Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1163: Chờ Ta Trở Lại!



Chương 1163: Chờ Ta Trở Lại!
Chương 1163: Chờ Ta Trở Lại!

Cùng gả một chồng chỉ là lời hứa khi Như Nghi và Như Ý còn bé không hiểu chuyện, cái này không tính.

Lý Dịch đương nhiên sẽ không dùng lý do này để thuyết phục Như Nghi.

Các nàng ấy ước gì đưa đồ tốt nhất của mình cho đối phương, Lý Dịch không phải thứ gì, cũng không muốn bị các nàng đưa tới đưa lui.

Có thể kết hôn với Như Nghi đã là việc vô cùng may mắn trong cuộc đời hắn, cùng lúc đó còn có thể nhận biết Như Ý, đời trước ông trời đối với hắn quá kém, cho nên tất cả đều được bù đắp ở đời này.

Ông trời đối xử với hắn không tệ, chính hắn cũng nên trân quý gấp đôi.

Như Nghi tựa vào lòng Lý Dịch, không bao lâu thì truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Mấy năm nay, vô luận gặp được bao lớn gian nan hiểm trở, Như Nghi đều có thể ứng đối thong dong, có nhiều khi nàng ấy thậm chí còn bình tĩnh hơn cả hắn.

Cho đến một khắc vừa rồi, Lý Dịch mới hiểu được, thì ra hắn chưa từng có chân chính hiểu biết Như Nghi.

Hắn nhẹ nhàng bế Như Nghi đặt lên giường, rồi đắp chăn cho nàng.

Vừa rồi nàng ấy đã trải qua một phen cảm xúc phập phồng, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Lý Dịch ra khỏi phòng, đi vào trong sân.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi đi ra cửa, đi vào một cái sân khác.

Lý Dịch đi đến một căn phòng, gõ cửa.

Không có người đáp lại.

Cửa chỉ khép hờ, Lý Dịch đẩy cửa đi vào, Liễu nhị tiểu thư không có ở trong phòng.

Trên bàn có một trang giấy, trên giấy viết một hàng chữ.

- Ta ra ngoài đi dạo, đừng tìm ta.

Nét chữ của Như Ý rất phiêu dật, không câu nệ hay giống bất kỳ một kiểu chữ nào, chúng tựa như con người của nàng, thoải mái tùy ý.

Như Ý rời đi, nàng không nói mình đi đâu, cũng không nói khi nào sẽ trở về, đương nhiên, Lý Dịch vẫn có thể thông qua tin tức của Liễu Minh và Câu Lan để biết nàng ấy đang làm gì. Như Ý không có cố tình che dấu hành tung, chỉ là tin tức cần có thời gian mới truyền đạt tới, tin tức mà Lý Dịch đạt được, vĩnh viễn chỉ là tin từ một tháng trước của nàng ấy.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên] Thần

Cảnh Bình năm thứ tư đã bước vào tháng mười, trong vòng mấy tháng mà đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Nhược Khanh đã thâu tóm thánh giáo trong tay mình, trở thành Thiên Hậu nương nương độc nhất vô nhị.

Tề Quốc, Triệu Di chính thức đăng CƠ, sau khi ngồi vào long ỷ, hắn lợi dụng thế như sấm sét, bắt đầu thanh lý thế lực phản nghịch còn sót lại trong Tề Quốc.

Tháng chín cùng năm, Dương Liễu Thanh đích thân dẫn ba mươi vạn đại quân, gặp thành phá thành, một đường thế như chẻ tre, trực tiếp tiến vào hoàng đô Võ Quốc.

Trên giang hồ Cảnh Quốc cũng xuất hiện thêm một cái truyền thuyết.

Có một vị nữ hiệp võ công cao cường, nàng ta mặc áo trắng mang trường kiếm, trừ gian diệt ác, tận diệt những bất bình ở thế gian, không biết đã có bao nhiêu hạng người ỷ thế hiếp người bại dưới tay nàng ta.

Nàng ta dưới đánh lục lâm, trên trừng tham quan, nhận được sự tán thành nhất trí của bá tánh, danh tiếng của áo trắng tiện tử tại dân

gian có một không hai.

Lý Dịch ôm Lý Cẩn, Lý Đoan và Lý Mộ đặt ghế nhỏ ngồi trước hắn, cả ba ngồi nghe cha mình kể chuyện về tiên tử áo trắng.

Lý Cẩn vẫn còn nhỏ, tự nhiên nghe không hiểu, nhưng cũng yên tĩnh nằm trong lòng Lý Dịch, chớp chớp đôi mắt to nhìn cha mình.

Chơi đùa là thiên tính của tiểu hài tử, Lý Cần nghe một hồi thì bắt đầu không an phận, Vĩnh Ninh ôm hắn đi tìm Nhược Khanh. Lý Đoan thì lôi kéo Lý Mộ đi chỗ khác, mấy ngày nay khinh công của hắn đã tiến bộ rất nhiều, hắn gấp gáp muốn biểu diễn cho muội muội xem hắn đã có thể nhảy đến đầu tường.

Câu Lan và võ lâm đều khống chế ở trong tay, cho nên việc tiên tử áo trắng tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ chính là đương kim võ lâm Minh Chủ cũng không có lan truyền rộng rãi, chỉ được lưu truyền trong một phạm vi nhỏ.

Làm nữ hiệp mặc tiên y, Cởi ngựa cầm kiếm đi khắp cùng trời cuối đất chính là mộng tưởng của Như Ý. Ngoại trừ mộng tưởng làm sơn tặc vương thì còn có mộng tưởng khác là một người một kiếm đảo lộn toàn bộ giang hồ. Mấy ngày qua, gần như là cách hai ngày đều sẽ có sự tích của nàng ấy truyền vào tai Lý Dịch.

Hắn ngồi ở trong sân, ánh mắt nhìn về nơi xa.

- Tướng công.

Như Nghi đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn, nói:

- Đi tìm Như Ý trở về đi.

- Cô gia.

Tiểu Hoàn vẫn luôn xưng hô với hắn như vậy, nàng ôm cánh tay hắn, nhỏ giọng nói:

- Ta cũng rất nhớ nhị tiểu thư.

Lý Dịch nhìn các nàng, lại nhìn sang Nhược Khanh ba người đang đứng ở vừa, hắn đứng lên, nói:

- Chờ ta trở lại.

Cảnh Quốc, Kinh Đô.

Mấy năm nay, bá tánh Kinh Đô vẫn luôn sống rất hạnh phúc.

Nếu như có một cái bảng xếp hạng về chỉ số hạnh phúc của bá tánh các quốc gia, nếu bá tánh Kinh Đô xếp thứ hai thì không còn chỗ nào có thể xếp thứ nhất được.

Võ Quốc, Võ Quốc thì không cần phải nói, mấy năm trước đó đất nước còn chia năm xẻ bảy, đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn thống nhất, bá tánh vẫn còn chịu ảnh hưởng sâu bởi chiến loạn.

Tề Quốc, trước kia Tề Quốc đúng là lợi hại, nhưng mà Cảnh Quốc hiện giờ đã sớm hoàn thành nghịch tập. Huống chi trước đó vài ngày thì hoàng đế Tề Quốc đã chết, hai vị hoàng tử vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà đổ máu không ít người chết vô số, cũng không thể so sánh với Cảnh Quốc được.

Còn về các quốc gia nhỏ xung quanh, thậm chí không cần thiết đi so sánh.

Dùng các loại từ ngữ như an cư lạc nghiệp, cuộc sống giàu có đã không đủ để hình dung bá tánh Kinh Đô.

Sau khi đời sống vật chất đạt được thỏa mãn cực lớn, họ dần dần bắt đầu truy cầu hưởng thụ cao hơn về mặt tinh thần.

Những vở kịch và cố sự bình thường đã không đủ để thỏa mãn nhu cầu của bá tánh Kinh Đô nữa, Câu Lan đã cải tiến kịp thời, đẩy ra các loại hình thức hoạt động mới, lại hấp dẫn ánh mắt của bá tánh một lần nữa.

Cho tới bây giờ, "The Voice of Kinh Đô" đã tổ chức liên tục được ba mùa, mỗi một mùa đều được thành công to lớn, mùa thứ hai của

“Cảnh Quốc Got Talent” cũng đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, sẽ ra mắt mọi người trong thời gian sớm nhất.

Sớm tại mấy năm trước, Kinh Đô đã trở thành thành trì lớn nhất và phồn vinh nhất không chỉ ở Cảnh Quốc mà còn ở các quốc gia xung quanh. Mấy năm này càng tiến tới trên con đường này một đi không trở lại, bỏ xa các thành thị khác ở đằng sau.

Bên trong Phù Dung viên, Lý Hiên vươn vai một cái rồi nhìn sang Lý Hàn ở bên cạnh, tán thưởng.

- Không tệ, mấy chuyện này ngươi xử lý rất tốt, nhưng mà vẫn còn hơi tỳ vết nhỏ, ngày thường người cần phải thỉnh giáo hoàng tỷ nhiều hơn về việc triều chính....

Lý Hàn hơi do dự, nói:

- Hoàng huynh, nếu về việc triều chính thì hoàng huynh và hoàng tỷ đã có thể xử lý rất tốt, tại sao cũng muốn ta....

- Hoàng huynh và hoàng tử có thể giúp người nhất thời, sao có thể giúp ngươi cả một đời được?

Lý Hiên nhíu mày, nói.

- Nam tử hán đại trượng phu, phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm, hoàng huynh vì muốn tốt cho ngươi, ngươi hiểu chưa?

- Hiểu rõ.

Lý Hàn chỉ có thể gật đầu.

Nếu như hắn không gật đầu thì hoàng huynh sẽ ban hôn nữ nhi Vương gia cho hắn, nếu như vậy thì Đoan Ngọ sẽ không để ý đến hắn

nữa.

Hắn thật tình không biết hoàng huynh để hắn làm những chuyện này vì cái gì, nhưng hắn chỉ có thể giả hồ đồ nói hiểu rõ.

Một nơi khác, có một nữ tử vừa mới luyện công xong, tắm rửa, đổi một bộ quần áo đi vào một toà đại điện, nàng nhìn thấy hai người trong điện, lập tức tiến lên trước hành lễ, nói:

- Ngưng Nhi tham kiến thái hậu nương nương, tham kiến mẫu phi....

Một người phụ nhân xoa đầu nàng, nói:

- Đã nói bao nhiêu lần rồi, tại sao tiểu nha đầu vẫn còn lễ nghi nhiều như vậy chứ.

Nữ tử cười nói.

- Nương nương, Băng Ngưng đã không còn nhỏ nữa, không phải là tiểu nha đầu nha.

- Đúng là đã không còn nhỏ...

Thái hậu nhìn Thọ Ninh, nói:

- Sinh nhật mười tám đã qua lâu như vậy rồi, lúc mẫu phi bằng tuổi con thì người đã có thể chạy khắp nơi....

Nữ tử le lưỡi, biết vừa rồi mình nói lỡ lời, nàng lập tức im miệng không nói nữa.

Thái hậu nhìn Thọ Ninh, nói.

- Hai năm trước thì không nói gì, nhưng mà đến bây giờ thì hôn sự của ngươi không thể lại trì hoãn được nữa, thanh niên tài tuấn trong Kinh Đô nhiều như vậy, chẳng lẽ không có một ai có thể lọt vào mắt Băng Ngưng nhà chúng ta sao?

Nữ tử ôm cánh tay nàng ta, nói:

- Đó là vì ta muốn ở bên cạnh nương nương và mẫu phi thêm mấy năm nữa...

Thái hậu lắc đầu, nói.

- Ngươi là công chúa, mọi cử động đều có người nhìn, Công chúa hoàng gia đã qua mười tám tuổi mà còn không gả chồng, cái này sẽ khiến người ngoài nghĩ như thế nào chứ?

Nữ tử nhìn sang một vị phu nhân khác với ánh mắt xin giúp đỡ, mỗi lần đến lúc này thì mẫu phi sẽ giải vây cho nàng.

Có điều lần này Yến Phi lại không có ý định giúp nàng.

- Thái hậu nói không sai, con thật sự không còn nhỏ nữa, hôn nhân đại sự, không thể trì hoãn mãi được.

Nàng nhìn Thọ Ninh, nói.

- Nếu con không biết chọn như thế nào thì chuyện này sẽ do mẫu phi làm chủ.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi mở miệng lần nữa:

- Công chúa của hoàng gia chúng ta không phải muốn cưới là cưới dễ dàng như vậy, hay là để cho bệ hạ chuẩn bị một buổi kén rể cho nàng ấy, mời tất cả thanh niên tài tuấn trong thiên hạ tới, sau đó tuyển ra người tài đức nhất trong họ...

Thái hậu suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nói:

- Như vậy là một ý kiến hay...

Yến Phi nhìn thấy sắc mặt nữ tử đã hơi trắng bệch, nói:

- Cảnh Quốc lớn như vậy, nhưng nếu bàn về tài hoa thì không ai có thể vượt qua Cảnh Vương. Ngưng Nhi, nếu ngươi không ngại thì có thể viết cho tiên sinh của con một phong thư, nếu hắn có thể trở về bình phán thì tất nhiên không còn gì tốt hơn...


Bạn cần đăng nhập để bình luận