Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1066: Một Bầy Quái Vật



Chương 1066: Một Bầy Quái Vật



Chương 1066: Một Bầy Quái Vật



Trên Kinh Các Lĩnh, ánh trăng sáng tỏ.

Mấy trăm bóng người tập trung trên một mảnh đất trống, nam tử tên Trần Thanh thấp giọng an bài cái gì đó.

- Bạch Xuyên, người chỉ huy hai trăm người, phá vòng vây phía Đông với ta!

- Tuân mệnh!

Một tên nam tử gầy gò quỳ một chân trên đất, hai tay ôm quyền, lớn tiếng nói.

- Chú ý trước sau, người chỉ huy 100 người còn lại, hộ tống hai vị điện hạ và Thừa Tướng rời đi, đi thẳng về phía Bắc, chỉ cần đi vào vùng đất hỗn loạn, Vệ tướng quân sẽ phải người tiếp ứng các ngươi!

Một người khác sắc mặt nghiêm túc, cung kính nói:

- Tuân mệnh!

Mắt Trần Thanh liếc nhìn vài lần, nói.

- Đều nhớ kỹ cho ta, bất cứ lúc nào, bất kỳ tình huống gì, nhất định phải cam đoan hai vị điện hạ được an toàn!

Nơi xa, Dương Liệu Thanh nhìn ba trăm binh tướng điều động khẩn cấp, hai tay nắm chặt, trên mặt lộ ra một chút đau thương.

- Điện hạ hãy nhớ lấy, tất cả nên lấy đại cục làm trọng.

Một giọng nói già nua truyền đến từ sau lưng nàng.

Hai tay nắm chặt của nàng thả ra, nhìn lão giả kia, nói khẽ.

- Đường núi khó đi, có nhiều bất tiện, lát nữa Trần Tướng Quân sẽ an bài mấy người thay phiên Công Thừa Tướng, nhưng không thể nào hết XÓc này, chút nữa Thừa Tướng nhẫn nại một chút

Lão giả cười khoát tay, nói:

- Lão phu sinh ra ở Thường Châu, chôn ở Thường Châu, cũng coi như đã thoả mãn, cần gì phải nhọc lòng như thế.

Dương Liễu Thanh nhìn hắn, kiên định nói:

- Chúng ta nhất định sẽ chạy thoát.

Dưới Kinh Các Lĩnh.

Một bóng người từ bên cạnh đi tới, đi đến trước trận, khom người nói:

- Tướng quân, phía trên có tin tức, bọn họ tính toán giờ Tý sẽ đột phá vòng vây, hộ tống Công chúa và Tĩnh Vương chạy về hướng Bắc, tiến vào vùng đất hỗn loạn.

Tướng lãnh toàn thân mặc áo giáp vỗ đầu ngựa, nói:

- Giờ Tý sao?

Hắn cười cười, nói:

- Truyền lệnh xuống, thời gian tấn công sẽ trước nửa canh giờ

- Tuân lệnh!

Vùng đất hỗn loạn, sơn mạch trong bóng tối giống như từng con thú khổng lồ ẩn núp, ở trên người những thú khổng lồ đấy lại có từng bóng người vội vàng lướt qua.

Vệ Lương cũng bởi vì hành động quá chậm, bị một tên hán tử thân hình cao lớn vác trên lưng, khung xương của tên hán tử đó chọc vào khiến hắn đau nhức, kịch liệt xóc nảy cũng khiến hắn đầu váng mắt hoa, suýt nữa nôn ra.

Hán tử kia giống như phát hiện ra điều gì đó, quay lại nói.

- Nếu ngươi dám nôn trên người của ta, ta sẽ ném ngươi từ nơi này xuống

Vệ Lương chịu đựng Cơn buồn nôn, gian nan hỏi:

- Xin hỏi, xin hỏi vị tráng sĩ này, có phai bạn cũ của công chúa điện hạ không?

Thực ra cho tới bây giờ, hắn còn chưa hiểu rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Hắn không biết những người này muốn làm gì, vì sao tự nhiên xông lên đỉnh núi của bọn họ, bắt tất cả bọn hắn lại.

Hắn càng không biết bọn họ vì sao vừa nghe tin tức của Công chúa, thì lập tức thả bọn họ, sau đó ngựa không dừng vó chạy đến Kinh Cức Lĩnh, giống như muốn nghĩ cách cứu viện Công chúa.

Hắn chỉ biết những người này rất mạnh, phi thường mạnh.

Tùy tiện một người trong bọn họ cũng có thể đánh ngã hơn mười hoặc thậm chí mười mấy thủ hạ của hắn.

Thủ hạ của hắn đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, là tướng tốt chém giết trên chiến trường.

Binh khí của những người này cũng rất sắc bén, đao kiếm của phe mình cùng chém vào, không phải mẻ thì cũng dứt khoát cắt thành hai đoạn.

Võ Công bọn họ cao cường, lại người người đều cầm thần binh lợi khí, quan trọng hơn là bọn họ còn có Thiên Phạt khủng bố kia.

Nếu bọn họ thật sự đi nghĩ cách cứu viện Công chúa, trong lòng vệ Lương cuối cùng cũng dâng lên vô hạn hi vọng.

- Ý ngươi là Dương cô nương.

Đại hán cười nói:

- Đương nhiên là quen, khi đó ta bị nàng giáo huấn không ít, còn cướp vị trí Thiên bảng của ta, lần này ta sẽ đòi lại tất cả.

Lời nói của đại hán Vệ Lương một câu cũng không nghe hiểu.

Nhưng mà, điều này không quan trọng, chỉ cần bọn họ muốn đi cứu công chúa, thì đã rất tốt rồi.

Hắn nhìn phía trước, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, nói.

- Phía trước chính là Kinh Các Lĩnh

Từng bóng người nhảy ra từ trong rừng, phía trước loáng thoáng thấy có ánh lửa chớp động.

Dưới núi, một tên phó tướng nhìn bên cạnh, suy nghĩ một lát, hỏi.

- Tướng quân, nếu chúng ta thật sự giết Công chúa và Tĩnh Vương...Có thể hay không...

- Đao kiếm không có mắt, trên chiến trường, xảy ra một chút ngoài ý muốn cũng là chuyện bình thường

Tướng quân kia liếc hắn một cái, nói.

- Đến lúc đó nộp người đã thất thủ giết hai vị điện hạ lên, tự xin từ quan.

- Từ quan?

Tướng quân kia nhìn hắn, cười nói.

- Chờ hai năm mà thôi, sau này ngươi sẽ hưởng thụ đủ vinh hoa phú quý.

Hắn vừa dứt lời, chợt Có một binh lính tiến lên đây báo.

- Tướng quân, đằng sau có người đến!

- Có người đến?

Tướng quân kia nhíu mày lại, hỏi:

- Người nào?

- Nhân số bọn họ không ít, có tầm hai trăm người, vẫn chưa biết thân phận, nhưng bọn hắn đang nhanh chóng tới gần đây.

Tướng quân kia quay đầu ngựa lại, trầm giọng nói.

- Thông báo một chút đi, chuẩn bị nghênh địch!

Một ngàn người bọn họ cường công lên núi, còn một ngàn người nữa trông coi ở dưới chân núi, đối phó hai trăm người ít ỏi này, còn không phải dễ như trở bàn tay?

Đối diện, bóng người cách chỗ bọn họ xa hơn mười trượng thì dừng lại, tuy ánh trăng sáng, nhưng nhìn không rõ lắm, cho đến khi đối phương cũng giơ bó đuốc lên.

Sau đó hắn nhìn thấy có một người đầu trọc đi tới, đầu dưới ánh lửa hiện ra vẻ lộng lẫy, trong tay không biết cầm thứ gì.

- Người đối diện nghe đây, các ngươi đã bị bao vây.

Hai trăm người đấu với một ngàn người, lại dám nói bao vây mình, nghe được giọng nói to từ đối diện truyền tới, tướng quân kia trầm mặt, bỗng nhiên nhìn thấy sau lưng tên đầu trọc có một bóng người quen thuộc.

- Vệ Lương!

Thật tự chui đầu vào lưới, không nghĩ tới lần này có thể hốt gọn lũ loạn đảng, hắn phất tay, nói.

- Tất cả đều là phản tặc loạn đảng, giết, một tên cũng không để lại!

- Chờ một chút!

Đầu trọc đối diện bỗng nhiên lớn tiếng nói.

Tướng quân kia nhấc tay, bước chân binh tướng sau lưng có chút dừng lại.

Hắn muốn nghe xem, tôn trọc đầu sắp chết đến nơi này, còn muốn nói điều gì.

- Sau đó hắn nhìn thấy trong tay tên đầu trọc kia bắn ra một chút hỏa quang, cầm vật trong tay ném qua.

Vật kia lăn đến dưới chân hắn.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, thử thăm dò nhìn xuống một chút.

Oanh!

Sau đó là một chùm hoả quang càng thêm loá mắt, cái gì hắn cũng nhìn không thấy, dường như không còn nghe thấy gì nữa.

Đoàn quân gần ngàn người, sau tiếng “oanh” đấy, chỉ còn lại từng tiếng gào thảm thiết tiếng rên rỉ đau đớn truyền vào tai.

Không biết từ lúc nào, cuối cùng có người nhịn không được kêu lên sợ hãi.

- Cái này, Thiên Phạt, đây là Thiên Phật!

- Là Thiên Phạt, đây là Thiên Phật!

- Ngụy tướng quân, Ngụy tướng quân tử chiến!

Đối diện, đầu trọc nấp ở sau gò đất một lần nữa đi tới, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, tiếp tục la lớn.

- Người đối diện nghe đây, các ngươi đã bị bao vây.

Một tên phó tướng từ dưới đất bò dậy, lắc đầu, phải hết bùn đấy trên người xuống, đứng lên, lớn tiếng nói:

- Bọn họ ít người, xông lên đi, bọn họ có Thiên Phạt nhưng không thể cận chiến, nếu xông lên thì bọn họ không còn cách nào nữa!

Hắn vừa dứt lời, lại có mười mấy hỏa quang giống như sao trời xẹt qua, rơi vào trong đoàn quân.

Trong đó có một viên, rơi dưới chân hắn.

Thời gian không đợi người, tình huống bên kia của Dương Liễu Thanh còn chưa rõ, Lý Dịch căn bản không có thời gian cùng bọn hắn dông dài.

Đối diện, một gò đất thấp bé, nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng vang đinh tai nhức óc và hỏa quang lấp loé, Vệ Lương nhìn nam tử bên cạnh nhếch miệng, hỏi.

- Huynh đệ, có thể cho ta tự tay ném một cái hay không?

Uy lực của Thiên Phạt phi phàm, sớm đã nổi danh các nước, chính là lợi khí trên chiến trường, cũng là ác mộng trong lòng của vô số

người.

Nhưng Thiên Phạt cũng không phải có thể sử dụng không hạn chế, rất dễ nhận khí trời và khoảng cách ảnh hưởng, nếu khi hai quân đã tiến vào hỗn chiến, loại vũ khí hại cả địch lẫn ta này đương nhiên không thể dùng.

Rốt cục có hơn mười người may mắn tránh thoát Thiên Phạt, vọt tới phía trước.

Sau đó bọn họ lợi dụng tốc độ nhanh chóng bay trở về, một người thân cao tám thước, hán tử cường tráng lao ra từ sau gò núi, đao kiếm của bọn họ chém tới căn bản không đụng được hắn, sau khi bị hắn chém phải, xương gãy, trong miệng phun máu.

Có người đao kiếm đụng nhau, binh khí bị bẻ gãy tiếp đó là thân thể.

Có người chỉ thấy trời lấp lóe kiếm quang, sau đó thì cái gì cũng nhìn không thấy nữa.

Có người ngu ngốc đứng tại chỗ, buông binh khí xuống, giơ hai tay lên.

Sau đó có mười người trăm người làm theo.

Vệ Lương nhìn thấy hơn mười người đi ra, lại quay lại nhìn, càng nhiều người còn ở đằng sau xem kịch vui, rốt cục bắt đầu ý thức được, những người hôm nay đánh lên đỉnh núi với hắn toàn là một đám quái vật.




Bạn cần đăng nhập để bình luận