chuyện Trầm Tố nữ giả nam trang lẫn vào toán học viện.

Lý Dịch bỗng nhiên ý thức được, xưa nay Trầm Tướng điệu thấp trên triều đình, hoàn toàn ngược lại cùng Tần Tướng, thuộc về phái ôn hòa nhất, nhưng đến tuổi này của bọn họ đã có thể lăn lộn đến vị trí này, có người nào không phải lão hồ ly?

Việc Trầm Tố và Lý Hiên, vô luận vô ý cũng tốt, Trầm gia có ý thôi động cũng được, cuối cùng được lợi đều là Trầm gia.

Việc này khiến hắn không khỏi lần nữa lau mắt mà nhìn đối với lão giả trước mặt.

Lý Dịch không trả lời, Trầm Tướng cũng không tiếp tục đề tài này, nhìn hắn chậm rãi nói.

- Tính tình của bệ hạ, xem ra Cảnh Vương là người rõ ràng nhất, lần này bệ hạ trở mặt với quần thần, triều đình bất ổn, cứ thế mãi tổn thất quá lớn, có thể khuyên bệ hạ, cũng chỉ có mình ngươi.

Lý Dịch nhìn hắn, hỏi.

- Ông muốn ta làm thế nào?

Trầm Tướng lắc đầu, nói.

- Lão phu không biết nên như thế nào, nhưng lão phu biết, cảnh Vương điện hạ nhất định biết.

- Ông không phải ta, sao ông biết ta biết?

- Cảnh Vương cũng không phải lão phu, làm sao biết lão phu không biết?

Lại hỏi tiếp thì sẽ mãi không có điểm dừng, Lý Dịch lắc đầu, không có ý định so đo với lão đầu trước mắt.

Có một số việc, chỉ cần biết trong lòng, nói tới đây, không cần nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận