Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 733: Sao Ngươi Lại Tới Đây?





Chương 733: Sao Ngươi Lại Tới Đây?





----------------------

Thành Phong Châu bị hắc ám che đậy hồi lâu rốt cục hôm nay đã nghênh đón ánh rạng đông.

Bởi vì hôm nay là ngày mà đại hoàng tử và đám giám sát ngự sử sẽ rời đi.

Hành động trong thời gian qua của những người này tại Phong Châu mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho người dân ở đây, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đại hoàng tử không phải người tốt, bốn chữ giám sát ngự sử càng có thể dùng để ngăn trẻ con khóc đêm.

Đương nhiên, hiện tại thì nhóm người này bao gồm đại hoàng tử đã trở thành một trò cười trong thành.

Một trăm tên thân vệ bị xấu mặt ngay trước nhiều người, sáng sớm hôm nay lại có một vị ngự sử họ Dương bị người đưa từ Tịnh Châu trở lại, hẳn là người bị đám cường đạo bắt cóc trước đó. Có thể lo lắng dính dáng đến quan ở kinh thành, cho nên quan viên bên kia không có làm lớn chuyện, cũng không hề gây khó dễ cho tên họ Dương.

Có người biết chuyện kể lại, khi vị ngự sử kia bị người đưa trở về, ngoại trừ biến thành điên điên khùng khùng thì cũng không có gì đáng ngại.

Sau khi tiễn đội ngũ của đại hoàng tử ra khỏi cửa thành, toàn bộ Phong Châu liền nghênh đón một trận cuồng hoan.

Chợ đêm đã lâu rồi chưa được mở, sắc trời vừa mới sập tối đã sớm bắt đầu. Trong thành Phong Châu, đèn đuốc sáng trưng, mọi nhà vui mừng.

Lâm Dũng nhìn sang tiểu viện bên cạnh Phương Lâm Uyển còn sáng đèn, hắn đi qua, gõ cửa phòng, nói/

- Tiểu thư, chưởng quầy của Mã gia, Từ gia và Bạch gia đã đứng trước cửa Lâm gia một ngày một đêm. Lão thái gia bảo ta tới hỏi tiểu thư một chút, có muốn gặp bọn họ hay không?

- Đã quá muộn rồi, còn gì thì để sáng mai nói.

Hồi lâu sau, trong phòng mới truyền đến âm thanh.

- Ngày mai...

Lâm Dũng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không trung không hề có ngôi sao nào, lắc đầu.

- Nhìn thời tiết này, đêm nay hẳn sẽ có mưa, bọn họ đứng ở nơi đó sẽ lạnh chết, cũng không biết…..nhóm người Lý huynh đệ đi tới đâu rồi?

Một huyện thành nhỏ cách Phong Châu mấy chục dặm.

Bên trong dịch trạm, Triệu Tranh nhìn Triệu Di, trầm giọng nói/

- Ta bị hãm hại.

Triệu Di gật đầu.

- Ta biết.

- Bọn họ bắt cóc Dương Tòng, hắn có thẻ bài của Hằng Vương phủ.

Triệu Tranh lại nói.

Triệu Di lại gật đầu lần nữa.

- Ta biết.

- Nhưng mà ta biết cũng vô dụng.

Hắn quay đầu nhìn Triệu Tranh.

- Việc về Nghị Tội Bạc, chung quy vẫn do do hoàng huynh dựng nên, hơn nữa……Phụ hoàng lại không biết.

Triệu Di thở dài.

- Lần này hồi kinh, sợ rằng hoàng huynh nên chuẩn bị sẵn sàng.

Triệu Tranh nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay bấu mạnh vào trong thịt, hắn nghĩ mãi không ra, hắn đường đường là Tề Quốc đại hoàng tử, tại sao dưới tình huống chiếm hết ưu thế lại rơi vào tình trạng như bây giờ?

Vị cao nhân không có để lại danh tính kia đến cùng là ai!

Tề Quốc đại hoàng tử không nghĩ ra, Cảnh Quốc đại hoàng tử cũng nghĩ không thông.

Trong ánh mắt Thục Vương mang theo tơ máu, hắn ném văng nghiên mực trên bàn xuống, nghiên mực đập vào cái trán một gã hộ vệ đang quỳ dưới đất, trán tên kia nhanh chóng đổ máu nhưng người nọ cũng không dám giơ tay lau.

- Phế vật, đều là một đám phế vật, đã ba ngày rồi mà một chút manh mối cũng không có điều tra ra!

Tri huyện Vĩnh Huyện đứng trong một góc, Giang Tử An đứng bên cạnh cúi đầu, không nói một lời.

Ba ngày trước đó, phủ khố Thục Vương phủ bị một đám trộm cướp khoắng sạch, đường hầm được đào từ bên ngoài tới tận trong phủ khố, cho đến ngày hôm sau mới bị người phát hiện. Mà khi đó phủ khố đã rỗng tuếch, tất cả vàng bạc, bảo vật đều bị đánh cắp, ngay cả một đồng tiền cũng không để lại cho Thục Vương.

Nói cách khác, hiện tại Thục Vương đã trở thành vị hoàng tử nghèo nhất Cảnh Quốc.

Nếu như thân phận của hắn không phải Thục Vương, vậy thì hiện tại vấn đề lớn nhất mà hắn ta cần phải lo lắng hẳn là bữa tiếp theo ăn cái gì mới đúng.

Trong ba ngày nay, Thục Vương điện hạ đã nổi cáu không biết bao nhiêu lần, nhưng mà ba ngày đã đi qua, dùng hết tất cả lực lượng của Thục Châu cũng không có tra ra được việc này do người nào làm…..

Giang Tử An có thể hiểu cho Thục Vương, nếu như cái rương nhỏ hắn giấu dưới giường bị đánh cắp, hắn có thể sẽ nổi điên hơn Thục Vương nhiều.

Dù sao thì toàn bộ Thục Châu đều là đất phong của Thục Vương, chỉ cần tùy tiện vơ vét mấy lần sẽ lại có vô số tiền bạc, mà tiền riêng của Giang Tử An hắn là do tích lũy từng chút từng chút một mới có….

- Cút đi, tất cả đều cút hết cho bản vương, tìm không được thì đừng về gặp ta!

Thục Vương lại lật tung mấy cái bàn, mọi người lập tức lui ra ngoài.

Đi ra vương phủ, Giang Tử An nhìn huyện lệnh Vĩnh Huyện,.

- Nhóm người của Phương Vĩnh trùng hợp cũng rời đi vào ba ngày trước, chẳng lẽ là bọn hắn...

Tên huyện lệnh kia lắc đầu

- Không có khả năng, lấy quan hệ của hắn và điện hạ tại sao làm ra chuyện như vậy?

Giang Tử An gật đầu, dứt khoát ngậm miệng không nói.

Tên nam tử gọi Phương Vĩnh kia rõ ràng có quan hệ không tầm thường với điện hạ, mỗi lần nói chuyện thì hai người đều sẽ đuổi bọn họ đi ra ngoài. Những chuyện này không phải chuyện bọn họ có thể quản.

Trừ cái đó ra, còn có một chuyện khiến trong lòng hắn trăm mối ngổn ngang, nhưng muốn nói cụ thể cảm giác đó là gì thì hắn lại không biết.

Người kia rốt cuộc phải trở về….

Giang Tử An thở dài, nhìn về phía cửa thành, sắc mặt phức tạp khó tả.

Đi ra Thục Châu, lại đi tiếp về phía Nam một trăm dặm chính là vùng đất hỗn loạn mà người dân xung quanh nghe tên đã né xa ba thước. Bọn sơn tặc, trộm cướp trong dãy núi này nhiều không đếm xuể, bọn chúng thường sẽ xuống núi cướp sạch thương đội, nhiễu loạn dân sinh. Nhưng vì vị trí địa lý đặc thù, cho nên Cảnh Quốc, Tề Quốc, Võ Quốc, cả ba nước đều áp dụng thái độ mặc kệ không quan tâm, cái này cũng trực tiếp khiến cho trộm cướp nơi đây càng thêm hung hăng ngang ngược.

Mỗi khi đến đêm tối, nếu đứng trên đỉnh ngọn núi cao nhất mà quan sát, sẽ phát hiện trong núi này đèn đuốc sáng lên trùng trùng điệp điệp, đủ thấy trong núi này trộm cướp rất nhiều.

Lúc này, ở một đỉnh núi lóe lên ánh đèn dầu yếu ớt, trong một căn nhà tranh có âm thanh vang lên.

- Đại ca, bọn chúng người đông thế mạnh, hay là chúng ta trốn đi!

- Đường xuống núi đều bị bọn chúng phong kín, trốn bằng cách nào?

- Sáng sớm ngày mai, chúng ta liều mạng với bọn chúng, đến lúc đó mấy vị huynh đệ có chết cũng phải mở ra một con đường máu cho đại ca. Đại ca chỉ cần tập trung tìm đường chạy thoát là được, trở về sinh hoạt cho tốt với tẩu tử, người nhà của huynh đệ chúng ta nhờ đại ca chiếu cố giúp!

- Nói bậy cái gì, các ngươi do ta mang ra, sao ta có thể trốn một mình!

….

….

Trong căn nhà tranh, ánh nến yếu ớt chập chờn bất định, nhưng bên trong lại không tối lắm, có lẽ do trong lều có một cái đầu trọc sáng loáng tỏa sáng, phản xạ ánh sáng khắp nơi.

Mấy tên sơn tặc tiến lên một bước, đau khổ khuyên nhủ.

- Đại ca...

- Đừng nói nữa!

Sơn tặc đầu trọc phất tay.

- Nếu đã đi lên con đường này, sớm muộn gì cũng biết sẽ có ngày hôm nay, trời sáng các ngươi tìm cơ hội, có thể chạy liền chạy, sống sót mới quan trọng nhất!

Hắn nhìn ra bóng cây lay động trong đêm tối vô tận ngoài cửa sổ, trong lòng thở dài một hơi.

Vốn cho rằng chỉ cần bằng vào một bầu nhiệt huyết thì có thể cùng mấy huynh đệ xông ra một mảnh thiên địa ở chỗ này, không ngờ bọn hắn chỉ mới vượt qua hai tháng thì bị người ép đi lên tuyệt lộ.

Ở địa phương cá lớn nuốt cá bé này, người yếu, hoặc chết, hoặc bị kẻ mạnh hơn thâu tóm. Hai tháng trước, bọn họ mới đánh tan một đội sơn tặc nhỏ, nhưng lại không ngờ hai tháng sau đám sơn tặc kia lại ngóc đầu lên, lần này đã có hơn vài chục người.

Bọn hắn chỉ có mấy người, không thể đấu lại đám người kia.

Bây giờ con đường duy nhất để xuống núi đã bị chặn, có mọc cánh cũng khó thoát, chỉ có tận lực đánh cuộc một lần cuối, may ra còn có một tia sinh cơ.

Sơn tặc đầu trọc thu hồi suy nghĩ của mình, hắn quay đầu nhìn mọi người, nói.

- Ngày mai nếu có người chạy thoát ra được, nhớ giúp ta mang một câu cho con cọp cái nhà ta…..

Ầm!

Hắn vừa dứt lời, cửa nhà tranh đã bị người dùng một chân đá văng.

Một thân ảnh cường tráng không thua gì tên sơn tặc đầu trọc chặn ở ngay cửa, một nữ tử trung niên mặc một thân áo vải thô đứng nơi đó, nhìn hắn, lạnh giọng nói.

- Có cái gì muốn nói thì bây giờ ngươi tự mình nói với lão nương!

Nữ tử kia có hình dạng phổ thông, dáng người cực kỳ cường tráng, nhưng thứ khiến người khác chú ý nhất lại không phải thân hình cường tráng của nàng mà chính hai khai sơn chùy trong tay nàng, cùng với cái đầu không một cọng tóc, sáng loáng y như của sơn tặc đầu trọc….

Đặc biệt là khi nàng ta đi vào nhà tranh, cả gian phòng càng như bừng sáng hơn.

- Sao ngươi lại tới đây?

Hán tử đầu trọc sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được, bật thốt.

Vừa dứt lời, sơn tặc đầu trọc giống như ý thức được cái gì, hắn bất giác lùi về sau, thanh âm nhỏ như tiếng vo ve của ruồi muỗi.

- Sao ngươi lại tới đây….

Bạn cần đăng nhập để bình luận