Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 775: Công Đạo Như Thế Nào?





Chương 775: Công Đạo Như Thế Nào?





----------------------

- Lưu đại nhân, đây là….. Bị làm sao vậy?

Lý Dịch nhìn trán Lưu huyện lệnh sưng lên một cục, kinh ngạc hỏi.

Lưu Đại Hữu đương nhiên không thể nói cái này là hậu quả do hắn ngủ gà ngủ gật không cẩn thận té ghế đập vào cạnh bàn, hắn lộ ra một nụ cười xấu hổ, ngượng ngùng nói.

- Không cẩn thận bị đụng phải một chút...

Nếu như không cẩn thận bị đụng phải thì cũng không cần xấu hổ, lúc ở Khánh An phủ Lý Dịch cũng từng được nghe nói, lạc thú khuê phòng của Lưu đại nhân và tiểu thiếp rất phong phú đa dạng, không biết chừng đêm qua chơi trò gì đó nên mới bị thương. Lý Dịch nhìn Lưu Đại Hữu với ánh mắt cổ quái, khuyên nhủ.

- Nhiệt tình thì nhiệt tình, nhưng mà Lưu đại nhân cũng phải chú ý thân thể ….

Lý Minh Châu nhìn hai người bọn họ, hỏi.

- Các ngươi đang nói cái gì?

Lưu huyện lệnh cũng hiện ra vẻ mặt nghi hoặc, nhưng rồi cũng không có tiếp tục đề tài này, hắn ngẩng đầu hỏi.

- Không biết điện hạ và Hầu Gia đến huyện nha có gì phân phó?

Lý Dịch không quen thấy hắn ta nói như vậy, khoát tay nói.

- Tất cả mọi người đều là lão bằng hữu, Lưu huyện lệnh không cần khách khí.

Lưu Đại Hữu hắn có tài đức gì mà lại có thể trở thành bằng hữu của cận thần thiên tử và công chúa điện hạ. Tuy trong lòng thấp thỏm nhưng Lưu huyện lệnh lại khó tránh khỏi toát ra ý mừng.

Tuy trưởng công chúa là nữ tử, nhưng nếu nói về quyền lực trong tay thì nàng ta còn lớn hơn nhiều so với bất kỳ một vị hoàng tử nào, cũng là một trong những nhân vật phong vân trên triều đình, mà Lý Hầu Gia càng là người có thể ảnh hưởng tới thời cuộc. Hắn có thể từ một huyện lệnh An Khê nho nhỏ biến thành Kinh Thành Lệnh, từ trình độ nào đó mà nói cũng bởi vì gặp được hai vị quý nhân này.

Lý Dịch không có nhiều lời, nhấp một ngụm trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

- Lưu đại nhân nhận thức được bao nhiêu thương nhân phú hộ ở Kinh Đô?

- Thương nhân phú hộ?

Tuy không biết tại sao Lý Dịch lại đặt ra câu hỏi như thế, Lưu huyện lệnh vẫn thành thật trả lời.

- Tuy hạ quan đi vào Kinh Đô không lâu, nhưng cũng nhận biết không ít các hương thân phú thương có danh tiếng ở phụ cận Kinh Đô.

Với kinh nghiệm nhiều năm làm huyện lệnh, Lưu Đại Hữu hết sức rõ ràng, muốn làm ra thành tích tại địa bàn mình quản lý, đầu tiên phải thành lập mối quan hệ với địa đầu xà tại nơi đó.

Kinh Đô khác huyện An Khê, địa đầu xà nơi này quá nhiều, hơn nữa tất cả đều là mãng xà. Nhóm quan lại quyền quý hắn trèo cao không nổi, nhưng nếu thấp hơn một chút, hơn một năm nay hắn thật nhận biết không ít các hương thân giàu có.

- Như vậy thì dễ hơn rồi.

Lý Dịch gật đầu, nhìn Lưu huyện lệnh, nói:

- Ta có việc muốn giao cho Lưu đại nhân đi làm, mấy ngày nay có khả năng sẽ bận rộn một chút….

Lưu huyện lệnh cười cười, nói.

- Có thể làm việc vì Hầu Gia và điện hạ, đó là vinh hạnh của hạ quan.

Hắn đã sớm buộc chung một chỗ với Lý Dịch, cho nên những chuyện này đương nhiên sẽ không chối từ.

Một lát sau, Lưu huyện lệnh một mình đi dạo vòng quanh trong huyện nha, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ kích động.

Hầu Gia và công chúa mỗi lần có chuyện tốt gì quả nhiên vẫn trước hết nghĩ tới hắn, nếu như chuyện này hoàn thành, thì sẽ là công tích lớn đến thế nào?

Cứ dựa theo tình hình như vậy mà tiếp tục, có lẽ không cần phải đợi tới mấy năm nữa, hắn sẽ phải đổi vị trí còn chưa ngồi ấm chỗ này sang vị trí cao hơn.

Lý Dịch và Lý Minh Châu đi ra huyện nha, trưởng công chúa quay lại nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi cứ vậy mà chắc chắn những người đó sẽ đồng ý?

Lý Dịch đặt hai bàn tay ra sau ót, lười biếng nói.

- Không thử một chút thì làm sao biết được?

Lý Dịch không có cách nào giải thích cho nàng ấy loại chuyện này được, hắn cũng đang tham khảo kinh nghiệm của các tiền nhân. Lịch sử luôn luôn giống nhau một cách kỳ lạ, trong đó có rất nhiều thứ cũng sẽ không vì thời gian chuyển dời mà thay đổi, một ít đạo lý cho dù có đặt ở bất cứ đâu cũng vẫn chuẩn xác.

Lý Minh Châu nhìn hắn.

- Bây giờ chúng ta làm gì?

- Về nhà ăn cơm.

Lý Dịch vươn vai một cái.

- Thọ Ninh cũng ở đây, muốn cùng ăn chung không?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

…. ….

Chuyện phát sinh trên triều đình vẫn luôn khiến các phần tử tri thức trong Kinh Đô chú ý trọng điểm.

Mà chuyện thành lập thư viện đã không chỉ gói gọn trong giới phần tử trí thức nữa, bởi vì chuyện này đã cùng một nhịp thở với bình dân, ngày càng có nhiều dân chúng tham dự vào.

Bọn họ thời thời khắc khắc đều chú ý tới tiến triển của chuyện này.

Trong đó không thiếu người thần thông quảng đại, thế mà có thể lấy được tin tức từ trong Lễ bộ.

Ví dụ như quan viên nào đó quyên bạc, quyên bao nhiêu, người nào vắt chày ra nước, quan Lễ bộ tới nhà bị đóng cửa vào mặt, những chuyện đại loại như vậy, mô tả cực kỳ tường tận….

Đương nhiên, trong những tin tức này cũng ngẫu nhiên sẽ trà trộn vào một ít thứ lung tung rối loạn khác.

Ví dụ như một vị quan viên Hộ bộ nào đó chỉ quyên một trăm lượng bạc cho thư viện, nhưng đến tối hôm đó nhi tử của hắn lại vung tiền như rác vì một người đầu bảng thanh lâu….

Một vị Viên Ngoại Lang Công bộ quyên năm mươi lượng, hôm trước mới cưới một tiểu thiếp, mở yến hội trong nhà, nghe nói tiền đặt thịt rượu ở Túy Nguyệt một trăm lượng bạc một bàn, cho dù chỉ đặt hai mươi bàn thì cũng là hơn hai ngàn lượng bạc.

Còn chưa nói đến người tiểu thiếp kia vốn là danh kỹ Kinh Đô, bạc chuộc thân được yết giá rõ ràng, từng chuỗi con số đều khiến không ít người nhìn thấy hít hà một hơi….

Lại ví dụ như, một vị nào đó vắt chày ra nước cự tuyệt quan viên của Lễ bộ ngoài cửa, thế mà lại bỏ ra mấy ngàn lượng bạc mua một tranh chữ trân quý, liên tục mời bạn tốt tới thưởng thức khoe khoang...

Vì thế mọi người phát hiện một ít chuyện.

Đi thanh lâu có tiền, nạp thiếp có tiền, mua tranh chữ có tiền, mời khách ăn cơm có tiền... Nhưng mà quyên bạc cho thư viện lại không có tiền.

Đầu năm nay còn chưa có cái gọi là đạo đức, chỉ có một bộ phận người cảm thấy những quan viên kia có chút giàu mà mất nhân đức. Nhưng bọn họ lại không có vi phạm luật pháp, người khác không có tư cách khoa tay múa chân trước mặt bọn họ.

Chẳng qua, loại phần tử trí thức này cũng chỉ là số ít, tồn tại nhiều nhất ở trên thế giới này vẫn là những người bình thường chưa qua học hành, chỉ có được một ít cái nhìn về thị phi.

Có tiền mà chỉ biết lo hưởng thụ cho riêng mình, không để ý đến sự sống chết của bá tánh, làm quan mà không vì dân làm chủ, nên mắng!

Đương nhiên, bá tánh không dám mắng công khai, nhưng lén lút phun bao nhiêu ngụm nước bọt đám nhà cao cửa rộng đó thì không biết được rồi.

Một quán trà ở Kinh Đô, trong một gian phòng trang nhã.

Một người trung niên nho nhã nhìn nam tử đối diện, cười nói.

- Ngô đại nhân, công phu trên giường của vị tiểu thiếp nhà ngươi nổi danh trong Kinh Đô, thân thể này của ngươi chịu nổi sao?

- Chuyện này cũng không cần Ngụy đại nhân nhọc lòng lo lắng.

Tên nam tử đang uống trà kia liếc hắn một cái, nói.

- Lệnh công tử vì một cái kỹ tử vung tiền như rác, loại phong phạm này sợ rằng đã sánh bằng Ngụy đại nhân năm đó.

Trung niên nho nhã khoát tay.

- Ta đã giáo huấn cái tên nghịch tử kia rồi, một ngàn lượng bạc quả đáng tiếc, nếu thêm hai ngàn lượng đã có thể mua được bức Nghiêm Công Sơn Cư Đồ kia rồi, ngươi nói có đúng hay không, Tề đại nhân?

Một nam tử ngồi bên cạnh thấy có người nhắc tới mình, liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói.

- Ngươi cũng không cần châm chọc khiêu khích, bản quan nguyện ý bỏ ra ba ngàn lượng mua một bức họa cũng sẽ không nguyện ý quyên ba mươi lượng cho bọn hắn, Cảnh Quốc cũng không có luật pháp nào quy định bản quan nhất định phải quyên....

Tên trung niên nho nhã kia thở dài, nói.

- Nhưng mà người bên ngoài không cảm thấy như thế….

Bởi vì những chuyện này mà thanh danh của những người có mặt ở đây đều bị một ít ảnh hưởng. Bọn họ làm quan viên, cho nên cực kỳ để ý tới thanh danh của mình, hôm nay mọi người tập hợp ở chỗ này cũng chính vì việc phát sinh hai ngày nay.

- Hừ, chỉ là một đám ngu dân mà thôi!

Tên Ngô đại nhân kia hừ lạnh một tiếng, nói.

- Chờ đến khi việc này đi qua, tự nhiên sẽ không có người nghị luận nữa. Bản quan thật ra muốn nhìn xem, không có bạc thì nàng ta còn có thể gắng gượng chống đỡ tới khi nào!

Cho dù ở trường hợp như vậy, hắn vẫn không dám gọi thẳng cái tên kia.

- Rốt cuộc vẫn chỉ là một giới nữ tử...

- Đây là muốn đối nghịch với toàn bộ môn phiệt thế gia, cho dù bệ hạ, thì cũng….

- Ha ha, chúng ta nhìn xem kịch là tốt rồi, hẳn sẽ rất nhanh thôi, nếu quyên góp không được bạc thì chuyện này chỉ có thể gác lại, đến lúc đó, xem nàng ta làm thế nào công đạo với bệ hạ và bách quan!

Trong phòng có tiếng cười truyền đến, bầu không khí có chút căng cứng rốt cục buông lỏng.

- Nói cho lão gia nhà các ngươi.

Cách quán trà một con phố, Lưu huyện lệnh nhìn hạ nhân trước cửa, cười nói.

- Nói là Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu tới chơi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận