Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 602: Cút!



Chương 602: Cút!




Chương 602: Cút!





Đèn đuốc trong Phù Dung Viên vẫn sáng trưng như cũ, bên hồ treo đầy hoa đăng, gió nhẹ thổi qua, mặt nước lăn tăn nghiền nát tất cả ánh đèn phản chiếu trên mặt hồ.



Chuyện xảy ra bên trong Oánh Thúy Viên chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn, khoảng nửa giờ sau thì đã có bóng người lục tục đi ra từ trong điện.



Chúng quan viên, quyền quý đều đến tìm gia quyến của mình, sau đó tiếp tục đi dạo trong vườn hoặc cùng nhau về nhà.



Khi đi qua hành lang, thế tử phi nói với Như Nghi.



- Liễu tỷ tỷ, nếu một lúc nữa tỷ gặp được phu quân nhà ta, phiền tỷ nói cho chàng một tiếng, tối nay ta lưu lại ở chỗ của nương nương, bảo chàng ấy trở về một mình đi.



Như Nghi gật đầu, thế tử phi cười một chút sau đó quay người đi trở lại trong điện.







...



- Bình thường thì phu quân luôn ở trong nhà, thích nấu cơm, thích làm một ít thứ kỳ lạ....



Như Nghi sóng vai đi cùng Trần gia tam tiểu thư, nàng khẽ cười nói cái gì đó.



- Hai người bọn họ thật sự không giống nhau.



Trần gia tam tiểu thư lắc đầu, nhẹ giọng nói.



Như Nghi tự nhiên biết nàng ấy đang nói đến hai người nào, nhưng loại đề tài này nàng không thể tiếp được.



- Ái chà, đây chẳng phải Trần gia tam tiểu sao?



Một tiếng nói âm dương quái khí đột nhiên truyền tới từ đằng trước, Tuệ Vương Phi không biết đã xuất hiện ở đó, vẻ mặt nàng ta có chút kỳ quái, nhìn thoáng qua Trần gia tam tiểu thư, hỏi:



- Trước đó ta có nghe nói vị Lý Minh Hàn kia của Lý gia đã trở về, xem ra hai mươi năm chờ đợi của cô không có uổng phí.



Trần gia tam tiểu thư nghe vậy, thân thể run lên, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt.



Rất nhiều nữ tử đi trên hành lang nghe thấy vậy cũng dừng bước, khẽ cau mày nhìn qua.



Trần gia tam tiểu thư chí tình chí nghĩa, chuyện của nàng ấy trong giới quyền quý kinh đô cũng không phải bí mật.



Tất cả mọi người đều biết, Trần gia tam tiểu thư bởi vì vị Lý Minh Hàn kia mà một đêm đầu bạc, ngày thường nếu trò chuyện với nàng thì mọi người cũng sẽ tránh nhắc tới chuyện này, mà những lời nói Tuệ Vương Phi nói lúc nãy đúng là có chút quá mức.



Nàng ta không có khả năng không biết Lý Minh Hàn đã chết, thế mà hiện tại lại nói ra những lời này, rõ ràng muốn Trần tam tiểu thư khổ sở.



Nhưng mà Trần gia và Thôi gia cùng với Tuệ Vương, chẳng phải bọn họ từ trước đến nay đều ở trên cùng một con thuyền?



Tuệ Vương Phi mỉm cười, nói:



- A, ta quên mất, Lý Minh Hàn đã chết từ lâu rồi. Chết rồi cũng tốt, loại nam tử phụ lòng người khác thì sống ở trên đời này cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà hình như ta nghe nói, Lý Minh Hàn có người nhi tử giống hắn y như đúc, có câu cha thiếu nợ thì con trả….



- Câm mồm!



Một tiếng quát khẽ đột nhiên vang lên, Tuệ Vương Phi có chút kinh ngạc nhìn về phía nữ tử đứng bên cạnh Trần gia tam tiểu thư. Lửa giận vất vả lắm mới ép xuống lập tức lại bốc lên, nàng cả giận nói:



- Làm càn, ngươi là thứ gì….



Tuệ Vương Phi vốn định dùng thân phận để chèn ép nàng ta, nhưng mà vừa mới nói được nửa câu thì bắt gặp ánh mắt của nữ tử kia, đầu lưỡi của nàng bỗng chốc trở nên cứng đờ, hoàn toàn không thể nói nên lời.



Trừ cái đó ra, nàng còn cảm thấy như bị thứ gì áp bách ở chung quanh khiến nàng thở không nổi, ngay cả há mồm cũng trở nên khó khăn bội phần.



- Chúng ta đi thôi.



Như Nghi cười cười, quay đầu nói với Trần gia tam tiểu thư.



Nàng bước lên một bước, Tuệ Vương Phi lại bất giác lùi lại mấy bước, đụng vào lan can hành lang, tên thị nữ bên cạnh chưa kịp tiến lên đỡ thì đã thấy Tuệ Vương Phi cắm đầu xuống hồ nước.



Tuy rằng ở đây không phải giữa hồ nhưng mực nước không cạn, Tuệ Vương Phi vùng vẫy trên mặt hồ mấy lần, sau đó không còn tiếng động gì nữa.



Thị nữ kia bị dọa sợ đến mức hồn vía bay mất, la lớn:



- Người tới, mau tới đây, cứu mạng! Vương Phi rơi vào trong nước rồi!



Cách đó không xa có một đội cấm vệ vội vàng chạy tới, bọn họ đi tới hồ nước sau đó lập tức nhảy xuống, không hề có chút do dự.



Tuệ Vương Phi đã được nhanh chóng cứu lên bờ, nhưng bởi vì quá sợ hãi nên đã ngất xỉu.



Các nữ tử khác thấy vậy thì cũng vô cùng hoảng sợ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi làm các nàng còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại.



Rõ ràng vừa rồi Lý phu nhân cũng không có làm cái gì!



Nàng ta chỉ mới tiến lên một bước, Tuệ Vương Phi đã tự động lùi về sau cho đến khi ngã vào trong hồ…..



Tại sao các nàng lại cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc đến như vậy?



Không bao lâu, các nàng lập tức nghĩ đến Thục Vương điện hạ, lần trước điện hạ đã bị ánh mắt sát thủ của Lý Bá Tước dọa sợ đến mức nhảy vào trong hồ, nghĩ tới đây, các nàng lại nhìn vị Lý phu nhân kia, ánh mắt không khỏi đổi thành sợ hãi.



Khi hai người các nàng tiếp tục đi về phía trước, mọi người đều sôi nổi tản ra.



Dọc đường đi, Trần tam tiểu thư không hề nói gì nữa, sau khi cả hai đi ra hành lang trên nước thì thấy Lý Dịch và Lý Hiên đang đứng chờ cách đó không xa.



- Ngươi đi trước đi, ta chờ các nàng tới.



Trần tam tiểu thư nói một câu rồi đứng tại chỗ chờ các nữ tử của Trần gia tới.



Như Nghi nhìn thoáng qua phía trước, cũng không nói gì nữa, nàng tạm biệt Trần gia tam tiểu thư sau đó đi về phía Lý Dịch.



- Vừa rồi Thôi quý phi không làm gì nàng chứ?



Đi ra Phù Dung Viên, Lý Dịch nhìn Như Nghi hỏi.



Như Nghi lắc đầu, nói:



- Nàng ta thì có thể làm gì được thiếp chứ?



Nàng sửa lại cổ áo cho Lý Dịch, cười nói:



- Tướng công quên rồi à, thiếp thân rất lợi hại đấy.



- Không được, ta vẫn không thể nuốt trôi cục tức này.



Tuy việc tối nay cũng không có ảnh hưởng lớn gì đến Như Nghi, nhưng có qua có lại là truyền thống tốt đẹp từ xưa đến nay của ông cha ta, truyền thống tốt đẹp thì không thể bỏ được, nào có đạo lý chỉ lấy lễ không tặng lễ.



- Thiếp thân không có việc gì, tướng công cũng đừng làm loạn.



Như Nghi nhìn hắn, nhỏ giọng nói.



Lý Dịch lắc đầu, nói.



- Thân là Bá Tước, ta đương nhiên phải làm gương tốt, tuân thủ luật pháp, sao có thể làm loạn được?



Xe ngựa chạy được mười lăm phút thì dừng lại, không thể đi tiếp được nữa.



Tối nay, các tuyến đường chính trong kinh đô đều bị tắc nghẽn, xe ngựa khó khăn lắm mới nhích được một chút, Lý Dịch và Như Nghi đi xuống xe, ở phía sau, pháo hoa được bắn lên không trung, nổ tung từng đợt lấp lánh.







...



Thượng Nguyên Tiêu đã đi qua, dựa theo tình hình những năm trước, dư nhiệt của Tết Nguyên Tiêu đại khái còn sẽ kéo dài thêm hai ba ngày nữa.



Sau Nguyên Tiêu, ngày tết mới xem như triệt để đi qua, đối với dân chúng bình thường ở kinh đô, nhịp sinh hoạt đã yên bình trở lại, lại bắt đầu một năm bận rộn.



Nhưng mà đối với các quan viên trong triều đình, hai chữ yên bình này từ trước tới nay đều không hề có liên quan tới bọn họ.



Bất cứ lúc nào, trên triều đình đều sẽ có vô số sóng ngầm mãnh liệt, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ lập tức bị cuốn vào, vạn kiếp bất phục.



Đêm qua ở Phù Dung Viên, phu nhân của Lý Bá Tước bị thị nữ bên cạnh Thôi quý phi vu hãm, đây cũng được xem là một cơn sóng ngầm, mọi người xem đó là một động tác nào đó của Thôi quý phi. Rốt cuộc ai cũng biết Lý Bá Tước hoàn toàn đứng ở mặt đối lập với Thục Vương, mà Lý Bá Tước càng được bệ hạ coi trọng, đối với Thục Vương mà nói, càng không phải chuyện tốt lành.



Mà Tuệ Vương Phi lại trào phúng Trần gia tam tiểu thư ngay trước mặt nhiều người, khiến cho rất nhiều người kinh ngạc cũng khiến rất nhiều người không hiểu được.



Trần gia là minh hữu gắn bó chặt chẽ nhất với Thục Vương, cũng cùng đi chung một con đường với Tuệ Vương, nếu không phải hai nhà bất hoà thì tại sao Tuệ Vương Phi lại nói ra những lời như vậy ở trước mặt mọi người?



Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã dần dần xem không hiểu những chuyện này.



Nhưng có một điều, mọi người thấy rất rõ ràng.



Đó chính là, phe phái của Thục Vương, phe phái đã từng có thế lực hùng hậu, đủ để chia đôi triều đình hình như đang từ từ đi về phía suy sụp….







...



Sáng sớm, trước cửa Trần gia, một người trẻ tuổi tiến lên đưa thiếp mời cho tên gác cửa, nói:



- Phiền toái truyền lời một tiếng, nói Đoan Dương Quận Vương đến bái kiến Trần Lão Quốc Công.



Tên gác cửa nhìn chằm chằm người trẻ tuổi kia một lúc, trong lòng thầm nghĩ, lúc này Đoan Dương Quận Vương tới đây làm gì? Nhị gia đang nổi nóng, sợ là sẽ không cho người này mặt mũi.



Nhưng mà Đoan Dương Quận Vương không giống như những người khác, vô luận như thế nào thì cũng cần mang người này đi vào. Hạ nhân Trần gia vừa mời Đoan Dương Quận Vương đi vào, phía đối diện đã có một người nam tử trung niên đi tới.



- Đây là ai?



Sắc mặt Trần Trùng có chút khó coi, lạnh giọng hỏi một câu.



Tên hạ nhân kia vội vàng nói:



- Hồi nhị lão gia, đây là Đoan Dương Quận Vương.



Tối qua mẫu thân bị quý phi nương nương quở trách một trận, bắt hắn sáng hôm nay lập tức tới Trần phủ nhận sai. Biết được người trước mắt chính là nhị gia Trần gia, Đoan Dương Quận Vương lập tức chắp tay, nói:



- Vãn bối Lý Đạt…..



Hắn chỉ mới nói được một nửa thì ngực đã truyền đến một trận đau nhức, sau đó cả người bị đạp bay ra ngoài cửa.



Đoan Dương Quận Vương che ngực, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà nhăn nhúm lại, hắn ngẩng đầu, nhìn người nam tử trung niên phía trước, đầy mặt vẻ không thể tin.



- Cút!



Sắc mặt của Trần Trùng âm trầm, sát ý trong mắt lấp lóe, lạnh lùng phun ra một chữ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận