Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1165: Còn Chưa Chắc Chắn!



Chương 1165: Còn Chưa Chắc Chắn!
Chương 1165: Còn Chưa Chắc Chắn!

Tuy rằng sau này vườn Phù Dung đã biến thành trung tâm chính trị và quyền lực của Kinh Đô, tác dụng trước kia của hoàng cung cũng càng ngày càng suy yếu, nhưng mà hoàng cung cho đến cùng vẫn là hoàng cung, thủ vệ vẫn như cũ sâm nghiêm, gần như không thể nào bị người ngoài lặng yên không một tiếng động mà xâm nhập.

Cho dù võ giả Tông Sư cũng không được.

Nữ tử kia đi từ ngoài điện tới, bị người như thế xâm nhập vào hoàng cung, Lý Minh Châu cũng không để ý, ánh mắt nhìn về phía nàng, thật lâu đều không có dời đi.

- Như Ý tỷ tỷ!

Thọ Ninh từ trên giường nhảy xuống, hai chân trần trụi chạy đến bên người nàng, nắm lấy cánh tay nàng kích động hỏi:

- Như Ý tỷ tỷ, tỷ trở về rồi, tiên sinh đâu, tiên sinh trở về à, hắn bây giờ ở nơi nào?

Nàng chân trần chạy đến ngoài điện, nhìn một hồi lại chạy về đến hơi thất vọng hỏi:

- Như Ý tỷ tỷ, tiên sinh đâu?

Liễu nhị tiểu thư nhìn nàng, nói khẽ.

- Hắn vẫn chưa về.

Thọ Ninh hơi thất vọng, nhưng mà, nghĩ đến mặc kệ sớm muộn gì tiên sinh chắc chắn sẽ trở về, nàng lại vui vẻ.

Nàng đã nhìn thấy Như Ý tỷ tỷ, nhìn thấy tiên sinh sẽ còn muộn sao?

Lý Minh Châu đứng lên, nhìn nàng một cái rồi diệu dàng nói.

- Băng Ngưng, muội đi ra ngoài trước một lát, ta và Như Ý tỷ tỷ của muội có chuyện cần nói.

Thọ Ninh gật đầu, nhìn hoàng tỷ và Như Ý tỷ tỷ, mang giày vào đi ra ngoài điện.

Lý Minh Châu đứng đối diện Liễu nhị tiểu thư im lặng một lát, hỏi:

- Ngươi là đến khoe khoang sao?

Liễu nhị tiểu thư nhìn nàng, sắc mặt vốn dĩ rất bình tĩnh, lại tiếp theo một cái chớp mắt lộ ra một nụ cười rung động lòng người sau đó, gật đầu, nói.

- Không sai, ta đến để khoe khoang.

Hai người đã từng là đối thủ mạnh mẽ, luận dung mạo, xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ, luận võ công, thế lực ngang nhau, bất phân cao thấp; Lý Minh Châu thắng ở thân phận trưởng công chúa, Liễu Như Ý ngực lớn một một vòng, tỉ mỉ tính được, hai người xem như hòa nhau.

Hiện tại không giống nhau.

Nàng trên vạn người, thân phận vẫn chiếm ưu thế, nhưng dáng người vẫn còn thua một vòng ngực.

Nhưng mà nàng có thể đem ra so sánh được, cũng chỉ có cái thân phận này.

Liễu Như Ý đã trở thành Tông Sư, nàng đã sớm phóng ra một bước quan trọng kia hơn mình.

Đã từng cùng là người thiên nhai luân lạc, sao nàng lại không biết, một bước này khó như thế nào mới bước ra được?

Ý vị này nàng gần như vững bước trước nàng trên con đường võ đạo, trên con đường nhân sinh cũng trước nàng một bước.

Cái này liên quan đến ngày sau người nào người lớn nhỏ, ai là tỷ tỷ, ai là muội muội, người nào có thể khiêu chiến người nào có thể hoàn

thủ người nào không thể hoàn thủ là cả vấn đề.

Nàng ngẫm lại, sau đó nhìn Liễu nhị tiểu thư mà hỏi:

- Sao hắn không trở về cùng cô?

Liễu nhị tiểu thư không trả lời, trong điện, bầu không khí lâm vào yên lặng.

Lý Minh Châu nhìn hắn, bỗng nhiên cười, nói.

- Hóa ra Cô còn không có thắng.

Khi Thọ Ninh một lần nữa đi trở về đại điện, nhìn sơ qua một chút nghi ngờ hỏi:

- Hoàng tỷ, Như Ý tỷ tỷ đâu?

Lý Minh Châu không có tiếp tục phê duyệt tấu chương mà đi đến bên ngoài đại điện, nhìn qua tầng mây nới chân trời xa nói.

- Đi rồi.

- Đị?

Thọ Ninh càng thêm nghi ngờ.

- Nhưng mà mới vừa rồi ta không thấy nàng ra ngoài.

Lý Minh Châu không tiếp tục đề tài này, nhìn nàng hỏi.

- Nói việc khác đi, ba ngày nữa, thi văn sẽ bắt đầu, đây là cuộc thi đầu tiên nên có mấy ngàn người tham gia, muội còn không nhìn tới đề khảo nghiệm?

Thọ Ninh vỗ đầu một cái mới nói.

- Xém chút nữa quên, cũng không thể để bọn hắn làm loạn, ta còn phải tự mình ra mấy đề cho bọn hắn nữa chứ?

Nàng sau khi nói hết câu, thì nhanh chóng chạy đi.

Lý Minh Châu đứng ở trước điện, nhìn qua tầng mây tản ra ở nơi chân trời xa.

Trên mặt nàng lộ ra một tia cười khẽ.

- Ai thua ai thắng, còn chưa nhất định.

Cảnh quốc, cuộc sống của bách tính ở Kinh Đô cho tới bây giờ cũng sẽ không buồn tẻ không thú vị, cái này không chỉ có vì hoạt động Câu Lan tầng tầng lớp lớp bộ kịch mới cùng thi tuyển, cũng bởi vì thân ở Kinh Đô, bên cạnh họ cho tới bây giờ cũng không thiếu chuyện mới mẻ.

Một vị quan to tam phẩm nào đó trong triều có tin vỉa hè nhiều lắm thì chỉ có thể coi là gia vị, tư cách làm đề tài để nói chuyện khi có thời gian rảnh cũng không được.

Ái hận tình cừu giữa trưởng công chúa và vị Cảnh Vương điện hạ thần bí đã có mấy phiên bản được lưu truyền trong bách tính miệng.

Chuyện xưa của đương kim bệ hạ và Cảnh Vương điện hạ có phiên bản càng nhiều.

Mà mấy tháng tiếp theo, thái hậu và thái phi muốn chọn phò mã cho Thọ Ninh công chúa, chuyện này càng làm Kinh Đô xào lên một đợt nhiệt độ, cuối cùng mấy tháng không nghỉ.

Thọ Ninh công chúa, tuyệt đối xem như một truyền kỳ ở Kinh Đô.

Không nói đến Thọ Ninh, thư viện ở Kinh Đô thậm chí toàn bộ Cảnh Quốc, nổi danh trong nước đến trình độ chỉ cần nói viện trưởng học viện nữ tử, chủ tịch hội liên hợp phụ nữ, đã để nàng trở thành nữ tử nổi tiếng đáng ngưỡng mộ ở Cảnh Quốc, địa vị tồn tại gần với trưởng công chúa.

Thọ Ninh công chúa đã mười tám tuổi còn chưa kết hôn, việc này trong triều đình đã cực kỳ hiếm thấy.

Đương nhiên, trưởng công chúa đã hai mươi bốn tuổi, vẫn còn một thân một mình, việc này không chỉ có ở triều đình, mà ở dân gian cũng cực kỳ hiếm thấy, nhưng trưởng công chúa trong triều đình đã là trường hợp đặc biệt, cho dù những ngự sử không muốn sống cũng không dám nhắc đến chuyện này.

Tuy nói Kinh Đô nhà giàu cửa cao đều không thể nào nguyện ý cưới công chúa triều đình, nhưng Thọ Ninh công chúa lại là một ngoại lệ, nàng không chỉ có hình dạng xuất chúng, năng lực cũng xuất chúng, nếu như có thể mời Thọ Ninh Công chúa vào trong nhà, gia tộc bay lên sẽ nằm trong tầm tay.

Mà lần này chọn phò mã trong phạm vi cả nước, đã triệt để đánh vỡ giới hạn nhà cao cửa rộng.

Bất luận xuất thân, bất luận dòng dõi, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh, mười tám đến hai mươi lăm tuổi, ở độ tuổi tuổi trẻ tài tuấn thì có tư cách tham gia lần tỉ thí này, có khả năng trở thành phò mã.

Đây đối với đại đa số người tới mà nói, đây là cơ hội để một bước lên trời.

Toàn bộ phạm vi trong Cảnh Quốc, những nam tử vừa độ tuổi đều đã bị việc này hấp dẫn, họ ngàn dặm xa xôi đi vào Kinh Đô, trong lúc nhất thời, Kinh Đô vốn náo nhiệt phồn hoa giờ đã kín người hết chỗ, các nơi tửu lâu khách sạn, toàn diện đầy ắp, ngay cả bên ngoài kinh

thành mấy chục dặm ở các thôn trại cũng lâm thời làm nên khách sạn tăng mối làm ăn.

Đương nhiên, muốn trở thành phò mã, cũng không có dễ dàng như vậy.

Thọ Ninh công chúa là người thế nào, đó là công chúa của triều đình, một trong hai viên minh châu óng ánh nhất của đất nước, người muốn cưới nàng có thể xếp quanh Kinh Đô mấy vòng, nhưng mà phò mã chỉ có một người, cả mấy ngàn người này, cần đi qua một phen cạnh tranh cực kỳ tàn khốc thì mới có thể cười đến cuối cùng.

Đầu tiên cần phải thông qua thi văn.

Đương nhiên phò mã không cần phải tài khắp thiên hạ, nắm giữ tài năng kinh thiên động địa, nhưng cũng không thể là một cái bao CỎ, trận đấu này thi văn, dính đến thi từ ca phú, kinh sử các triều đại, thậm chí còn có khâu trị quốc, căn cứ vào thành tích cuối cùng tiến hành bài danh, tuyệt đối công bình danh chính công khai, vẻn vẹn trận này thi văn đã muốn đào thải hơn chín thành người, chỉ để lại trăm người, tiến vào trận thứ hai thi võ.

Thọ Ninh công chúa văn võ song toàn, phò mã tự nhiên cũng không thể chỉ biết chơi chữ được, đã văn thao còn cần võ lược, như thế

mới có thể xứng đối với công chúa điện hạ.

Trận thi võ này lại phải đào thải chính thành người, cuối cùng chỉ còn lại có mười người, sau đó mới tiến vào khâu cuối cùng.

Nghe nói cái khâu cuối cùng này không chỉ có thái hậu và thái phi, mà ngay cả bệ hạ và trưởng công chúa đều sẽ tham dự, xem như cuối

cùng không thể trở thành phò mã, có thể đi đến một bước này, đối với đại đa số người tới mà nói, đời này cũng không có gì để tiếc nuối.

Kinh Đô, ngoài cửa thành.

Mấy nhân ảnh đứng đó, dường như đi đường không ngắn, nhìn một thân ai ai cũng đầy phong trần.

Cầm đầu là một người trẻ tuổi với gương mặt tuấn tú, tuổi hắn không lớn lắm, nhìn dáng vẻ chỉ chừng hai mươi, nhìn qua thành tường cao lớn nguy nga kia, ngừng chân khá lâu, trong mắt hiện ra một sự tang thương cùng thâm trầm, không hợp nhau So với độ tuổi.

Tại cửa thành, một vị nam tử nhìn quanh trái phải khá lâu bỗng nhiên đi lên trước cười hỏi.

- Huynh đài đến tham dự buổi tuyển chọn phò mã hay sao?

Người trẻ tuổi thu tầm mắt lại, ánh mắt nhìn qua hắn.

Cái tên mập mạp kia lén lút nhìn sơ qua một chút, vỗ cái bụng phình lên của chính mình rồi mới nhỏ giọng nói.

- Huynh đài, ta chỗ này có đề trận đầu thi văn ngày mai, ta nhìn huynh đài và ta có duyên, mười lượng bạc bán người một phần, ngươi thấy thế nào?

Người trẻ tuổi nhìn hắn chỉ cười nói.

- Lần này chọn phò mã, là đề thi chung cả nước, người từ đâu mà có được đề mục?

Cái tên mập mạp nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ thần bí rồi lại nói:

- Tiểu đệ có thể đi ra bán, vậy dĩ nhiên có cách riêng, chỉ cần mười lượng bạc đã thông qua trận thi văn đầu tiên này rồi, huynh đài ngươi thật không suy nghĩ một chút hay sao...

Người trẻ tuổi lắc đầu.

- Mười lượng thôi.

Cái tên mập mạp thấy hắn đã động lòng lại vội vàng nói.

- Huynh đài nếu như đã CÓ ý, tám lượng cũng được.

- Tám lượng?

Cái tên mập mạp cắn răng một cái sau cùng mới nói:

- Sáu lượng, sáu lượng không thể ít hơn nữa!

Người trẻ tuổi nhìn hắn, ngẫm lại cuối cùng nhịn đau nói.

- Mười văn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận