Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1110: Còn Là Người Sao!



Chương 1110: Còn Là Người Sao!
Chương 1110: Còn Là Người Sao!



- Phụ thân, bên ngoài đang làm gì vậy?

Lý Đoan vẫn còn đang luyện công, bỗng nhiên nghe thấy bên ở ngoài có những tiếng nổ lớn, hắn vội chạy tới bên cạnh Lý Dịch, hỏi.

Lý Dịch bế Lý Đoan đặt lên đùi mình, nói.

- Bên ngoài à, bên ngoài đang bắn pháo hoa ...

- Bắn pháo hoa?

Hai mắt Lý Đoan tỏa sáng.

- Phụ thân, con cũng muốn đi xem bắn pháo hoa!

Lý Dịch không ngại dẫn nhi tử đi khắp nơi thấy chút việc đời khi hắn còn nhỏ, nhưng mà hiện tại, trường hợp ngoài thành Thương Châu rất huyết tinh tàn nhẫn, đừng nói Lý Đoan, ngay cả hắn cũng sẽ lưu lại bóng ma không vứt đi được.

Lý Dịch xoa xoa đầu Lý Đoan, cười nói.

- Nếu con muốn xem thì đi xem đi, nhờ Từ gia gia dẫn đi. Nhưng mà nhớ kỹ phải về sớm một chút, tiểu di của con mấy ngày nữa sẽ trở lại, tiểu di rời đi lâu như vậy, Đoan Nhi nhất định rất nhớ nàng ấy, phải không?

Lý Đoan nghe vậy, lập tức tuột xuống đùi Lý Dịch, nghiêm mặt nói.

- Phụ thân, con không đi xem bắn pháo hoa nữa, Đoan Nhi là nam tử hán, nam tử hán thì phải luyện công phu cho thật giỏi. Nếu luyện tốt thì khi Tiểu Mộ lớn lên, con mới có thể bảo vệ muội ấy được, không cho muội muội bị người khác bắt nạt. Con còn muốn bảo hộ Tiểu Nhị, còn muốn bảo vệ tiểu nương, bảo vệ rất rất nhiều người, con không thể trì hoãn luyện công được.

- Phụ thân, Con đi luyện công đây.

Lý Dịch nhìn Lý Đoan trở lại trong viện, bắt đầu bày ra tư thế, một quyền một cước, đã có được chút khí thế nho nhỏ.

Tuy từ khi sinh ra thì Lý Đoan đã là bảo bối của mọi người, nhưng mà không ai sẽ nuông chiều hắn, bao gồm cả Như Nghi. Lý Đoan ba tuổi còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn cả Dương Phủ mười ba tuổi, Lý Dịch cảm thấy vô cùng vui mừng.

Lý Dịch quay đầu nhìn ra bên ngoài, tiếng nổ mạnh vẫn tiếp tục vang lên, chỉ cần thời tiết cho phép, thứ này vô luận dùng để công thành hay thủ thành đều là vũ khí sắc bén, trừ phi nhân số chênh lệch quá xa, lấy mạng người chồng lên để đối phó. Mà cục diện hiện tại là hai mươi ngàn người đối mặt với mười ngàn người, nếu như không có một vị thống soái có bản lĩnh như thần, như vậy bên kia cơ hồ không thể nào chiến thắng.

Rất hiển nhiên, dưới tình huống không còn lương thảo mà lại lựa chọn dùng thời gian nửa ngày chạy tới đây, rồi lại lập tức công thành, thống soái của địch quân hiển nhiên không phải người cao minh.

Trên tường thành.

Phân tướng quân xoa xoa tay, nói.

- Mẹ nó, lão tử đã đánh trận hai mươi năm rồi thế mà không biết còn có trận chiến đánh thành như vậy! Chỉ cần đứng trên tường thành ném hòn đá xuống, địch nhân lập tức chết từng đợt, cái này không phải giống như đang cắt rau hẹ sao....

Vệ Lương nhìn xuống phía dưới, thấy địch quân đã rút lui, hắn phân phó hai bên.

- Kiểm kê thương vong, tạm thời nghỉ ngơi một chút.

Tuy binh sĩ không ra khỏi thành, nhưng vẫn có người bị thương bởi mũi tên hay cục đá bên phe địch, đương nhiên, nếu so sánh thương vong mấy ngàn người của đối phương, tổn thất của bọn họ thấp đến nỗi cơ hồ không cần tính.

Châu Thành Thương Châu, cách xa năm dặm, hơn một vạn người rút lui, tạm thời hạ trại ở đó.

Trong đại doanh, bầu không khí rất ngột ngạt.

- Bảng tướng quân, bọn họ có Thiên phạt của Cảnh Quốc, chúng ta thắng không... Chúng ta nên làm sao bây giờ?

Một tên thiên tướng vừa mới mở miệng rồi lại nghĩ đến thiên tướng làm ảnh hưởng sĩ khí đã bị Bàng tướng quân giết tại chỗ, hắn ta lập tức đổi sang câu khác.

Tên Bàng tướng quân kia suy nghĩ một lúc, trầm mặt nói.

- Tu chỉnh một chút đi, nửa canh giờ sau tiến hành lần cường công thứ hai!

Hắn vốn dĩ cho rằng Thương Châu vẫn là Thương Châu trước kia, chỉ cần hai mươi ngàn binh lực là đủ để Công phá tường thành Thương Châu dễ dàng, tiến quân thần tốc.

Nhưng ai mà ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn mà đối phương đã xây dựng tường thành kiên cố đến như vậy, còn nắm giữ thần khí Thiên phạt của Cảnh Quốc....

Nhưng bọn họ không thể lui được.

Bọn họ không có lương thảo, đường lui đã bị chặt đứt, chỉ có thể tiến tới, không thể lui. Tiến tới thì còn có một con đường sống, lui thì chỉ còn một con đường chết.

Tên phó tướng kia đi ra ngoài doanh trướng, hô to.

- Toàn quân tu chỉnh, nửa canh giờ sau bắt đầu lần cường công thứ hai!

Trên tường thành, Phân tướng quân nhìn địch quân từ từ tới gần, hắn ta nhanh chóng ăn xong cái bánh bao kẹp thịt trên tay, sau đó hỗ

to:

- Chuẩn bị nghênh địch!

Một lát sau, hắn nhìn kẻ địch lần này chỉ tập trung công kích vào Cổng thành, trên mặt hiện ra một tia cười lạnh, phất tay ra lệnh.

- Ném!

Phía dưới, nơi cửa thành.

Tiếng động như sấm nổ vang, mỗi một tiếng thì sẽ có người ngã xuống, mỗi một người ngã xuống thì sẽ có người phía sau tiến lên thay thế, bọn họ dùng hết sức lực va chạm một cây gỗ lớn vào cổng thành, phát ra từng tiếng vang nặng nề.

- Toàn lực công thành, nếu cửa thành mở ra thì chúng ta sẽ chiến thắng!

Trên mặt đám binh lính kia lộ ra vẻ điên cuồng, bọn họ dùng sức va chạm cây gỗ vào cổng thành từng chút một, Cổng thành bắt đầu lay

động kịch liệt.

Trên mặt một tên lính đứng hàng đầu lộ ra vẻ kích động, hắn hô to.

- Cổng thành sắp sập rồi, chỉ cần dùng sức thêm chút nữa, thêm một chút nữa!

Râm!

Ram!

Mấy chục người ôm cây gỗ lớn kia liên tục đụng vào cửa thành, cổng thành có kiên cố cách mấy thì cũng không cầm cự nổi sự va chạm mãnh liệt như vậy, nó phát ra từng tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Rốt cục, khi binh lính phe địch lại đụng cổng thành một lần nữa, cây gỗ lớn kia đã trực tiếp đụng xuyên qua cổng thành, hai cánh cổng thành ầm vang một tiếng rồi tan ra thành từng mảnh.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một bức tường phía sau cổng thành.

Một tên lính đứng hàng đầu do quá hưng phấn nên đã xông thẳng qua cổng, sau đó đâm vào bức tường thành dày, vỡ đầu chảy máu.

Hắn ngẩng đầu, SỜ SỜ máu tươi trên trán rồi nhìn bức tường thành trước mặt, ánh mắt trống rỗng.

- Mę nó!

Hắn như bị rút hết sức lực, tê liệt ngã xuống đất.

Cổng thành, cổng thành... Bọn hắn dám bịt kín cổng thành lại!

Tướng phòng vệ Thương Châu là tên nào, ai ra quyết định xây tường phía sau cổng Thành, hắn ta là heo à!

Đối với một đội quân mà nói, năng lực xuất kích vô cùng quan trọng, phi thường quan trọng!

Phong bế Cổng thành, tuy địch nhân vào không được, nhưng bọn họ cũng ra không được.

Địch nhân có thể dồn đất làm đài quan sát cao hơn tường thành rồi sử dụng lợi thế đó để áp chế cung tiện thủ trên tường thành, đánh vào bên trong....

Địch nhân còn có thể vòng qua thành trì, đột kích ở phía sau, chỉ để lại một phần tinh binh để giám thị...

Không còn có phương pháp ngu xuẩn nào hơn so với từ phong kín cổng thành!

Tuy Thương Châu là thành thị cuối cùng phía tây bắc Võ Quốc, không có phía sau, tuy mục đích lần này của bọn họ chỉ có một cái, không thể nào vòng qua phía sau, nhưng mà phong kín cổng thành, chẳng lẽ bọn họ không tính toán phản kích sao?

Đối phương không phản kích, bọn họ lại không đánh vào bên trong được, nếu không đánh vào được thì bọn họ ăn cái gì?

Trốn ở trên tường thành ném mấy thứ khủng bố kia xuống đã đủ vô sỉ, hiện tại còn chơi trò lấp kín Cổng thành, bọn họ... Bọn họ còn là

người sao?

Bên ngoài tiếng sấm rền vang, với sức lực của mấy chục người thì không thể nào đào tường thành được, tôn dẫn đầu kia ngậm nước mắt, quát ầm lên:

- Lui, rút lui!

Trên tường thành, nhìn thấy quân địch lại rút lui lần thứ hai, Vệ Lương quay đầu nhìn sang Phân tướng quân, hỏi.

- Từ khi nào mà người học được chiêu đó vậy, rất âm hiểm!

- Quá khen quá khen...

Phân tướng quân khiêm tốn chắp tay một cái, nói.

- Đều do Cảnh Vương dạy dỗ tốt. Cảnh Vương nói, đối phương không có lương thực, lại không đánh vào thành được, bọn họ sẽ không kiên trì nổi được mấy ngày....

Vệ Lương gật đầu, làm tướng lãnh, hắn và Phiền Kiều đều biết, phá hỏng cổng thành chính là tư duy bình thường của đám quan văn kia, bọn họ cho đó chính là cách làm duy nhất, thật ngu xuẩn.

Nhưng mà Cảnh Vương làm bọn hắn biết cái gì gọi không có việc gì là tuyệt đối.

Phía sau Thương Châu chính là vùng đất hỗn loạn, mục đích của đối phương chỉ có Thương Châu, bọn họ không thể nào cũng không thể đi vòng qua, muốn thông qua việc vây thành để háo chết Thương Châu, nhân số bọn họ còn chưa đủ, huống chi nội thành Thương Châu bây giờ lương thực chồng chất như núi, đủ hao chết đối phương mấy chục, thậm chí trăm lần.

Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ cần đứng trên tường thành ném thiên phạt xuống là được.

Bọn họ căn bản không cần đi ra ngoài giao phong chính diện với đối phương, chưa đầy mấy ngày thì đại quân hai mươi ngàn binh lính bên ngoài... hiện tại chỉ sợ chỉ còn có mười ngàn sẽ không chiến mà bại.

Ngoài thành Thương Châu, đại quân đã rời xa hơn mười dặm.

Bàng tướng quân ngồi trong trường, trong mắt tràn đầy tơ máu.

Một tên thiên tướng xốc lên màn doanh trướng đi vào, trầm giọng bẩm báo:

- Tướng quân, sau hai lần công thành, quân ta thương vong hơn sáu ngàn người, binh lính có năng lực tái

ch2
Bạn cần đăng nhập để bình luận