Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 846: Tóc Của Người Nào?



Chương 846: Tóc Của Người Nào?





----------------------

- Hai người vừa nói cái gì?

Đi ra từ Tằng phủ, lúc dạo chơi xong rồi quay về hẻm Dương Liễu, Tằng Túy Mặc mới quay đầu hiếu kỳ hỏi Lý Dịch.

- Không có gì.

Lý Dịch ôm hai hộp gỗ, lắc đầu, nói.

- Ta hỏi Tằng đại nhân một chút, tới lúc đó nên chuẩn bị đồ cưới gì cho muội.

- Ta vẫn còn chưa đáp ứng.

- Ta mặc kệ.

- Sao huynh lại vô lại như vậy?

- Thế nào, muội không thấy vui hả?

- Vui.

Vào gian phòng, sắp xếp linh bài cha mẹ của nàng cẩn thận, Lý Dịch và nàng cùng nhau thắp hương, ngồi ở mép giường.

Nàng nhìn hương hỏa cháy dần, lẩm bẩm.

- Khi đó, quan phủ nói phụ thân nuốt lương bổng riêng, phái người đến bắt phụ thân, người Tằng gia, bọn họ... bọn họ ném hết đồ vật trong nhà của chúng ta ra ngoài, nói phụ thân làm chuyện như vậy, không còn là người của Tằng gia, cũng không cần phải liên lụy đến Tằng gia.

Nàng nắm tay Lý Dịch chậm rãi dùng lực, giọng nói càng ngày càng thấp.

- Nương tự sát, phụ thân bị quan phủ bắt đi, ta cũng bị bọn họ mang đi, đưa đến trường dạy nhạc kỹ, trường dạy nhạc kỹ, tên nghe thật êm tai, nhưng không ai biết, đó là nơi như thế nào, ở bên trong biết được mấy tỷ muội, không chịu được bao lâu thì chết, nhớ kỹ có một lần, ba ngày cũng chỉ ăn được một cái bánh bao mốc meo, khi đó ta thật sự rất sợ, sợ có một ngày mình cũng giống như các nàng.

- Đều đã qua rồi.

Lý Dịch ôm bả vai nàng, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, trong mắt hiện ra một tia trìu mến.

Khó trách nàng luôn giữ kín như bưng đối với kinh lịch trước đó, những chuyện nàng gặp trong đoạn thời gian kia, đổi lại bất kỳ người nào cũng không nguyện ý tuỳ tiện nhắc đến.

Ánh mắt nàng hơi thất thần, lẩm bẩm.

- Về sau được ma ma mua ra khỏi trường dạy nhạc kỹ, đưa đến Khánh An phủ, khi đó ta đã thề, đời này, mãi cũng sẽ không quay lại nơi đó thêm một lần nào nữa.

Lý Dịch cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

- Vậy tại sao muội vẫn trở về?

- Bởi vì Nhược Khanh tỷ tỷ ở chỗ này.

Nàng quay đầu nhìn Lý Dịch, nói:

- Bởi vì huynh cũng ở đây.

Lý Dịch bóp cái mũi của nàng.

- Nguyên lai khi đó muội đã có chủ ý với ta?

- Cám ơn huynh.

Nàng dễ chịu tựa trong ngực Lý Dịch, nhắm mắt lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Cám ơn cái gì?

- Cũng là cám ơn huynh.

- Chỉ nói cám ơn, cũng không có bao nhiêu thành ý.

Lý Dịch lời còn chưa dứt đã có hai mảnh mềm mại có chứa dấu son môi ấn lên mặt.

Thời tiết hôm nay không tệ, thì tâm tình người ta cũng theo đó mà tốt hơn, nhịn không được sẽ nghĩ tới một ít chuyện khiến bản thân cao hứng.

Đi ra hẻm Dương Liễu, nhìn thấy xe ngựa lão Phương đậu bên cạnh, Lý Dịch kinh ngạc nói.

- Sao ngươi lại tới đây?

- Vừa rồi lúc đi ngang qua, nhìn thấy xe ngựa, đoán rằng cô gia cũng ở chỗ này.

Lão Phương ngồi thẳng lên, hỏi.

- Bây giờ trở về nhà sao?

- Trước không quay về.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Ngươi phái người đi đến Tằng phủ đưa một tấm thiệp, mời Tằng Sĩ Xuân ra.

Vừa rồi Túy Mặc cũng ở Tằng gia, có một số việc không tiện hỏi nhiều, nhưng hôm nay đã nói tất cả mọi chuyện, có một số việc, hắn tự nhiên cũng không thể xem như không biết.

- Tốt, ta lập tức sai người đi.

Lão Phương nhảy xuống xe ngựa, lại quay lại nói một câu.

- Cô gia, ta nhắc nhở ngươi một câu, hôm nay lúc trở về, tuyệt đối đừng cười như vừa rồi.

- Thế nào?

- Sau khi đi ra từ hẻm Dương Liễu đã như thế.

Lý Dịch vuốt vuốt trán, hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì...

Lão Phương há hốc mồm, lại lắc đầu nói:

- Dù sao cô gia nhớ kỹ lời ta nói là được.

- Kỳ lạ.

Lý Dịch liếc nhìn hắn một cái, nói với lão giả dơ bẩn.

- Đi đến quán trà gần Tằng phủ nhất.

Trong trà lâu, tinh thần Tằng Sĩ Xuân so với vừa rồi đã đỡ hơn một chút, tửu khí đầy người cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, còn chưa ngồi xuống đã vội vàng hỏi.

- Có chuyện quan trọng gì?

Lý Dịch châm một ly trà, hỏi.

- Ta muốn biết, việc liên quan tới phụ thân của Túy Mặc, năm đó hắn đến cùng như thế nào liên lụy đến trọng án?

Động tác Tằng Sĩ Xuân chậm lại, tay vươn hướng chén trà rồi lại rụt về, thấp giọng nói.

- Bọn họ vu hãm hắn nuốt riêng lương bổng, để lỡ thời cơ, là nguyên nhân quan trọng để phe chúng ta thuộc một cuộc chiến với Tề Quốc.

Lý Dịch nhíu mày, hỏi.

- Lấy năng lực của ngươi, qua nhiều năm như vậy cũng tra không được cái gì?

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Người biết đại ca bị hãm hại không ít nhưng không có một người chính thức nguyện ý đứng ra sửa lại án xử sai vì hắn, xem như điều tra ra lại thì như thế nào, án này có thể tra được, cũng chỉ có Hộ Bộ Thị Lang lúc ấy truy đến cùng, có hại vô ích, huống hồ, thời gian qua đi lâu như vậy, cũng không còn cách nào thăm dò.

Lý Dịch ngẫm lại, nhìn hắn hỏi.

- Hộ Bộ Thị Lang lúc ấy hiện giờ ở đâu?

- Về sau vì tội tham ô, bị xét nhà lưu đày.

- Nếu bị lưu đày thì có thể lần theo dấu vết mà tìm.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Theo không được.

Nói tới chỗ này không cần nói tiếp, Lý Dịch liếc nhìn Tằng Sĩ Xuân một chút, hơi lắc đầu, nói.

- Tra vẫn phải tra, không tra sẽ không ra chân tướng, bằng không, hôm nay ngươi cũng sẽ không nói mấy lời này.

Tằng Sĩ Xuân im lặng không nói, một lát sau mới ngẩng đầu, nhìn Lý Dịch.

- Việc này, phải làm phiền ngươi rồi.

- Không thể nói làm phiền, coi như ngươi không nhờ, ta cũng nhất định phải đi làm.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Liên quan tới chuyện này, ngươi nắm giữ tin tức khẳng định so với ta nhiều hơn, ngày khác mời Hình Bộ Lưu thị lang ăn bữa cơm rau dưa, chuyện này, vẫn phải dựa vào hắn, mặt khác, liên quan tới ngôi nhà kia của Tằng gia.

Tằng Sĩ Xuân khoát tay, nói.

- Ngôi nhà kia, ngươi muốn thì cho ngươi đi, Tằng gia đã không phải Tằng gia nữa rồi, giữ lại một ngôi nhà, cũng không có ý nghĩa gì, so ra mà nói, Túy Mặc càng cần nó hơn.

Lý Dịch nhìn hắn nói.

- Cách sinh thần của Túy Mặc còn mấy tháng, ta muốn lấy khu nhà cũ Tằng gia xem như lễ vật đưa cho nàng, mười ba năm trước đây Tằng gia như thế nào, Tằng đại nhân hẳn sẽ không quên?

- Bản quan đương nhiên sẽ không quên, đều ghi nhớ rất kỹ một hoa một cỏ, một cây một đá trong Tằng gia.

Hắn nhìn Lý Dịch một chút, hơi gật đầu, nói.

- Ngươi thật có tâm.

- Đến lúc đó, còn muốn phiền Tằng đại nhân.

Lý Dịch đứng lên, nói.

- Công chúa điện hạ rất coi trọng đối với Tằng đại nhân, bình thường Tằng đại nhân vẫn phải gần hiền thần, xa kẻ nịnh thần, về sau chắc chắn rất có triển vọng.

Tằng Sĩ Xuân tự nhiên biết câu nói này có ý gì, biểu lộ bình tĩnh nói.

- Còn mời Lý Huyện Hầu chuyển cáo công chúa điện hạ, Tằng mỗ nhất định không phụ kỳ vọng của công chúa, mặt khác, lần này chuyện điều nhiệm Kinh Triệu Duẫn, đa tạ Lý Huyền Hầu.

- Đây đều là ý tứ của công chúa điện hạ, không liên quan gì đến ta.

Lý Dịch phất tay, hướng phía cửa đi tới.

Nhìn thấy hắn đi ra ngoài, bóng dáng biến mất, Tằng Sĩ Xuân dùng âm thanh chỉ có chính mình mới có thể nghe được thì thào một câu.

- Ý tứ của ngươi, không phải cũng là ý tứ của công chúa sao?

Hình bóng Lý Dịch xuất hiện lần nữa ở cửa phòng, liếc nhìn Tằng Sĩ Xuân một chút, thản nhiên nói.

- Tằng đại nhân, ngươi cũng sắp trở thành Kinh Triệu Duẫn, nói cẩn thận, nói cẩn thận.

Tằng gia nơi đó, tạm thời xem như không cần lo lắng, người khác không nói, tính Tằng Sĩ Xuân vẫn còn có chút lương tâm, tuy ngoài mặt Túy Mặc nhìn không ra cái gì, nhưng đây dù sao cũng là nhị thúc của nàng, trong lòng vẫn còn có chút ký thác.

Nói đến, sau khi trở về từ Tằng gia, giống như một chút tâm tình trong người nàng đã thả lỏng.

Đây là một báo hiệu tốt, nghĩ đến nụ hôn ban ngày kia, trên mặt Lý Dịch không khỏi lộ ra nụ cười.

- Nghĩ gì thế, vui vẻ như vậy

Hai tay Liễu nhị tiểu thư ôm ngực, nhìn hắn hỏi.

Lý Dịch cũng đang tự hỏi chính mình tại sao lại vui vẻ như vậy Liễu nhị tiểu thư mới có thể hài lòng, nàng bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay tìm kiếm trước ngực hắn.

- Muội làm gì vậy?

Lý Dịch cảnh giác hỏi.

Tay nàng đã thu hồi lại, giữa ngón tay cầm một sợi tóc dài màu đen, nhìn hắn hỏi.

- Tóc của người nào?

- Như...

Bỗng nhiên Lý Dịch nghĩ đến thế tử phi mới, hôm nay Như Nghi đã ra ngoài từ sáng sớm, Tiểu Hoàn cũng đi theo, tóc loli ngạo kiều không dài được như vậy, Vĩnh Ninh càng không có tổng không thể nói lão Phương?

Mà chuyện này, tạm thời còn chưa thích hợp để Liễu nhị tiểu thư biết.

- Ta không biết!

Trên mặt Lý Dịch lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn nàng nói.

- Nếu không, muội đoán thử xem?

Bạn cần đăng nhập để bình luận