Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1159: Tông Sư Bị Thương


Chương 1159: Tông Sư Bị Thương


Chương 1159: Tông Sư Bị Thương

Lý Dịch cảm thấy ông trời cũng quá không công bằng.

Đều cách Tông Sư một chút, vì sao hắn cùng Như Ý, Như ý đột phá, còn hắn một chút cũng không thấy.

Hơn nữa nàng đột phá là loại hậu tích bạc phát, vừa đột phá đã hù chết người, vừa trở thành Tông Sư mới một canh giờ đã có thể đánh thắng đạo Cô ở Tông Sư mấy chục năm.

Một nụ hôn này tuy đã hạnh phúc lại tươi đẹp, tốt đẹp lên a...

Một nụ hôn này dù vô cùng hạnh phúc cùng tốt đẹp nhưng lại để một nguyện vọng tốt đẹp trong lòng hắn... Nguyện vọng một ngày kia Có thể xoay người làm chủ triệt để trở thành bọt nước.

Hắn có chút buồn bực nhìn Như Ý.

-Nếu không, muội lại hôn ta một cái thử, nói không chừng ta cũng có thể đột phá.

Liễu nhị tiểu thư lườm hắn một cái, quay người đi về phía trước.

Lý Dịch vội vàng đuổi theo.

-Nếu không, ta hôn muội cũng được.

Ngoài thành Thắng Châu, tiểu viện hoang vắng trong thôn.

Trong phòng, mùi máu xông vào mũi.

Đạo Cô tay cầm phất trần, chậm rãi ngồi xuống, trong phòng máu chảy một chỗ, bốn người áo tím nằm trên mặt đất, rên thống khổ không thôi.

-Bắt đầu từ khi nào?

Nàng che miệng, họ nhẹ vài tiếng, lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng, âm thanh không hề mang theo bất cứ tia tình cảm nào.

Một tên áo tím nằm dưới chân nàng, trong cổ họng phát ra tham âm thều thào, không ngừng ho ra bọt máu.

Hắn khục khá lâu mới nói.

-Thuộc hạ, thuộc hạ từ hai mươi năm trước đã bắt đầu theo nương nương, rơi vào kết cục hôm này đều là... Đều là gieo gió gặp bão.

Hắn nói xong câu này, giống như hao hết sạch khí lực, ngực chập trùng bất định, ngừng khá lâu mới tiếp tục nói.

-Thuộc hạ không cầu nương nương tha mạng, chỉ cầu nương nương có thể cho thuộc chết một cách thống khoái, cũng không uống

Công thuộc hạ những năm gần đây, một mực đi theo bên người nương nương.

Đạo Cô trung niên nhìn hắn nói khẽ.

-Là hộ pháp kêu người làm như vậy?

Bốn tên áo tím không có người nào mở miệng.

- Ra đi.

Đạo Cô lần nữa khục một tiếng.

-Đi ra nói cho ta biết, vì sao người lại làm như thế?

Kęt ket

Cửa sau gian phòng bị người đẩy ra, một bóng người từ đi ra.

- Cô cô.

Phương Ngọc đứng trong phòng, nhìn nàng, thở dài, nói.

-Người chỉ có trách ta.

Đạo Cô trung niên đặt phất trần lên bàn, mắt nhìn về phía hắn nói.

-Cho ta một lý do.

-Cần gì lý do.

Phương Ngọc lắc đầu nói.

-Chỉ có CÔ CÔ chết, thánh giáo rơi vào trong tay ta, ta mới có thể làm việc ta muốn làm, làm hộ pháp có ý gì, làm nương nương có ý gì, làm hoàng đế mới thú vị, cô cô hiểu chưa?

- Ta muốn làm hoàng đế, nhưng người không cho a!

Phương Ngọc nhìn nàng, hơi dữ tợn nói.

-Thánh giáo này là thánh giáo của Phương gia chúng ta, người chỉ cho ta làm hữu sứ, đưa lệnh bài tả sứ cho một người không một chút quan hệ, việc này cũng không vấn đề, nhưng người... người để họ Triệu làm hoàng đế, người làm như thế có suy nghĩ đến cảm thụ của

ta?

