Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 987: Chương 987







________________

Kinh Đô là nơi dưới chân Thiên Tử, quan viên quyền quý đông đảo, ăn chơi trác táng càng nhiều vô số kể, trong nhà rất có bối cảnh, bọn hắn lại đang lúc tuổi trẻ khí thịnh, cơ hồ mỗi tháng thì Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu đều sẽ xử lý mấy vụ án như thế này.

Loại án này nói khó thì không khó, nhưng nói dễ lại không dễ.

Mấy người nhà cao cửa rộng kia luôn rất để ý tới mặt mũi, thường thường sẽ không cần đi tới huyện nha, hai nhà liên quan sẽ tự giải quyết với nhau, còn nếu không có giải quyết trong âm thầm thì hắn có thể công chính xử án. Bây giờ huyện nha sớm đã khác xưa, chỉ cần có một chữ “Lý”, không cần e ngại bất luận cái gì gọi là hào môn.

Nhưng mà tình hình lần này có chút khác biệt.

Vương gia có thể nói là gia tộc có quyền thế nhất đương triều, Còn Lại Bộ thị lang Lý gia tuy kém xa Vương gia, nhưng lại dựa vào một gốc đại thụ to hơn, huống hồ hai nhà Vương - Lý có giao tình rất tốt, một người ngoài như hắn tốt hơn hết không nên nhúng tay vào.

Trên đường đi, Lý Dịch đã nghe Lưu huyện lệnh nói kỹ càng chuyện đã xảy ra.

Đơn giản chỉ là việc người trẻ tuổi tranh giành tình nhân, không ai nhường ai, từ xung đột ngôn ngữ phát triển thành xung đột thân thể, sau lại phát triển thành hai phe ẩu đả nhau, trong quá trình ẩu đả nhau thì hủy luôn cái thanh lâu kia, mới dẫn bộ khoái huyện nha tới bắt.

Khi Lý Dịch và Lý Hiên đi vào huyện nha, người của hai nhà đều đã tới.

Việc của tiểu bối, trưởng bối tự nhiên không tiện nhúng tay vào, bên Lý gia là tổng quản gia tới, người bên Vương gia thì Lý Dịch cũng nhận biết, gia chủ đời tiếp theo của Vương gia, Vương Vĩnh. Mấy ngày qua, hắn ta được Vương gia nâng đỡ tiến bước nhiều lần, xem ra vị trí gia chủ hẳn là vững vàng.

Vương Vĩnh tất nhiên là nhận biết Lý Hiên, hắn vội vàng tiến lên, cung kính nói:

- Vương Vĩnh tham kiến bệ hạ!

- Tham kiến bệ hạ!

Vương Vĩnh vừa nói câu này xong, mọi người trong sân đều đồng loạt quỳ xuống.

Lý Hiên khoát tay, nói.

- Trẫm chỉ tới xem một chút, đứng lên đi, vụ án này nên xử thế nào thì cứ xử như thế đó.

Vương Vĩnh cung kính gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Lý Dịch, vẻ mặt áy náy nói.

- Lý huynh, hôm nay tăng thêm phiền phức cho ngươi, Vương Kiến là con trai của nhị thúc ta, không biết trời cao đất dày, sau khi trở về ta nhất định sẽ nói cho nhị thúc phải quản giáo hắn chặt chẽ hơn. Vương gia sẽ bồi thường tổn thất cho thanh lâu kia, ngày mai cũng sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ tới Lý gia bồi tội, thật sự thật có lỗi....

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Vương huynh không cần như thế, tuổi trẻ khí thịnh rất bình thường, người và ta cũng đã từng trải qua thời gian như thế này. Lúc đến đây ta đã hỏi Lưu huyện lệnh rồi, việc này hai người đều có lỗi, làm sao có thể để Vương gia gánh toàn bộ tổn thất của thanh lâu kia được, còn cái lễ bồi tội gì đó, ngươi cũng đừng nhắc tới.

Vương Vĩnh biết tính cách của Lý Dịch, hắn không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu, lúc quay lại, sắc mặt đã trầm xuống, âm thanh lạnh lùng

nói:

- Còn không mau đi qua xin lỗi người ta?

Uy nghiêm của đại gia chủ vẫn rất có tác dụng, một người trẻ tuổi quần áo xộc xệch khom người với một người trẻ tuổi khác, nói:

- Thật xin lỗi.

Người nọ cũng khom người nói xin lỗi.

Sau đó vị tiểu bối của Vương gia đã nhanh chóng được hạ nhân Vương gia mang về, Lý Anh Kiệt cũng bị quản gia mang đi.

Đây vốn là tiểu bối hai nhà xung đột với nhau, sẽ không ai để ý chuyện này, Vương Vĩnh quay lại cười nói:

- Mấy ngày trước gia phụ còn nói qua, đã lâu rồi chưa gặp Lý huynh, trà mà Lý gia đưa dịp tết đã sắp uống hết rồi....

Lý Dịch cười nói:

- Nếu Vương đại nhân thích uống, ngày khác ta sai người đưa một ít tài.

- Không cần ngày khác.

Lý Hiên khoát tay, nói.

- Vừa vặn mấy ngày nay Thấm Nhi cũng đang ở Vương gia, ta cũng lâu chưa tới đó, không bằng đi ngay hôm nay đi...

Vương gia.

Người trẻ tuổi xoa xoa vết bầm trên mặt, vẻ mặt không vui nói:

- Tại sao đại ca phải bắt ta xin lỗi, đâu phải chỉ có một mình ta làm sai!

Một người nam tử trung niên trầm mặt nói.

- Ai bảo người xung đột với người của Lý gia?

Trên mặt người trẻ tuổi kia càng hiện lên không phục.

- Lý gia thì sao chứ, chẳng lẽ Vương gia chúng ta còn phải sợ Lý gia bọn họ à? Hoàng hậu nương nương họ Vương, Vương gia chúng ta cũng là đại tộc trăm năm, Lý gia trừ cái tên Lý Dịch kia ra thì còn có cái gì chứ, tại sao lại phải sợ hắn?

- Câm ngay!

Gia chủ Vương gia từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, nghe vậy nguýt hắn một cái, trầm giọng nói.

- Tên nghiệt tử này, người đang nói cái gì đấy?

Nam tử trung niên kia đi lên trước, hắn giơ bàn tay lên, cuối cùng lại bất đắc dĩ vẫy tay, nói:

- Đây là chuyện mà ngươi có thể nói sao!

- Vốn dĩ chính là như vậy!

Người trẻ tuổi bĩu môi, nói.

- Hắn còn trẻ như vậy mà quyền thế lại quá lớn, hiện tại còn muốn tranh giành vị trí Tể Tướng với đại bá, từ xưa đến nay, người mà quyền lấn triều đình như thế, sau cùng đều sẽ bị Hoàng Đế kiêng kị, không kẻ nào có kết cục tốt đâu!

- Cho tới bây giờ thì bách quan đã vô cùng kiêng kỵ hắn, bệ hạ cũng không thể nào dung túng hắn quá lâu, nếu hắn thức thời thì nên thoái ẩn sớm mới tốt, nếu không thì để ta chống mắt lên xem, cuối cùng hắn ta sẽ rơi vào kết cục như thế nào!

- Im ngay!

Một thanh âm rống giận vang vọng bên tai mọi người, nhưng lại không xuất phát từ bất kỳ người nào trong đường.

Vương Vĩnh từ bên ngoài đi vào, người trẻ tuổi há miệng còn muốn nói gì nữa thì Vương Vĩnh đã cầm một cái ghế dựa ở bên cạnh lên, nện mạnh vào đầu hắn ta.

Trong chớp mắt, cái ghế kia liền chia năm xẻ bảy, đủ thấy Vương Vĩnh dùng sức như thế nào.

Người trẻ tuổi té ngã trên mặt đất, mặt mũi hắn vốn dĩ bầm dập, giờ phút này lại thêm máu chảy ồ ạt trên đầu, nhưng hắn còn chưa có ngất đi, vẻ mặt không dám tin nhìn Vương Vĩnh, thều thào:

- Ngươi....

- Còn chưa nói đủ sao?

Vương Vĩnh liếc hắn một cái, cầm cái ghế thứ hai lên, lúc này người trong đường mới hồi phục tinh thần lại, gia chủ Vương gia đứng lên, kinh hãi hỏi:

- Vĩnh nhi, ngươi đang làm gì?

Vương Vĩnh ném cái ghế dựa xuống đất, lắc đầu, nói:

- Vừa rồi bệ hạ và Lý Hầu Tước ở bên ngoài.

| Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trong Vương gia đều đột biến.

- Vương gia....

Sắc mặt Lý Hiên âm trầm, sự thất vọng trong mắt không cách nào che giấu được.

Lý Dịch cười cười, không thèm để ý chút nào nói.

- Hắn không phải đại biểu cho Vương gia.

Lý Hiên bỗng nhiên nhìn sang Lý Dịch, hỏi:

- Ngươi nói xem, triều thần thật sự đều nghĩ như vậy sao?

- Suy nghĩ cái gì?

Lý Dịch nhấp một ngụm rượu, thuận miệng hỏi.

- Bọn họ cảm thấy người quyền thế quá lớn, cảm thấy ta sẽ kiêng kị ngươi.

Lý Hiên đứng lên, nói.

- Nếu đã như vậy, ta sẽ để bọn hắn mở to hai mắt nhìn....

Lý Dịch nghe vậy, trong lòng tuôn ra dự cảm không ổn, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngày mai người sẽ biết.

Lý Hiên trầm mặt nói một câu, sau đó bước nhanh ra ngoài cửa.

Một lát sau, cùng một địa điểm.

Sắc mặt Vương Vĩnh phức tạp, hắn thở dài, nói:

- Phụ thân đã đưa hắn về Lạc Xuyên, đời này hắn sẽ không đặt chân trở lại Kinh Đô nữa.

Lý Dịch lắc đầu.

- Hà tất phải làm như vậy chứ.....

- Tỷ tỷ sẽ giải thích với bệ hạ.

Vương Vĩnh cúi đầu xuống, nói.

- Vương gia mãi là bằng hữu của Lý gia, Lý huynh trăm triệu lần đừng suy nghĩ quá nhiều.

Bá tánh, thậm chí cả quần thần đều cho rằng, Vương gia là đại tộc đệ nhất đương kim Cảnh Quốc, quyền thế của Vương gia cũng đủ để hoành hành tại Cảnh quốc mà không cần sợ hãi.

Lúc trước Thôi gia cũng nghĩ như vậy, cho nên Thôi gia vong.

Từ khi đó Vương Vĩnh đã biết, có người chỉ có thể là bạn, không thể là địch.

Vương Vĩnh đại biểu Vương gia đến nhận lỗi, mang theo lễ vật vô cùng phong phú, Lý Dịch không thể không thu phần lễ này, không thu đại biểu cự tuyệt, đại biểu sẽ trở mặt với Vương gia. Tên kia chỉ là một tên ăn chơi tự cao tự đại, không phải đại biểu cho Vương gia, điểm này thì Lý Dịch rất rõ ràng, huống hồ lễ này quá nặng, hắn cũng không dễ từ chối...

Lý Dịch nhìn thấy Minh Châu là lúc xế chiều.

- Ngươi và Vương gia làm sao vậy?

Lý Minh Châu từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc nói:

- Hoàng hậu nhờ ta tới nói cho ngươi, chuyện hôm nay không phải mong muốn của Vương gia.

Lý Dịch khoát tay, nói.

- Chỉ là một hồi hiểu lầm mà thôi.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nghi ngờ nói:

- Vậy ngươi đang lo lắng cái gì?

Lý Dịch thở dài, nói:

- Lý Hiên...

Bạn cần đăng nhập để bình luận