Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 962: Chương 962







________________

- Hoàng huynh không cần phải tiễn nữa đâu.

- Hoàng đệ đi thong thả!

Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, chí ít sau khi Tề Vương và Tín Vương đi ra từ nội đường, trên mặt đều tràn đầy nụ cười, một bộ dáng huynh đệ thuận hòa.

Đi ra khỏi Tề Vương phủ, lúc lên xe ngựa, sắc mặt Tín Vương âm trầm xuống.

Không nói là người thất bại trong cuộc chiến đoạt danh vị, là hoàng tử còn bị người làm mất thể diện bên đường, việc thảm nhất trong đời này đều xảy ra trong hai ngày nay.

- Bản vương ngược lại muốn xem thử ngươi còn có thể đắc ý được bao lâu?

Hắn khẽ cắn môi phát ra âm thanh lạnh lùng.

- Trước tiên đòi lại một chút nợ đi.

Hắn vén rèm xe lên, thấp giọng nói.

- Thay bản vương đi điều tra một việc.

Một lần nữa trở về nội đường, trên mặt Tề Vương hiện ra một tia cười lạnh.

Quyền lấn triều đình như thế nào, một tay che trời lại như thế nào, mặc kệ lòng tin của phụ hoàng đối với hắn như thế nào, chờ ngày mình thượng vị, muốn xử trí hắn cũng chỉ là một ý chí.

Trong lịch sử Có rất nhiều ví dụ thế này, quân cũng là quân, thần cũng là thần, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chỉ là một Hầu Tước, chẳng lẽ còn có thể tạo phản?

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTaThần

- Đang muốn tạo phản sao?

Trong huyện nha, Lưu Đại Hữu Xoa xoa đầu, thấp giọng nói.

Càng đến cuối năm, các loại sự vụ trong nha môn càng nhiều, người ở Kinh Đô có rất nhiều, rất khó duy trì trị an, trong một ngày các vụ án nhỏ như trộm cướp hay cướp bóc có thể xảy ra không ít hơn mười lần, mặc dù nói không có trọng án nào nhưng những việc vụn vặt như thế cũng đủ khiến hắn đau đầu.

Việc càng làm cho hắn phiền não là lúc bộ khoái trong nha môn thanh tra lại một ít bản án cũ, phát hiện một số đầu mối mới khiến trong

lòng của hắn không khỏi có chút phát lạnh.

Bên trong chuyện này bao gồm vụ án con Công Bộ Thị Lang năm đó, tuy thời gian đã qua lâu nhưng vụ án kia thật sự quá mức trọng đại, số người tử vong rất nhiều, từ trạng thê thảm, để khắc Kinh Đô chú ý, cho dù khó có thể kết án nhưng cũng không thể nào cứ tùy tiện bỏ qua.

Cũng may cho đến bây giờ vụ án này rốt cục đã có một chút manh mối.

Thánh giáo.

Thứ được gọi “Thánh Giáo" này dần hé lộ ra một góc thần bí, Lưu Đại Hữu giống như cảm nhận được một con thú khổng lồ đang ẩn núp, giấu một chỗ trong Kinh Đô đang bí mật quan sát mọi việc.

Loại cảm giác này khiến người ta rùng mình.

Thánh giáo kia đến cùng có bao nhiêu người ở Kinh Đô, người được gọi Thiên Hậu nương nương kia rốt cục là ai, hắn đều không thể nào biết được những thứ này, nhưng cũng bởi vì thần bí mới càng khiến cho người khác sợ hãi.

Ngày tết sắp tới, Triều Hội càng gần, ngàn vạn không thể để xảy ra bất cứ việc gì trong khoảng thời gian này, đợi đến năm sau sẽ báo cáo chuyện này lên triều đình, nghiêm túc đối đãi.

Lý Dịch rất đau đầu.

Lão phu nhân đã nói với hắn nhiều lần, vào đêm giao thừa người một nhà cùng nhau ăn cơm mới gọi là bữa cơm đoàn viên, nếu thiếu một người thì không còn gọi đoàn viên được nữa.

Ít người dĩ nhiên chính là Túy Mặc.

Như Nghi cũng đã nói chuyện với hắn rất nhiều lần, người Lý gia, luôn ở bên ngoài cũng không thích hợp, nàng sẽ bị người ngoài đàm

tiểu.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bây giờ Túy Mặc còn đang nghĩ biện pháp dự luôn khuê mật (bạn thân) của nàng, thời cơ để Lý gia có nhiều thêm một vị nữ chủ nhân còn không phải rất thành thục rồi à.

Việc này là một chuyện khiến người khác đau đầu không thôi.

Lý Dịch đang nỗ lực thuyết phục Túy Mặc, nếu không thì hắn chỉ đành trở về thuyết phục lão phu nhân và Như Nghi.

Như Nghi rất dễ nói chuyện, nhưng lão phu nhân không phải dễ dàng đối phó, bà có thể dùng lời nói thấm thía của mình mà nói cả ngày bên tai hắn, toàn bộ người trong nhà trừ Liễu nhị tiểu thư ra, người Lý Dịch sợ nhất chính là lão phu nhân.

Thuyết phục một mình Túy Mặc, dù sao cũng dễ hơn thuyết phục hai người các nàng.

- Ta sao cũng được.

Túy Mặc ngẩng đầu nhìn hắn, nói.

- Thế nhưng hiện tại ta dời qua, Nhược Khanh tỷ tỷ chắc chắn sẽ không đi cùng, lúc đó, ta sợ sẽ mang đến hiệu quả không tốt.

Lý Dịch ngẫm lại, cảm thấy làm người không thể cứ nghĩ đến đơn giản cho bớt việc, có thời gian còn phải khiêu chiến một vài sự việc khó

khăn.

Bỗng nhiên Túy Mặc nhìn hắn hỏi.

- Có một vấn đề ta luôn muốn hỏi chàng.

- Chuyện gì?

Lý Dịch cười cười, biểu lộ không có gì khác lạ, nhưng trong lòng lập tức nâng lên cảnh giác.

Nàng nhìn Lý Dịch, hiếu kỳ hỏi.

- Ta và Nhược Khanh tỷ tỷ, chàng thích người nào trước?

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, hình như đang suy nghĩ, sau một lát, mới lắc đầu, nói.

- Mặt trăng hôm nay...

Túy Mặc nhìn hắn, nói.

- Buổi tối hôm nay không có trăng sáng, ngay cả sao trên trời cũng không có.

Không, không có sao trời.

Trong mắt Lý Dịch xuất hiện mấy đạo tinh quang, xẹt qua bầu trời đêm, cấp tốc bay tới về phía này.

Tinh quang rơi trên nóc nhà, dấy lên ngọn lửa lớn rừng rực.

Không phải tinh quang mà là hỏa quang.

Túy Mặc kinh ngạc, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

- Nhược Khanh tỷ tỷ còn ở bên trong.

- Bảo vệ nàng thật tốt!

Lý Dịch thấp giọng nói một câu, một nha hoàn lóe lên xuất hiện ở cửa, đứng bên cạnh Túy Mặc.

Lại có mấy đạo ánh sáng bay về những hướng khác nhau, đồng thời trong bầu trời đêm cũng xuất hiện mấy bóng người, bay vút đi

hướng tới phương hướng có ánh lửa.

Trong phòng, Uyển Nhược Khanh đang dựa vào bàn đọc sách, còn chưa ý thức được chuyện đang xảy ra bên ngoài đã bị Lý Dịch ôm lao ra khỏi phòng.

- Huynh!

Sắc mặt nàng đỏ bừng, cho đến khi bị Lý Dịch ôm đến nội viện, nhìn thấy nóc nhà đang cháy, sắc mặt mới bắt đầu trắng bệch.

- Trong phòng còn có đồ gì quan trọng không?

Lý Dịch hỏi nhanh một câu, chuẩn bị xông vào lần nữa.

Lửa trên nóc nhà nhanh chóng lan ra, trong lúc nhất thời còn chưa kịp lan đến trong phòng, bây giờ cứu hỏa đã không kịp, nhưng vẫn còn thời gian mang một ít đồ quan trọng trong phòng ra ngoài.

- Không muốn.

Uyển Nhược Khanh nắm lấy tay hắn, lắc đầu.

- Bên trong không có gì quan trọng, không nên mạo hiểm.

Túy Mặc nhìn nàng, giống như nghĩ đến cái gì đó, lập tức nói.

- Bức họa kia của tỷ.

Uyển Nhược Khanh nắm thật chặt tay Lý Dịch, lắc đầu nói.

- Không quan trọng.

Thực ra thời gian không gấp nhưng lúc nàng nắm tay mình, Lý Dịch cũng không thể mang theo nàng xông vào.

| Lửa cháy ở Tằng phủ không chỉ hai gian phòng này, mấy gian phòng khách và phòng ốc của bọn hạ nhân cũng bị cháy, chắc trên mũi tên có dầu hỏa nếu không thì lửa cũng không thể nào truyền nhanh, bên ngoài không ngừng có người ào ào tiến vào nỗ lực cứu hỏa cùng hạ nhân trong phủ, Lý Dịch nắm tay hai nữ ngồi ở nội viện, nhìn ánh lửa dần nuốt hết gian phòng.

Chỉ trong chốc lát, đã có mấy người từ bên ngoài đi vào, lắc đầu, nói.

- Có ba tử sĩ, vừa đuổi kịp thì bọn họ đã uống thuốc độc bỏ mình.

Lý Dịch đã từng gây thù với rất nhiều người, nhưng cho tới bây giờ, tất cả bọn họ đều đang ở trong đại lao, hoặc đang trên đường chịu lưu đày, không thể nào nửa đêm đi phóng hỏa.

Vừa là tử sĩ còn thêm hỏa tiễn, cũng coi như thủ bút không nhỏ, chỉ là vị này có chút nóng vội quá.

Lão Phương lập tức hổn hển xông lại, nổi giận mắng.

- Tên kia đáng giết ngàn đao, thất đức như vậy, có năm gian phòng cũng bị đốt sạch, sợ rằng tối nay không ở được nữa.

Lý Dịch nhìn ánh lửa, nhỏ giọng nói.

- Tín Vương.

- Cái gì, Tín Vương?

Lão Phương kinh ngạc, quay người hướng ra bên ngoài.

- Hiện tại ta dẫn người đốt sạch Tín Vương Phủ!

Lý Dịch kịp thời lôi hắn trở lại, người cũng đã chết hết, không có bằng chứng, làm sao xác nhận là Tín Vương, xem như điều tra ra Tín Vương sai người khác làm, phóng hỏa thiêu nhà dân cùng phóng hỏa đốt Vương phủ, tội danh nào lớn hơn?

Gần đây trời hanh vật khô, phủ đệ quyền quý bên kia cũng nằm gần sát với nhau, vạn nhất lan đến gần người vô tội cũng không tốt.

Còn lâu mới đợi được đến khi hắn rời kinh, cắt ngang hai cái đùi của hắn lại rất đơn giản.

Chỉ là, Tằng phủ có ý nghĩa rất quan trọng đối với Túy Mặc, Lý Dịch lo lắng nhìn nàng, còn chưa kịp mở miệng, nàng lại lắc đầu, nói

trước.

- Không sao, nhà bị đốt thì cũng đã đốt rồi, người không có việc gì là được.

Tiểu Thúy có chút đáng thương đi tới, hỏi.

- Tiểu thư, buổi tối chúng ta ngủ ở đâu đây?

Lý Dịch nhìn gian phòng còn đang bị thiêu đốt, hiện tại Tằng phủ không ở được, muộn như vậy khách điếm cũng sớm đã đóng cửa, buổi tối các nàng ở đâu, cũng là một vấn đề nan giải...

Bỗng nhiên, biểu hiện trên mặt hắn khẽ giật mình, ánh mắt lần nữa nhìn về phía mấy căn phòng đang chìm trong ngọn lửa.

Đám lửa này đến cũng không hẳn hư chuyện nha.

Túy Mặc ngẫm lại, nói.

- Về hẻm Dương Liễu trước đi, cầm chút đệm chăn, thu thập một chút thì có thể ở.

- Hẻm Dương Liễu.

Lý Dịch lắc đầu.

- Mấy ngày trước thân thích của Lão Phương đến Kinh Đô, ở khách điếm không tiện nên ta đã thu xếp để bọn hắn ở lại đó rồi.

- A?

Vẻ mặt Lão Phương vô cùng nghi hoặc.

Ánh mắt Túy Mặc có chút hoài nghi nhìn qua.

- Thật sao?

Lão Phương nhìn nàng một cái, lại nhìn Lý Dịch, gật đầu nói.

- Đung, thân thích đã quen ở vùng nông thôn nghèo, ở khách điếm có chút không quen, đã gây thêm phiền phức cho Tằng cô nương.

Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Người đi làm gì?

Lão Phương không quay đầu lại, phất tay, nói.

- Ta đi đến hẻm Dương Liễu nhắc nhở mấy vị thân thích kia, khí trời khô ráo, cẩn thận hỏa hoạn.

| Lý Dịch quay đầu, nhìn Túy Mặc và Nhược Khanh, nói.

- Dù sao hiện tại cũng không có chỗ ở, không bằng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận