Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 634: Không Ngại Thì Gả Vào Lý Gia Đi



Chương 634: Không Ngại Thì Gả Vào Lý Gia Đi

----------------------

Mấy tiểu nha hoàn Lý gia lén lút tụ tập lại, nhìn về một nơi trong sân, mấy cái đầu xúm lại gần, nhỏ giọng nói:

- Các cô nói xem, Phương đại thúc lợi hại như vậy, sao lại sợ thẩm thẩm Phương gia thế nhỉ?

- Đúng vậy, thật không thể hiểu nổi, tất cả hộ viện trong nhà cộng lại đều không phải đối thủ của Phương đại thúc mà...

Một tiểu nha hoàn lộ ra vẻ sùng bái, nói:

- Nhưng ta hay thấy Phương đại thúc bị thẩm thẩm Phương gia dùng cái chổi rượt đánh...

- Cái này có liên quan gì đến lợi hại hay không đâu, ta nghe người khác nói phu nhân có võ công rất cao, nhưng không phải phu nhân vẫn diệu dàng với Tước gia sao?

- Đúng đấy, chuyện này không liên quan đến lợi hại hay không, võ công của nhị tiểu thư cũng rất cao, không phải Tước gia khi đứng trước nhị tiểu thư cũng như lúc Phương đại thúc gặp phải thẩm thẩm Phương gia sao?

.....

.....

- Các ngươi đang nói gì thế?

Lý Dịch đi tới từ bên cạnh, mấy tiểu nha hoàn lập tức gượng cười hai tiếng, tan tác như chim muông.

Nha hoàn Lý gia đều bị làm hư cả rồi, lười biếng thì không lười bao nhiêu, lại có tật xấu tụ tập khua môi múa mép, không biết nha hoàn những nhà quyền quý khác cũng thế này không?

- Cô gia.

Lão Phương đi tới, cười khan một tiếng với hắn, Lý Dịch nhìn nụ cười này, thấy thế nào cũng có vẻ miễn cưỡng.

- Sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lát nữa phải đi Vương gia, chuẩn bị thêm một phần lễ vật, không cần quá phong phú, Vương gia không thiếu tiền.

Hôm qua có chuyện trì hoãn, cho gia chủ Vương gia leo cây, hôm nay không tiện kéo dài nữa, dù sao sở dĩ hắn đi Vương gia là vì thân phận của gia chủ Vương gia đặc thù, cũng không thể để gia chủ Lạc Xuyên Vương gia tới bái phỏng hắn đúng không...

Lão Phương gãi đầu, nói:

- Cô gia, lát nữa ta có chuyện, để lão Từ họ đi với ngài nhé, nhớ mang nhiều hộ vệ.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Không thành vấn đề, sai người chuẩn bị xe là được, mặt khác, vật kia ngươi cứ cầm đi, nhưng trước khi đưa nên suy nghĩ một chút, đừng để đến khi xảy ra chuyện mới hối hận.

Lão Phương gật đầu, nói:

- Cô gia, ta biết rồi.

......

Trong sân, Tiểu Thúy giơ mấy viên cầu trong suốt lên, ánh mặt trời xuyên qua, để lại ánh sáng năm màu trên mặt đất.

Tiểu Thúy hí ha hí hửng cất chúng đi, Phương đại ca nói đây đều là bảo bối, có thể bán được rất nhiều bạc, tiểu thư và Nhược Khanh tỷ tỷ đều không chọn nhiều, mỗi người chỉ lấy một món rồi để lại cho nàng và Tiểu Châu.

Bảo bối thì phải giấu kỹ, không thể để người khác nhìn thấy, nếu bị trộm đi tận mấy ngàn lượng bạc thì chết mất thôi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, trên mặt Tiểu Thúy lộ ra nét vui mừng. Lý công tử từng nói, nếu các nàng không thích các món trang sức làm bằng lưu ly đó thì hôm nay sẽ cho người mang đến một rương nữa.

Ôm vòng châu lưu ly vào lòng, chạy chậm ra cửa. Nàng không hề lo lắng có phải người gõ cửa là kẻ xấu không, bởi kẻ xấu không tiếp cận được căn viện nhỏ này. Tiểu Thúy nhanh chóng mở cửa ra, thấy người đứng ngoài cửa, nụ cười trên mặt càng rực rỡ,

- Phương đại ca, các huynh đến rồi, Lý...

Ngay lập tức, Tiểu Thúy kinh ngạc, nhìn người sau lưng lão Phương, nghi ngờ hỏi:

- Vị tỷ tỷ này, ngài có chuyện gì không?

Nữ tử kia cười cười, hỏi:

- Tằng cô nương có ở nhà không?

Tiểu Thúy gật đầu, nhìn lão Phương, lại nhìn xem nữ tử xa lạ kia, nói:

- Có, tiểu thư đang ở trong phòng vẽ.

.....

- Váy dài Lưu Tiên, váy dài Bách Điệp Như Ý, váy dài Tử Tiêu Thúy Văn, cẩm y Vân Nhạn Tế... Sao lại nghĩ ra mấy cái tên kỳ quái này vậy?

Trong phòng vẽ, Tằng Túy Mặc vén tóc trên trán lên, vừa lật tập tranh đã được đóng chỉ, vừa nhỏ giọng nói.

Hôm nay nàng vẫn không lên phấn, chân trần đứng trước bàn, sàn nha trong phòng được lót gỗ, bình thường trừ nàng và Tiểu Thúy ra, gần như không có ai tiến vào, dứt khoát ném nhiều quy củ trói buộc sang vừa.

Trang phục của nữ từ xưa đã phong phú hơn nam, những ngày gần đây, nàng tiếp xúc đến không ít, nhưng lại chưa bao giờ thấy những loại trang phục trong tập tranh này dù chỉ một bộ.

Một người hoàn toàn không hiểu tâm tư nữ tử lại có thể thiết kế ra nữ phục tinh xảo như thế, cũng là một chuyện lạ.

Nàng đang thầm cảm thán như vậy thì Tiểu Thúy đi vào, nói:

- Tiểu thư, có một vị tỷ tỷ tìm ngài.

- Để nàng chờ một lát, ta ra ngoài ngay.

Bình thường cũng có nữ chưởng quỹ cửa hàng đến tìm nàng, Tằng Túy Mặc chuẩn bị đặt tập tranh xuống, định đơn giản rửa mặt rồi ra ngoài thì chợt một bóng người đi ra từ phía sau Tiểu Thúy.

Nữ tử kia vừa cười vừa nói:

- Mạo muội quấy rầy, xin Tằng cô nương đừng trách móc.

Soạt!

Tập tranh trong tay Tằng Túy Mặc rơi xuống đất. Một lát sau, nàng mới hít sâu một hơi, cúi người nhặt tập tranh đặt lên bàn, cười nói:

- Khoan hãy nói quấy rầy, Lý... Lý phu nhân vào đi.

.....

- Ôi trời ạ...

Trong ngoại viên, lão Phương ngồi trên ghế đá, quay đầu nhìn thoáng vào trong nguyệt lượng môn, lắc đầu, sắc mặt phức tạp than nhẹ một tiếng.

- Túy Mặc thế này không tiện gặp khách, Lý phu nhân chờ một lát, ta đi rửa mặt một phen, sẽ về ngay.

Tằng Túy Mặc nhìn Như Nghi, áy náy nói.

Như Nghi cười nói:

- Đều là người trong nhà, Túy Mặc cô nương không cần khách khí như vậy.

Tằng Túy Mặc kinh ngạc, không biết “Người trong nhà” nàng nói có ý gì, nhưng không kiên trì nữa, ngồi xuống đối diện với nàng, hỏi:

- Không biết hôm nay Lý phu nhân đến đây có chuyện gì?

Như Nghi nhìn vào mắt nàng, nói:

- Có thể điều thỉnh cầu này hơi lỗ mãng, nhưng dù thế nào, vẫn xin Túy Mặc cô nương nghe ta nói hết.

- Lý phu nhân cứ nói, đừng ngại.

Tằng Túy Mặc gật đầu.

- Túy Mặc cô nương...thích tướng công, đúng chứ?

Nụ cười trên mặt Tằng Túy Mặc cứng đờ, sau đó trở nên hơi tái nhợt, ngẩng đầu nhìn nữ tử đối diện - người mà dù tướng mạo, dáng người hay khí chất nàng đều không có một chút phần thắng, môi mở to, cuối cùng vẫn không nói lời nào, miễn cưỡng trấn định.

Song lời tiếp theo của nữ tử đối diện khiến cho thân thể nàng run rẩy, sắc mặt đại biến, một tia trấn định ấy cũng không còn cách nào giữ nổi.

Nữ tử đối diện giọng nói hơi run rẩy, nói:

- Nếu Túy Mặc cô nương...Túy Mặc cô nương cũng thích tướng công, vậy không ngại... không ngại gả vào Lý gia đi!

.....

.....

- Tiểu thư, người làm sao vậy?

Sau khi đưa Phương đại thúc và vị tỷ tỷ xinh đẹp kia ra về, Tiểu Thúy lần nữa đi vào phòng vẽ tranh, thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình, vội vàng hỏi:

- Tiểu thư, ngài sao thế, có phải vị tỷ tỷ vừa rồi bắt nạt ngài?

- Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư sao vậy, người nói gì đi chứ!

Tằng Túy Mặc kéo bàn tay đang lắc vai nàng của Tiểu Thúy, nói:

- Ta không sao, Tiểu Thúy ra ngoài trước đi, ta muốn yên lặng một mình một chút.

- Tiểu thư...

- Ra ngoài đi...

Trong mắt Tiểu Thúy tràn đầy hơi nước, nàng nhìn lại Tằng Túy Mặc một cái, chậm rãi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

- Đây…là sao vậy chứ?

Trong phòng truyền đến một tiếng nghẹn ngào, hai hàng nước mắt rốt cuộc trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

.....

.....

- Đại tiểu thư, bây giờ chúng ta làm gì, về nhà sao?

Lão Phương dựa vào xe ngựa, quay đầu lại hỏi.

- Hồi phủ đi.

Trong xe có lời đáp rất nhanh.

Lão Phương cúi đầu nhìn vết ướt trên xe ngựa bên cạnh, im lặng một lát, hỏi:

- Tằng cô nương đồng ý không?

Lần này, trong buồng xe không đáp lại.

Lão Phương nhẹ nhàng vung roi, xe ngựa chậm rãi đi.

- Đại tiểu thư, người vẫn chưa hiểu cô gia sao?

Hắn đưa mắt nhìn ra xa, thở dài một hơi, nhẹ nói:

- Nếu đại tiểu thư không có con, cả đời này, cô gia cũng sẽ không nạp thiếp.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần.

- Bán táo đây, bán táo đây, táo tươi ngon đây, táo vừa hái xuống đây, nếm trước mua sau, không ngọt không lấy tiền...

Bên đường, người bán hàng rong hai giỏ đầy táo ra sức rao hàng.

Trong xe rốt cuộc có tiếng truyền ra,

- Tiểu Hoàn thích ăn táo, Phương đại thúc dừng một lát, mua chút táo về đi.

- Được.

Lão Phương nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt người bán hàng rong nọ, hỏi:

- Táo ngươi bán ngọt không?

Người bán hàng rong cười khà khà, nói:

- Khách quan yên tâm, đây đều là táo tươi ngon, ngài cứ nếm đi, không ngọt không lấy tiền.

Lão Phương chọn một trái trong giỏ, ném vào miệng, lập tức cơ mặt hơi run rẩy, hắn phun táo ra, nhìn người bán hàng rong, cả giận nói:

- Chua chết ta, không ngọt không lấy tiền gì chứ...Ai cho ngươi tự tin đấy?

Nhìn hán tử tinh tráng trước mắt, người bán hàng rong hơi yếu ớt nói:

- Khách quan, ngài nếm nhầm rồi, đây là táo chua, táo ngọt ở trong cái giỏ này mới đúng...

- Đại tiểu thư, mua xong rồi.

Lão Phương lần nữa ngồi lên xe ngựa, đẩy một cái bọc giấy vào, bĩu môi nói:

- Bán táo còn chia táo chua táo ngọt, một cân táo ngọt thế mà mất tận năm văn tiền, tên gian thương này...

Trong buồng xe im lặng một hồi, mới có âm thanh truyền đến lần nữa.

- Phương đại thúc, nếu có táo chua, làm phiền thúc cũng mua chút về.

(DG: thèm chua mem mem…)
Bạn cần đăng nhập để bình luận