-Ngươi làm hoàng đế sẽ nhận phải phản đối của toàn bộ Tề Quốc.

Đạo cô trung niên trầm ngâm một lát hỏi.

-Đại thù của Phương gia, ngươi không nghĩ tới việc báo thù sao?

- Đại thù gì, người nào thích báo người đó báo.

Phương Ngọc bỗng nhiên phất tay nói.

-Cảnh Quốc cường đại như vậy, dựa vào chúng ta, cả một đời đều không thể báo, làm hoàng đế Tề Quốc không tốt sao, tại sao chúng ta lại phải đối nghịch với Cảnh Quốc?

Đạo cô bình tĩnh nhìn qua hắn, khá lâu mới rủ mắt xuống.

- Ngươi là nam nhân cuối cùng của Phương gia ta, cha ngươi lúc trước giao ngươi cho ta,

để ta giúp người hoàn thành đại kế báo thù.

Nàng lắc đầu nói:

-Ngay cả ngươi cũng không để ý, ta còn nói cái gì đây?

Nàng nói xong câu đó lại nhịn không được khục vài tiếng, phía trên đại bào trước ngực nhiều thêm mấy đóa hoa màu đỏ ngòm.

Nàng vốn bị thương nặng, vừa rồi bị bốn người kia đánh lén, giờ phút này thương thế càng nặng hơn.

Vốn nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất để ổn định thương thế, sau đó lập tức bỏ chạy, hiện tại tất cả đều đã muộn.

-Người đừng lấy cha ta ra để dọa ta!

Phương Ngọc gào thét.

- Chuyện của Phương gia đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, dựa vào cái gì lại kêu ta đi báo, ta mới không nghĩ tới việc báo mối thù này, ta chỉ cần làm hoàng đế, người nào không cho ta làm hoàng đế, ta giết hắn! Triệu Tranh không được, người cũng không được!

-Chúng ta bao nhiêu năm!

Phương Ngọc vô cùng phiền muộn lẩm bẩm.

-Ta vốn đặt hết hi vọng vào trên người Thục Vương, nhưng Thục Vương Cảnh Quốc chính là một phế vật, Triệu Tranh cũng là phế vật, bất quá, phế vật cũng tốt, phế vật Triệu Tranh giúp ta trở thành hoàng đế Tề Quốc, ta không thể bỏ lỡ cơ hội này, đi mẹ nó thành giáo, đi mẹ nó đại thù, có thể quan trọng hơn việc làm hoàng đế sao?

Đạo cô trung niên lần nữa khục vài tiếng, lần này, vết máu khóe miệng nàng không còn lau sạch sẽ.

Ánh mắt nàng nhìn qua một hướng khác nói:

- Ngươi không nên tới.

Phương Ngọc nhìn nàng lắc đầu.

-Cô CÔ, người biết, không nhìn tật mắt người chết, ta không yên lòng.

Đạo Cô trung niên dùng tay áo lần nữa lau sạch vết máu khóe miệng, nhìn về phía ngoài cửa nói:

- Vào đi.

- Người nào?

Sắc mặt Phương Ngọc lập tức biến sắc, bỗng nhiên quay đầu.

Lý Dịch cùng Như Ý theo ngoài cửa đi vào, sau lưng là ba người Từ Lão, Điền lão, cùng Lão Thường.

Đạo cô trung niên ngẩng đầu nhìn một chút, nói.

-Để cho các ngươi chờ lâu?

Từ lão vô cùng buồn bực, tựa như hắn cất nhiều đồ tốt, trong thời khắc mấu chốt lại bị người cướp đi.

Càng quan trọng hơn, hắn không thể oán trách, càng không thể trả thù người cướp đi này.

Sắc mặt Phương Ngọc trắng bệch, vô ý thức muốn quay người chạy trốn, Từ Lão phất phất tay, một khóa đại bạch thỏ đánh vào trên cổ

hắn, Phương Ngọc hét lên rồi ngã gục.

-Thôi, ngươi đã không muốn báo thù, vậy thù này không báo nữa.

Đạo Cô trung niên thì thào một câu.

-Dù sao, chỉ có người mới có thể đại biểu Phương gia.

Nàng nói xong câu này, cả người tựa hồ cũng dễ chịu hơn, trên mặt hiện ra một nụ cười mà Lý Dịch chưa bao giờ thấy qua.

Ánh mắt nàng nhìn về phía Liễu nhị tiểu thư nói:

-Hơn hai mươi năm trước, ta vì một chiêu này mà bại bởi Liễu Kình, hơn hai mươi năm sau, lại một chiêu thua bởi người , Liễu gia các

ngươi... Khụ khụ...

Nàng còn chưa dứt lời lại ọe ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ đạo bào trước người.

-Cái này cho ngươi, lưu lại một mạng cho hắn.

Nàng nhìn Phương Ngọc, từ bên hông lấy ra một thẻ bài không biết chất liệu gì đưa cho Lý Dịch.

Lý Dịch biết đây là vật gì, đưa tay tiếp nhận, gật đầu nói:

-Được.Nàng lại nhìn Liễu nhị tiểu thư, yếu ớt nói:

- Có chuyện, có chuyện muốn nhờ ngươi.

Nàng đưa cây phất trần cho Như Ý nói:

-Thanh phất trần này là hắn năm đó đưa cho ta, nếu như về sau có cơ hội, làm phiền người giúp ta cắm nó trước mộ của hắn, nói hắn, nói rằng Phương Tịnh Ngọc không nợ hắn cái gì.

Liễu nhị tiểu thư trầm ngâm một lát, tiếp nhận phất trần, gật đầu nói:

-Ta đáp ứng bà.

- Cám ơn.

Sắc mặt đạo Cô cũng không tiếp tục bình tĩnh như ngày bình thường, tách ra một nụ cười, yên tĩnh dựa vào ghế.

Rốt cuộc không có tiếng hơi thở.

Từ Lão thở dài một hơi, lẩm bẩm.

-Thương tổn không chết được, nàng đây làm gì?

Lý Dịch nhìn ra, trước ngày hôm nay, trên người đạo cô thế nhưng gánh vác trọng trách cực kỳ nặng nề, dù thân là Tông Sư võ công tuyệt đỉnh cũng bị gánh nặng ép tới mức khó có thể thở dốc.

Mà trong một khắc kia, gánh nặng trên người nàng thế nhưng hoàn toàn biến mất.

Đạo Cô này đã từng buộc qua hắn, cũng từng đã cứu hắn, Lý Dịch chán ghét nàng, nhưng cũng không đến mức hận thấu xương.

Trong lòng của hắn bỗng nhiên có chút buồn rầu.

Không biết vì một vị Tông Sư chết đi, hay vì một vị cố nhân quen biết đã lâu cứ như vậy rời đi trước mắt hắn.

Con mắt Liễu nhị tiểu thư có chút đỏ, Lý Dịch ôm eo nàng, để cho đầu nàng tựa vào trên vai mình, VỖ VỖ vai nàng, an ủi.

Sau đó eo hắn bị bóp mạnh một cái.

Trên đời này thiếu đi một vị Tông Sư.

Ngoài thành Thắng Châu nhiều hơn một ngôi mộ mới.

Quan tài do Từ Lão tự tay chế tạo, dùng một gốc cây già trong viện.

Hầm mộ do Lão Thường đào, hắn cầm một cái xẻng sắt, không nói một lời đào một canh giờ.

Điền lão giúp nàng lau tơ máu khóe miệng, đổi một bộ quần áo mới.

Liễu nhị tiểu thư vì nàng khắc mộ bia, chữ phía trên do một tay Lý Dịch viết.

Chắc đây là khoảnh khác các Tông Sư cùng chung chí hướng, không quan hệ địch bạn, Lý Dịch qua một lúc cảm thấy hắn không nên góp náo nhiệt vào, dù sao hắn không phải Tông Sư, trong lúc vô hình kéo thấp bốn người bọn họ xuống một bậc.

Trên bia mộ chỉ có đơn giản một hàng chữ.

Phương thị Tịnh Ngọc chi mộ.

Đây là một ngôi mộ vô cùng bình thường, bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, nhất định sẽ không có người nào biết nơi này

mai táng một vị Võ Đạo Tông Sư, mai táng vị Thiên Hậu nương nương có vài chục vạn giáo chúng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận