Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 716: Đánh Chó Rớt Xuống Nước



Chương 716: Đánh Chó Rớt Xuống Nước





----------------------

(DG: Đánh chó rớt xuống nước (痛打落水狗): Chỉ việc sau khi kẻ xấu từ trên vị trí trên cao rớt xuống bị một người hay tất cả mọi người đả kích, không cho kẻ đó có cơ hội ngoi đầu lên lần nữa. Tương tự câu “Bỏ đá xuống giếng”, “Đánh rắn phải dập đầu”.)

Ánh mắt của Triệu Tranh dừng trên từng người, nhưng hắn chỉ nhìn thấy sự kinh ngạc hoảng hốt và không tin được trên mặt bọn họ, nếu chỉ căn cứ phản ứng thì căn bản nhìn không ra ai trong nhóm người này là phản đồ.

Mà mọi người trong trạm dịch cũng bắt đầu cách xa nhau một chút, dùng ánh mắt hoài nghi và xem xét nhìn lẫn nhau, bầu không khí lúc này lập tức trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.

Không biết qua bao lâu, một tên ngự sử rốt cuộc đánh vỡ sự yên lặng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt hỏi:

- Điện hạ, thủ quân Phong Châu đã bao vây nơi này, chúng ta phải làm gì bây giờ?

Triệu Tranh cũng biết lúc này cũng không phải lúc bắt phản đồ, nếu còn cứ tiếp tục hoài nghi nhau như vậy, bên địch còn chưa làm gì thì phe ta đã loạn lên trước.

Mặc kệ Triệu Di xếp gian tế vào nơi này là ai, việc quan trọng nhất lúc này là bình ổn chuyện này xuống trước. Việc này mẫn cảm, trước khi ý kiến này đạt thành nhất trí với phụ hoàng, nếu làm rùm beng lên thì hoàn toàn rất bất lợi cho hắn.

Sáng nay hắn vừa phân phó cho người đi đưa sổ sách, sợ rằng cũng chỉ mới đi ra thành Phong Châu, cho dù xem như việc khẩn cấp thì lúc đi lúc về cũng cần nửa tháng.

- Đi!

Triệu Tranh phất tay đi ra ngoài cửa, chư vị ngự sử đều theo sát sau hắn.

Bên ngoài dịch trạm, nhìn thấy cửa chính mở, có vài bóng người từ bên trong đi ra, thứ sử Phong Châu tiến lên, chắp tay một cái, nói:

- Gặp qua điện hạ.

- Chu đại nhân không cần đa lễ.

Trên mặt Triệu Tranh lộ ra vẻ tươi cười, nói:

- Không biết Chu đại nhân từ nơi nào nghe được lời đồn đãi này, ở đây đều là ngự sử đương triều, mệnh quan Triều Đình, một lòng vì nước, nào có ai bụng dạ khó lường, muốn loạn căn cơ của Tề Quốc chúng ta chứ? Chỉ là một hồi hiểu lầm, một hồi hiểu lầm mà thôi.

Hoàng tử của một nước như hắn khi nào phải ăn nói khép nép như vậy với một tên thứ sử nho nhỏ? Tuy trên mặt Triệu Tranh mang cười nhưng trong lòng đã tức giận đến mức sắp áp chế không nổi.

Chu thứ sử cũng cười cười, nói:

- Không sao, không sao, có phải hiểu lầm hay không, chúng ta tra một chút là sẽ biết thôi….

Triệu Tranh kinh ngạc, sau đó ánh mắt dần lạnh xuống, hỏi:

- Ngươi muốn tra như thế nào?

Chu thứ sử chỉ vào những ngự sự sau lưng Triệu Tranh, nói:

- Chỉ cần bắt vài người ở đây hỏi một chút, liên quan đến sự tồn vong của Tề Quốc chúng ta, thoáng vận dụng một ít hình phạt, chắc hẳn điện hạ sẽ không để tâm đi?

- Ngươi dám!

Triệu Tranh rốt cuộc không che giấu nổi cơn tức giận của mình, hắn quay người đi vào trong dịch trạm, lạnh lùng nói:

- Bản vương ở ngay chỗ này, các ngươi có lá gan thì cứ việc tiến đến!

- Chúng ta đi vào làm gì?

Chu thứ sử sững sờ ngơ ngác, quay người phất tay, nói:

- Bảo vệ bên ngoài cho tốt, trừ Đại Điện Hạ ra, một người cũng không được thả!

Ở phía sau, Triệu Di ngồi trên lưng ngựa nhìn về cánh cửa đóng chặt của dịch trạm, sau đó quay đầu ngựa lại, biến mất trong đám đông thủ quân.

Bên trong dịch trạm, Triệu Tranh tức giận lật tung bàn, ném ghế ra ngoài, giận dữ phân phó:

- Truyền tin về Kinh Đô, nói rằng tam hoàng tử Triệu Di thông đông với thứ sử Phong Châu, cầm tù bản vương cùng chư vị ngự sử, có ý đồ muốn mưu phản!

Bên ngoài dịch trạm, thứ sử Phong Châu giao một phong văn kiện khẩn cấp cho một người ở phía sau, nói:

- Đại hoàng tử hợp tác với giám sát ngự sử, muốn phổ biến phương pháp vong quốc, thứ sử Phong Châu không dám tùy tiện hành sự, hết thảy mời Thiên Tử định đoạt!

….

….

Hai ngày nay trị an trong thành Phong Châu đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất không còn thấy cảnh quan binh động một chút là chạy trên đường bắt người, sự lo lắng của dân chúng cũng thoáng được buông lỏng.

Thoạt đầu mọi người còn hiếu kỳ và ngoài ý muốn với sự biến hóa như vậy, chẳng qua, một đám người đông nghìn nghịt vây quanh dịch trạm cũng không phải để bài trí, rất nhanh, dân chúng đều biết chuyện gì đã phát sinh.

Tam hoàng tử và thứ sử đại nhân mang theo thủ quân bao vây dịch trạm, trừ đại hoàng tử và những người hiểu biết rõ ràng ra thì tất cả quan viên đến từ kinh đô đều không được cho ra ngoài, ngay cả năm trăm thân vệ của đại hoàng tử, tại áp lực của thủ quân, cũng không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Cứ như vậy, bọn họ tự nhiên không thể đi khắp nơi tra xét quan viên Phong Châu.

Mấy ngày nay, đại hoàng tử mang theo ngự sử Giám Sát và quan viên đi bắt một ít tham quan, ban đầu mọi người còn tưởng rằng hắn ta thật sự suy nghĩ vì bá tánh, sau lại mọi người mới nhận ra, những người này đến đây chỉ để đối nghịch với tam hoàng tử. Bọn họ tại Phong Châu làm mưa làm gió, nháo Phong Châu và các châu huyện khác gà bay chó sủa, trong lòng bá tánh và quan viên địa phương đều nghẹn một hơi, gần hai ngày nay mới thở phào ra được.

Lý Dịch xách theo một con gà, một con cá, khi đi từ chợ bán thức ăn trở về, hắn đã sâu sắc cảm nhận được sự vui mừng của người dân Phong Châu. Vừa rồi khi mua cá, người bán hàng còn thuận tay lau luôn mười đồng tiền lẻ cho hắn, phải biết rằng mấy ngày trước đó, Lý Dịch còn chứng kiến người nọ vì một đồng tiền mà lý luận với một vị đại thẩm tới mua thức ăn gần nửa canh giờ.

Tại sao trên thế giới này lại có người rảnh rỗi tới như vậy? Vì một đồng tiền mà ồn ào quá lâu, hắn đứng xem diễn mà hai chân đều mỏi.

Chẳng qua, phản ứng của bá tánh trong thành có chút khiến hắn ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn ở chỗ….. Loại trình độ này, căn bản xem không đủ!

Nghị tội bạc đều xuất hiện, phương pháp này nếu thật sự thi hành ở Tề Quốc thì sau này ai có tiền đều là ông trời, giết người không cần ngồi tù, giao tiền là được, trên đường nhìn thấy phụ nữ nhà lành thì chỉ cần thuận tay đoạt, đến lúc đó cũng có thể giao tiền xong việc. Bạc thứ này, hắn không bao giờ thiếu, cứ như vậy thì chẳng phải mộng tưởng trước kia có thể nhanh chóng thực hiện được sao….

Tuy Lý Dịch viết chế độ nghị tội bạc cho đại hoàng tử căn bản không phải dạng này, dù sao đối phương không phải người ngu, trên thực tế nếu thật sự phổ biến chế độ này thì người bình thường giết người vẫn phải bị tử hình, trắng trợn cướp đoạt phụ nữ nhà lành ít nhất cũng bị lưu đày, chỉ có quan viên phạm sai lầm nhỏ mới có thể sử dụng phương pháp này để xin tha tội thôi…...Nhưng mà bá tánh không biết chuyện này!

Từ trước tới nay, bá tánh luôn là một quần thể phi thường yếu ớt, nghe thấy tiếng gió cũng cho rằng trời mưa, ngươi nói đại hoàng tử muốn phổ biến nghị tội bạc, giao tiền liền có thể tha tội, bá tánh sẽ cho rằng đại hoàng tử không muốn cho những người dân cùng khổ không có tiền bọn họ một con đường sống. Dân chúng nếu như biết tin tức này, Phong Châu đã sớm nổ tung chảo.

Hiện tại nồi còn chưa có nổ, nói rõ bá tánh còn chưa biết.

Như vậy Triệu Di không đúng rồi.

Hắn cực khổ sửa cầu trải đường cho hắn ta, thế mà tên đó lại ở trong nhà cái gì cũng không làm. Loại chuyện này mà còn cần hắn phải đi nhắc nhở, quả thực quá khiến người ta thất vọng rồi!

Cái gì mà tam hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả một tên tiên sinh kể chuyện trong Câu Lan nhà mình cũng không bằng….





Đêm đã khuya, phủ Phong Vương.

Tam hoàng tử Triệu Di, một vị văn sĩ mặc áo xanh, một vị hòa thượng râu bạc trắng và một người tăng nhân trung niên cầm côn sắt trong tay, hiện tại bốn người đều đứng trước một căn phòng, trên cửa phòng có cắm một cây dao găm, trên dao găm có một tờ giấy, trên giấy có chữ viết.

Văn sĩ áo xanh cau mày, quay đầu hỏi:

- Điện hạ, cái này….

Triệu Di chỉ chỉ phía sau, nói:

- Khi ta trở về phòng thì đã thấy thứ này cắm ở trên cửa rồi.

Tăng nhăn cầm côn sắt nhắc nhở:

- Cẩn thận có bẫy.

- Hẳn không phải đâu.

Triệu Di lắc đầu, trong đầu hiện ra một cảnh tượng tương tự, hắn đang muốn giơ tay lên thì tên tăng nhân kia đã giành trước một bước, chậm rãi rút con dao găm kia ra, gỡ tờ giấy kia xuống, sau đó đi vào trong phòng tìm nơi có ánh đèn.

Mấy người còn lại cũng đi vào theo.

Triệu Di tiến tới hỏi:

- Trên giấy viết cái gì?

Lão hòa thượng tiến lên nhìn một chút, nói:

- Bịt miệng của dân còn khó hơn chặn sông phòng lũ, hiện tại còn không đánh chó xuống nước, tiểu tử nhà ngươi còn đang chờ cái gì nữa?

- Bịt miệng của dân còn khó hơn chặn sông phòng lũ?

Tăng nhân trung niên cau mày, hỏi:

- Như vậy có nghĩa là gì?

Văn sĩ trung niên phe phẩy quạt, giải thích:

- Câu này xuất từ Quốc Ngữ Chu Ngữ , Quốc Ngữ có nói: Bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, xuyên ủng mà hội, đả thương người tất nhiều, dân cũng như chi. Là cố vì xuyên giả, quyết chi sử đạo; vì dân giả, tuyên chi sử ngôn…… Là chỉ việc ngăn cản bá tánh mở miệng nghị luận triều chính còn khó hơn so với việc không cho sông ngòi tắc nghẽn gây lũ lụt. Bởi vậy, người trị thủy phải khơi thông đường sông, để nước chảy thông thoáng; Người trị dân cũng nên để bá tánh nói thoải mái.

Tăng nhân cầm côn sắt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau lại nhìn văn sĩ, hỏi:

- Hiện tại không đánh chó rớt xuống nước, tiểu tử nhà ngươi còn đang chờ cái gì nữa, đây cũng là lời trong Quốc Ngữ à?

-......

- Ta hiểu rồi.

Vẻ suy tư trên mặt Triệu Di biến mất, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, xoay người về phía cửa sổ nhìn về nơi xa, sau đó chắp tay một cái, cười nói:

- Đa tạ Lý huynh đánh thức ta, Triệu mỗ đã hiểu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận