Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 852: Sau Này Sẽ Là Người Một Nhà



Chương 852: Sau Này Sẽ Là Người Một Nhà





----------------------

-Nơi lớn như vậy, tất cả đều là của chúng ta sao?

Cảm giác của Lâm Dũng đối với việc bao cả tửu lâu để xem kịch có chút không quen, nhìn vũ đài phía dưới, lại nhìn hai bên, phát hiện trừ bọn họ ra, không có thêm bất kì khách nhân nào, trên bàn còn bày biện các loại hoa quả bánh ngọt, có chút không xác định hỏi.

Lão Phương vỗ vỗ bả vai hắn, từ trên bàn lấy một quả lê cắn một cái, nói:

-Đừng nhìn, không có người khác đến.

Vốn Lý Dịch không có ý định sẽ bao hết, nhưng vừa rồi Lâm Uyển Như tiện tay chỉ vào một tuồng kịch không được sắp xếp trong hôm nay, chỉ có thể diễn thêm một chút, Lý Dịch cũng không nói cho nàng biết, dù sao cũng là Câu Lan nhà mình, ngẫu nhiên xa xỉ một chút, cũng không có gì.

Lâm Uyển Như nhấp một ngụm trà xanh, ánh mắt nhìn xuống vũ đài phía dưới, nhưng tâm tư lại không đặt ở đó.

Thật lâu trước đây, nàng đã biết rất nhiều việc có quan hệ khác.

Đệ nhất tài tử của Cảnh Quốc, thần tử được Thiên Tử sủng ái, từ một kẻ bình dân không đến hai mươi tuổi, thăng quan tiến tước, vinh diệu vô song.

Nếu trước kia không có hơn nửa năm kinh lịch ở Tề Quốc, lấy thân phân địa vị và lập trường của hai người, có lẽ mãi mãi cũng sẽ không gặp nhau, càng sẽ không xảy ra những chuyện trước đó.

Nguyên bản, nàng cho rằng khoảng cách giữa nàng và người tiên sinh kế toán tinh thông toán học, lại có những lý giải đặc biệt đối với việc buôn bán rất gần, rất dễ tiếp xúc.

Nhưng sau khi tam hoàng tử xuất hiện, rốt cục nàng cũng hiểu rõ, khoảng cách giữa hai người là không thể vượt qua.

Khi đến Kinh Đô, không đến một ngày ngắn ngủi, nàng đã nghe được nhiều việc khác nhau về đối phương.

Hắn càng thêm lợi hại hơn so với tưởng tượng của nàng, cũng làm cho nàng ý thức được, hiện tại đã không giống như nửa năm trước, một người là thương nhân nước ngoài, một kẻ là Hầu tước trẻ tuổi nhất Cảnh Quốc, có lẽ vừa nhìn vào, giữa hai người cũng không có lời gì để nói.

Nhưng mà loại ý nghĩ này liền bị triệt để lật đổ khi nhìn thấy hắn.

Hết thảy như nửa năm trước, không có bao nhiêu khác biệt.

Mà giờ khắc này, biết được những chuyện này, nàng càng ngoài ý muốn cảm giác được, khoảng cách giữa hai người, rút ngắn hơn so với trước đó rất nhiều.

Giống như bỗng nhiên lại có tiếng nói chung, giống như nửa năm trước.

Lý Dịch quay đầu nhìn Lâm Uyển Như, hỏi.

- Cô mới vừa nói, Lâm gia muốn vươn thêm một chân từ ra ngoài ngành nghề châu báu, thật sự có quyết định sao?

Lâm Uyển Như gật gật đầu.

- Mấy tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị, lần này tới Cảnh Quốc, vốn cũng nghĩ nhìn nhiều một chút, học được thêm một ít, nghĩ đến nếu có thể hợp tác nước hoa, thợ may những vật này, tự nhiên tốt nhất, chỉ là không nghĩ tới...

Nàng nhìn Lý Dịch, lắc đầu nói.

- Không nghĩ tới thế mà trùng hợp như vậy.

- Thực ra trước đó vài ngày, ta cũng đã thấy sinh ý của Cảnh Quốc đã đến hướng bão hòa, cũng có ý nghĩ muốn phát triển kinh doanh đến Tề Quốc, nhưng dù sao cũng là ở lân bang, quan hệ giữa hai quốc gia lại khẩn trương, nếu thương nhân Cảnh Quốc chúng ta đi qua, sợ rằng sẽ phải gặp rất nhiều trở ngại phiền phức.

Hắn nhìn Lâm Uyển Như, muốn nói nhưng lại thôi.

- Không bằng!

- Không bằng?

Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời kinh ngạc, ánh mắt nhìn thẳng, đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.

- Hợp tác vui vẻ.

Lý Dịch cười vươn tay, Lâm Uyển Như cũng không do dự duỗi tay nắm chặt.

- Sau này, đều là người một nhà.

- Nhanh như vậy?

Con mắt Lão Phương trợn to, không dám tin nhìn một màn này.

Hai bóng người vừa đi vào cửa nhã gian đã dừng lại, ánh mắt Uyển Nhược Khanh nghi hoặc, mắt Tằng Túy Mặc dừng lại trên thân hai người chớp mắt một cái, nhỏ giọng hỏi:

- Không quấy rầy đến các ngươi chứ?

Lý Dịch cùng Lâm Uyển Như quay đầu lại, nao nao, tay đang nắm tự nhiên thả ra.

Hắn lắc đầu, biểu lộ chân thành, nói,

- Không, đương nhiên không có.

Lâm Uyển Như nhìn bọn hắn, lại nhìn hai nữ tử đối diện, hỏi:

- Hai vị cô nương kia là...

Lý Dịch đứng lên, giới thiệu lẫn nhau.

- Vị này là Lâm Uyển Như, Lâm cô nương.

Tam nữ khẽ gật đầu ra hiệu, Tằng Túy Mặc nhìn bọn họ, nói.

- Chúng ta cũng tới xem một chút, không quấy rầy các ngươi nghe kịch.

Ánh mắt nàng đảo qua trên người Lý Dịch, sau đó cười lui ra ngoài.

- Thật có lỗi, ta xin phép không tiếp được.

Lý Dịch tự nhiên thấy được ánh mắt nàng bao hàm thâm ý, áy náy cười một tiếng đối với Lâm Uyển Như, lập tức theo ra ngoài.

Lâm Uyển Như nhìn bóng lưng biến mất ở cửa ra vào, giữa lông mày hiện ra một tia suy tư.

Lão Phương đứng ở một bên, nhìn giữa lông mày nghi hoặc cùng suy tư của nàng, hơi hơi lắc đầu.

Tại một lâu nhỏ trong Câu Lan, trong phòng trên lầu hai, nhìn thấy Lý Dịch đi tới, Uyển Nhược Khanh lặng yên lui ra ngoài, nhè nhẹ đóng cửa lại.

Lạc Thủy Thần Nữ đang lật một bản tranh vẽ, Lý Dịch giải thích:

- Vị Lâm cô nương này...

- Huynh không cần giải thích.

Tằng Túy Mặc lườm hắn một cái, nói.

- Dù sao cũng không có quan hệ gì với ta.

Lý Dịch ngồi bên cạnh nàng, nói:

- Làm sao không có quan hệ gì với muội được, nếu như không phải nhờ Lâm cô nương, muội đã sớm không gặp được ta.

- A?

Trên mặt nàng lập tức hiện ra nghi hoặc cùng lo lắng.

- Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Lý Dịch liền kể lại chuyện xảy ra ở Tề Quốc cho nàng, lúc trước nếu không phải có nàng ấy, tình cảnh của hắn cùng Liễu nhị tiểu thư hung hiểm rất nhiều.

- Vậy các ngươi mới nói là người một nhà?

- Trong nhà Lâm cô nương làm ăn, lần này ta tính đem nước hoa cùng thợ may hướng đến Tề Quốc, chỉ có thể cùng Lâm cô nương hợp tác, về sau hai nhà đôi bên cùng có lợi, không phải người một nhà thì là cái gì?

- Vậy tại sao các ngươi lại nắm tay?

- Đó là một loại lễ nghi, bày tỏ hợp tác đã thành công, lại nói, lão Phương còn ở bên cạnh, làm sao có thể là điều mà muội đang suy nghĩ chứ.

Tằng Túy Mặc liếc nhìn hắn một cái.

- Vậy sao huynh không sớm nói cho ta biết.

- Vừa rồi muội không cho ta cơ hội để nói.

Lý Dịch nhìn nàng một cái, cười hỏi:

- Thế nào, ăn giấm?

Nàng lần nữa lườm hắn.

- Người nào ăn giấm?

- Yên tâm đi, giữa ta và Lâm cô nương còn rất thuần khiết, không phải những gì muội đang nghĩ tới.

Lý Dịch kéo bả vai nàng, nói:

- Bất quá, bộ dáng lúc muội ăn giấm, ta rất thích.

- Ta mới không có.

Sắc mặt nàng có chút phát hồng, sau đó như nhớ tới cái gì, cuống quít đứng lên, nói.

- Hỏng bét, người ta là ân nhân cứu mạng của huynh, phải chăng ta vừa rồi có chút thất lễ.

- Muội còn biết mình thất lễ.

- Ta cứ nghĩ, ta nghĩ đến các ngươi ai nha, nói chung, đều tại huynh!

Nàng trừng mắt nhìn Lý Dịch, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài.

Lý Dịch lắc đầu, giờ phút này nàng đang đi qua bồi dưỡng cảm tình cùng Lâm cô nương, mình ngược lại không thích hợp để xuất hiện.

Muốn hướng phát triển buôn bán đến Tề Quốc, Lâm gia không thể nghi ngờ là đối tượng hợp tác tốt nhất, chỉ là phương thức hợp tác cụ thể, còn phải từ từ thảo luận, nhưng ít ra trước mắt, hai người đã đạt thành nhất trí đối với chuyện này, còn nhiều thời gian, nàng còn muốn lưu lại Kinh Đô một thời gian dài, có đầy đủ thời gian để thương nghị.

Trong phòng trên bàn có đầy đủ giấy bút, không có việc gì nhiều, hắn đi qua ngồi xuống, chuẩn bị trước ghi chép lại một số suy nghĩ bước đầu.

Đây là gian phòng của Uyển Nhược Khanh, gian phòng nhỏ gọn nhưng được thu thập chỉnh tề, trên bàn có một chồng thư tịch thật dày, bên trong chiếm đa số là kịch bản, lật ra một tờ, còn có phê bình chú giải của nàng.

Chữ nhỏ cảnh đẹp ý vui trâm hoa giống như người nàng, ánh mắt đầu tiên nhìn tới, cho người ta một loại cảm giác thanh tú đoan chính cùng thanh nhã.

Vết mực phê bình chú giải vẫn chưa khô, không thể trực tiếp khép lại, trên bàn đã không có chỗ dư thừa, Lý Dịch nhìn sơ qua một chút, cũng không tìm ra được nơi nào, đành phải kéo cái bàn bên cạnh ra, nhét quyển sách đang mở ra vào, lớn nhỏ vừa vặn phù hợp.

Lúc khép lại ngăn kéo, động tác trên tay chậm một chút, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, lại lấy quyển sách kia ra.

Trong ngăn kéo trừ quyển sách bị hắn lấy ra, chỉ có một quyển sổ thật dày, trang giấy có chút ố vàng.

Lý Dịch vô ý thức vươn tay, rồi dừng lại giữa không trung.

Có thể được nàng đặt riêng trong ngăn kéo, có lẽ mười phần bí ẩn hoặc là đồ quan trọng, không được người khác đồng ý mà tùy ý động vào đồ của người ta.

Đại khái — có chút không tốt lắm nha?


Bạn cần đăng nhập để bình luận