Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 809: Luận Khả Năng Thành Công Của Thục Vương



Chương 809: Luận Khả Năng Thành Công Của Thục Vương





----------------------

- Ta cảm thấy rất tốt.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Tuy Trần đại nhân và Lý Hầu Gia có chút thù cũ nhưng hắn là nhân vật bậc nào, sao có thể dùng thủ đoạn như thế trả thù ngươi?

- Ta cũng nghĩ như thế.

Trần Trùng gật đầu, nuốt trọn miếng sủi cảo vào bụng.

Tằng Sĩ Xuân cười cười, kẹp lên một cái sủi cảo, trên mặt lộ ra ý cười, đưa vào trong miệng, ý cười trên mặt ngưng lại.

Gian nan nuốt một ngụm sủi cảo xuống, Tằng Sĩ Xuân để đũa xuống, nhìn Trần Trùng, mở miệng.

- Trần đại nhân, sủi cảo này —— giống như thật có chút vấn đề.

Một khắc đồng hồ sau, hai người mới lần nữa trở về chỗ cũ.

Ai có thể ngờ, hai vị đại quan đương triều, lại sẽ vì mấy cái sủi cảo nửa sống nửa chín, tự mình nhóm lửa nấu nước.

- Trần đại nhân, mặt ngươi.

- Haha, Tằng thị lang cũng không tốt hơn chỗ nào.

- Theo hắn đi, ăn xong lại nói.

Tằng Sĩ Xuân kẹp lên một cái sủi cảo, chấm nước tương, lúc này mới hỏi.

- Nếu như ta không nhớ lầm, hôm nay là sinh nhật của tam tiểu thư, Trần đại nhân không ở trong phủ thu xếp, sao lại tới nơi này?

Trần Trùng ăn sủi cảo, mặt không biểu tình nói.

- Về nhà tính sau, Tằng đại nhân không phải cũng chưa về nhà à, đến cùng là thể nghiệm và quan sát dân tình, hay là…

Hắn nhìn trong phòng một chút, kinh ngạc nói.

- Chẳng lẽ, cái cô nương họ Tằng kia lại là nữ nhi tư sinh trong nhân gian của Tằng đại nhân, khoan hãy nói, nghĩ như vậy, ta thế nào cảm giác Tằng đại nhân và hắn, hai đầu lông mày đúng là…

- Nếu sau này, Trần đại nhân không có chuyện gì thì xin đừng tới nơi này.

Tằng Sĩ Xuân cắt ngang liếc hắn một cái:

- Nếu có chuyện gì, Trần đại nhân đường đường là Cấp Sự Trung đương triều, bận rộn chính sự, có chuyện gì cần tới hẻm Dương Liễu nho nhỏ này, ngài nói đúng không?

Trần Trùng để đũa xuống, nhắm mắt lại.

- Tằng thị lang, lời này của ngươi có ý gì?

Tằng Sĩ Xuân để đũa xuống, nhìn thẳng đối phương.

- Tằng mỗ và Hình Bộ Thị Lang Triệu Quang Viễn có chút quan hệ cá nhân.

- Trước đó, Hình Bộ Thị Lang Triệu Quang Viễn nhận hối lộ, làm việc thiên tư, đến nay còn bị giam giữ tại trong thiên lao.

Trong mắt Trần Trùng lóe ra vẻ nguy hiểm, thấp giọng nói.

- Chuyện này đối với Tằng đại nhân mà nói, có liên hệ gì?

- Chuyện này Trần đại nhân không thừa nhận cũng rất bình thường, bởi vì xem như Hình Bộ Triệu thị lang rơi đài cũng đần độn u mê, không biết người sau lưng thực là Trần đại nhân ngài.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Tằng mỗ nói những lời này không có ý gì khác, chỉ muốn nói cho Trần đại nhân một tiếng.

Hắn nhìn về phía trong phòng, trên mặt hiện lên một tia sắc màu ấm, lúc quay đầu lại, trong mắt đã mang lên một chút rét lạnh.

- Cách Túy Mặc, xa một chút!

Ánh mắt Trần Trùng híp lại, nói từng chữ.

- Tằng Sĩ Xuân, ngươi đang uy hiếp ta?

- Không dám.

Sắc mặt Tằng Sĩ Xuân đã khôi phục lại bình tĩnh, chắp tay một cái, nói.

- Phía sau Trần đại nhân là Quốc Công Phủ, Tằng mỗ sao dám uy hiếp Trần đại nhân, chỉ là Túy Mặc là cốt nhục duy nhất đại ca ta lưu trong nhân thế, ta không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì, gia nghiệp Tằng gia tuy nhỏ, nhưng nếu Trần đại nhân cứ khăng khăng, Quốc Công Phủ, sợ cũng sẽ không thống khoái.

- Đại ca ngươi, Tằng Sĩ Kiệt?

Trần Trùng liếc hắn một cái, lẩm bẩm.

- Thì ra là thế.

Hắn lần nữa cầm đũa, lắc đầu.

- Năm đó ta đã cảm thấy ngươi thích hợp làm quan hơn đại ca của ngươi, năm đó Tằng gia bị Hộ Bộ Thị Lang chèn ép xa lánh, sau lại bị hãm hại động quân hưởng, dòng chính Tằng gia gặp nạn, khó trách, khó trách, sau này Hộ Bộ Thị Lang bị Ngự Sử Đài tra ra thu lấy hối lộ số lượng lớn, phán xử tội đày năm trăm dặm, sợ rằng Hoàng Tuyền lộ này cũng không chỉ năm trăm dặm.

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Cái này cũng chỉ có Phương Thị Lang rõ ràng.

Trần Trùng lần nữa ăn một cái sủi cảo, thuận miệng nói.

- Chuyện kia, Mật Điệp Tư chưa điều tra ra, ngươi làm sao biết được?

Tằng Sĩ Xuân cười cười, không nói nữa.

- Ta còn tưởng rằng Tằng đại nhân từ một chủ sự Hộ Bộ nho nhỏ, từng bước một đi đến bây giờ vị trí đều dựa vào Thôi gia và Thục Vương chống đỡ, xem ra ta đã xem thường Tằng đại nhân.

Trần Trùng lắc đầu, nâng lên đũa nói.

- Vi biểu áy náy, đến, kính ngươi một cái sủi cảo!

Tằng Sĩ Xuân cũng lên đũa, gật đầu nói.

- Cám ơn Trần đại nhân.

Giữa hai người vừa rồi có một trận giao phong vô hình, nhờ hai cái sủi cảo mà được hóa giải.

Đối với bọn hắn, có một số việc không cần nói rõ, nhờ miếng sủi cảo đạt thành nhận thức giống nhau.

Trần Trùng ăn sủi cảo, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn trong phòng, từ nơi này loáng thoáng có thể nhìn thấy tình hình trong phòng, tuy nghe không rõ ràng nội dung nói chuyện nhưng thỉnh thoảng truyền đến cười khẽ của nữ tử, vẫn hết sức tinh tường.

Ánh mắt Trần Trùng dừng lại tại trên mặt cô gái tóc trắng kia, lúc này, nàng đang cười nói cái gì với nữ tử bên cạnh, nụ cười này hắn đã bao lâu rồi không nhìn thấy trên mặt nàng.

Cho dù hắn hàng năm đều tổ chức tiệc sinh nhật oanh động Kinh Đô vì nàng, luận thịnh đại, luận hào hoa, tiệc mừng thọ của Thôi quý phi cũng không thể so sánh nổi cũng chưa từng thấy nụ cười như vậy trên mặt nàng.

Đương nhiên, nàng cũng thường xuyên cười, chỉ là loại nụ cười kia, hắn nhìn, lòng càng thêm chua xót.

Sau một khắc, ánh mắt của hắn rơi vào trên người một nam tử trẻ tuổi duy nhất trong phòng.

Ánh mắt Tằng Sĩ Xuân cũng rơi vào trong phong, nhưng lại rơi vào trên người một nữ tử khác.

Năm đó tiểu nha đầu chỉ theo sau lưng hắn, hô hào “Nhị thúc nhị thúc” đã trổ mã thành bộ dáng hiện tại.

Trước kia đại ca còn thường xuyên oán trách hắn, oán trách hắn quá nuông chiều nàng, dẫn đến nữ nhi còn thân với nhị thúc hắn hơn người phụ thân như hắn.

Chỉ là một tiếng “Nhị thúc” kia, hắn đã mười ba năm rồi không còn được nghe qua.

Trong lòng Tằng Sĩ Xuân thở dài một hơi, ánh mắt cũng nhìn về phía người trẻ tuổi.

Ánh mắt hai người đều phức tạp tới cực điểm.

Qua một lúc, khi hai người thu ánh mắt trở về, gặp nhau đến cùng một chỗ trên không trung.

- Có một số việc, người nhiều, không tiện mở miệng.

Tằng Sĩ Xuân ăn xong một cái sủi cảo sau cùng, để đũa xuống.

Trần Trùng lại kẹp lên một cái sủi cảo.

- Tằng thị lang cứ nói đừng ngại.

- Trần đại nhân cho rằng khả năng thành công của Thục Vương còn được bao nhiêu?

Trần Trùng đã đưa đũa sắp vào để trong miệng, nghe vậy thân thể chấn động, lại thả sủi cảo kia lại trong chén.

Là nhân vật quan trọng của một hệ Thục Vương, hai người phân tích thời cuộc, mưu sự giúp Thục Vương là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mà bọn họ ai cũng biết, lần này, hoàn toàn khác biệt so với dĩ vãng.

Trần Trùng thấp giọng nói.

- Khi Thục Vương còn ở Kinh Đô, hành động của ngài đã để vô số kẻ ủng hộ trong triều thất vọng đau khổ, những người hoài nghi đó, sợ rằng cũng đã tuyệt ý nghĩa kia.

Tằng Sĩ Xuân tiếp lời.

- Ngày sau Viện Toán Học chắc chắn được triều đình trọng dụng, Tần thượng thư nhiều lần nói thẳng, sau này Hộ Bộ phải học thu nạp nhân tài từ Viện Toán Học nhiều một chút, nhưng trong Viện Toán Học không có một người thuộc phe Thục Vương, người làm chủ, là Tấn Vương.

- Thanh tra sổ sách, Thục Vương, Thôi gia và mấy tộc trên triều đình cơ hồ bị triệt để thanh tẩy một lần, mấy chục năm bố trí hủy hoại chỉ trong chốc lát.

- Thôi gia suýt nữa bị thương nhân nước ngoài hủy căn cơ, thư viện một chuyện, không cách nào nhúng tay, lại mất dân tâm, thái độ Tần Tướng gần đây rất mơ hồ.

- Đáng sợ nhất là thái độ của bệ hạ, trưởng công chúa tạm nắm triều chính, ngày mừng thọ của Thôi quý phi lại không cho phép Thục Vương hồi kinh.

- Nhưng nếu Thục Vương bại, tân hoàng kế vị, sau này Trần gia tự xử như thế nào, Tằng gia tự xử như thế nào.

Thanh âm hai người nói chuyện càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng càng ngày càng ngưng trọng.

Nội đường, Lý Dịch mang một bát mì trường thọ tự tay nấu đi qua, cười nói.

- Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.

Nhưng lời mừng họ quả thực qua loa tới cực điểm nhưng vẻ mặt Trần tam tiểu thư lại tươi cười, nhận chén nhỏ trong tay hắn, nắm tay hắn, gật đầu nói.

- Tốt, tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận