Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 687: Đa Tạ Huynh Đài!



Chương 687: Đa Tạ Huynh Đài!





----------------------

Trong hai ngày này, Tiền Đa Đa cực kỳ buồn rầu.

Một bài thơ, một câu “Do khủng tương phùng trong mộng” để tên của hắn hầu như truyền khắp toàn bộ thành Phong Châu, tuy rằng trước kia tên của hắn ở thành Phong Châu cũng rất nổi tiếng, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

Trước kia mọi người nhận biết hắn là hoàn khố, thùng cơm hàng thật giá thật, một tên phá gia chi tử mua thơ.

Hắn cần chứng minh bản thân mình, cần phải chứng minh những lời văn thơ kia không phải do hắn mua được, hắn không phải một thùng cơm, trước kia chỉ không bộc lộ tài năng ra ngoài mà thôi.

Thế nhưng hắn tìm không thấy vị huynh đài bán thơ cho hắn, đối phương xuất hiện thần bí, biến mất cũng thần bí, kể từ sau đêm hôm đó, hắn cũng không còn xuất hiện nữa.

Ngày đó, đối phương giống như cố ý xuất hiện để cứu vãn hắn, hắn không biết tên của vị huynh đài kia, càng không biết tướng mạo của hắn ra sao, cách duy nhất gặp được cũng chỉ là ngõ nhỏ kia mà thôi.

Cho nên ngày thứ hai hắn đã nhờ phụ thân mua lại tửu lâu đối diện ngõ hẻm.

Lúc này, hắn đang ngồi ở hành lang của tửu lâu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, nếu mà thấy có người dừng lại ở cửa ngõ kia liền sẽ đi ra ngoài hỏi thăm.

Chỉ là đã gần hai ngày rồi mà hắn vẫn không chờ được người hắn muốn gặp.

- Ai nha.

Lại một lần nữa đi ra từ trong ngõ hẻm, hắn thở dài, sau đó quay người về tửu lâu.

Lý Dịch tựa vào trên tường bên ngoài một cửa hàng, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn về trong tiệm một cái, sau đó sẽ bị ánh mắt của hai nữ tử đang đứng trước cửa nhìn chằm chằm.

Hắn ngẩng đầu nhìn một chút, biểu hiệu Như Ý Phường cực kỳ chói mắt, trong lòng không khỏi dâng lên một trận buồn bực.

Không biết tên vương bát đản nào sao chép kiểu dáng nội y của nhà mình cũng đã đành, đến cả tên tiệm cũng muốn sao chép, sao chép cũng đã đành, thế mà còn không để cho mình đi vào.

Hiện tại thân thể của Liễu nhị tiểu có tổn thương, lỡ như ở bên trong xảy ra chuyện gì, không phải hắn không kịp đi vào hỗ trợ?

Sáng nay hắn đưa Liễu nhị tiểu thư đi ra ngoài dạo phố, mua chút y phục cùng đồ dùng thường ngày, nàng đi vào cửa hàng nội y này đã hơn một khắc đồng hồ, cứ nhìn tình hình này, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi ra.

Lý Dịch có chút nhàm chán dựa vào trên tường, hắn nhìn người đến người đi trên đường, khi ánh mắt hắn đảo qua một chỗ cửa ngõ thì hơi chậm lại.

- Ai nha, không phải đã rời khỏi thành Phong Châu rồi chứ?

Tiền Đa Đa lại một lần nữa từ cửa ngõ đi tới thở dài, khi hắn đang muốn đi vào tửu lâu thì bỗng nhiên có một giọng nói từ phía sau ngõ hẻm truyền đến.

- Bài thơ kia, ngươi hẳn hài lòng chứ?

Nghe được giọng nói quen thuộc này, bước chân Tiền Đa Đa dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên, lập tức quay đầu nói.

- Huynh đài, ngươi đến rồi!

Giọng nói vừa rồi truyền đến từ trong ngõ nhỏ, hắn bước nhanh đi về phía ngõ nhỏ, khi hắn đi đến một nửa, giọng nói kia lại vang lên.

- Được rồi, dừng lại ở chỗ đó đi.

Cước bộ của Tiền Đa Đa lập tức dừng lại, hắn nhìn về phía góc rẽ của ngõ nhỏ, ở nơi đó lộ ra một góc áo.

- Ngươi hài lòng với bài thơ kia sao?

Giọng nói kia vang lên lần nữa.

- Hài lòng, rất hài lòng!

Tiền Đa Đa mãnh liệt gật đầu, đời này hắn cũng chưa từng mua qua loại đồ vật có giá trị như thế, bây giờ mỗi khi hắn nhớ tới vẻ mặt của những người kia vào đêm đó, trong lòng cực kỳ thoải mái, còn muốn lớn tiếng cười một trận.

- Hài lòng thì tốt, ta đi đây.

Khi giọng nói kia vang lên lần nữa, một đồng tiền bay ra từ trong góc của ngõ hẻm.

- Nhận được khen ngợi tốt, cho lại ngươi một văn tiền.

Tiền Đa Đa tiếp được đồng tiền, sau khi sững sờ một lúc, biến sắc, đi chậm mấy bước, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, lại dừng bước lại, lo lắng nói:

- Huynh đài chậm đã!

Một lát sau ở đối diện mới truyền đến một câu:

- Còn có chuyện gì?

Trên mặt Tiền Đa Đa cố nặn ra một nụ cười, nói:

- Không biết chỗ huynh đài còn có thơ để bán hay không?

Chủ nhân của giọng nói kia nghĩ một lát, hỏi:

- Ngươi muốn mấy bài?

- Mười bài, vẫn giống như trước đó, một vạn lượng, dựa theo quy củ của huynh đài, mua năm tặng một, mua mười tặng ba, tổng cộng mười ba bài.

- Có yêu cầu đặc biệt gì hay không?

- Giống như bài thơ trước đó vậy.

- Tình yêu nam nữ, phong hoa tuyết nguyệt?

Tiền Đa Đa gật đầu thật mạnh.

- Đúng, đúng, chính là loại này!

Người đối diện không lập tức lên tiếng trả lời, giống như đang tự hỏi, một lúc sau giọng nói kia mới lần nữa vang lên.

- Trước tiền ngươi giao tiền đặt cọc năm ngàn lượng, đồ vật mà ngươi muốn, trước buổi tối hôm nay sẽ đưa đến tay ngươi.

Tiền Đa Đa móc ra một chồng ngân phiếu từ trong ngực, sau khi tách ra một nửa liền đi đến góc tường, cẩn thận đưa tới.

- Năm ngàn lượng, ngươi không sợ ta cầm bạc rồi chạy mất?

Lý Dịch dựa vào trên tường hỏi.

- Ta tin tưởng huynh đài.

Giọng nói từ bên kia truyền đến.

- Lại nói, chỉ có năm ngàn lượng, có điều....

- Có điều đây là tiền tiêu vặt năm ngày của ngươi?

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Trước khi trời tối, chờ ở đầu ngõ này.

- Đa tạ huynh đài!

Tiền Đa Đa vui vẻ ra mặt, lại hỏi:

- Không biết quý tính đại danh của huynh đài như nào?

Sau đó giống nhớ tới cái gì, lập tức nói:

- Thật xin lỗi, ta làm sai quy củ, huynh đài chớ trách.

- Không sao.

Giọng nói kia lần này vô cùng dứt khoát.

- Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ngươi gọi ta Lý Hàn là được.

- Ngươi đi nơi nào?

Lúc Lý Dịch trở về, Liễu nhị tiểu thư đứng ở cửa tiệm đồ lót, trên tay xách theo hai cái túi tinh xảo, nhìn lấy hắn hỏi.

- Tùy tiện đi loanh quanh.

Lý Dịch đón cái túi từ trên tay nàng, nói:

- Đi thôi, đi lên phía trước xem thử.

- Bắt hắn lại, mau bắt hắn lại!

Hắn vừa dứt lời, từ phía sau truyền đến một giọng nói đầy vẻ lo lắng.

Một bóng người chạy nhanh qua bên cạnh Lý Dịch, đi theo phía sau là một nam tử trung niên mập mạp đang thở hồng hộc, nam tử trung niên mập mạp kia khi chạy đến bên cạnh Lý Dịch rốt cục cũng không chạy nổi nữa, một tay chống nạnh, hữu khí vô lực hô hào:

- Bắt trộm, bắt trộm.

- Là ngươi?

Lý Dịch nhìn nam tử trung niên mập mạp kia, kinh ngạc nói.

Người mập mạp kia chỉ liếc mắt nhìn hắn một chút, thở hồng hộc, lại tiếp tục đuổi theo về phía trước.

Lý Dịch lắc đầu, ngọc bội mà lão hoàng đế đưa cho hắn, chỉ cầm được một ngàn lượng ở cửa tiệm của tên mập mạp này, tên này cũng có ngày hôm nay, nhìn bộ dạng này của hắn chỉ sợ là bị tên cướp kia cướp mất đồ vật quan trọng.

- Chúng ta đi thôi.

Tên cướp đã chạy mất dạng, Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư, phía trước còn có một cửa hàng có thợ may quần áo, lại đi loanh quanh đến đó, sau đó về nhà nấu cơm.

Ở phía trước, người trung niên mập mạp vịn eo nói với một tên bổ khoái.

- Túi tiền, túi tiền bị cướp, còn có, còn có một khối..

Giọng nói kia dừng lại một lát:

- Túi tiền, túi tiền bị trộm!

- Đuổi theo!

Tên bổ khoái kia nhìn về phương hướng mà người trung niên mập mạp chỉ, phất phất tay, cùng mấy tên bổ khoái phía sau lập tức đuổi theo.

Trong một chỗ lụi bại của ngõ nhỏ.

- Haha, ngày hôm nay thu hoạch rất tốt!

Một hán tử khoe khoang khoát tay đối với hai người bên cạnh,

- Thế mà lại có nhiều bạc như vậy.

Nói xong lại mở ra một cái túi khác, nói:

- Còn có một miếng ngọc vỡ, không biết có thể đáng bao nhiêu tiền, đợi trời sáng thì tìm một chỗ đổi đi!

Không bao lâu sau, mấy người đắc ý đi ra từ bên trong ngõ hẻm, cùng đâm đầu với một người đang đi tới.

- Mẹ nó, không có mắt nhìn sao!

Hán tử kia nhìn nam tử vừa đụng hắn đến mức lảo một cái, nắm chặt cổ áo của hắn, cười nhạo nói.

- Ngày hôm nay tại sao không hỏi lão tử có nghe qua phá Thiên Hậu nương nương của các ngươi hay không?

- Hộ pháp, đúng là hắn!

Nam tử kia kéo y phục của đại hán, lớn tiếng nói một câu, hắn vừa dứt lời, từ một góc trong phòng, tuôn ra hơn mười bóng người.

Đi đầu là một tên mặc áo xanh, ánh mắt hắn lúc này âm trầm nhìn qua mấy người, phất tay, nói:

- Bắt lại!

Những người mặc mặc áo vàng xông lên.

- Mẹ nó, lại có đồng bọn!

Sắc mặt hán tử kia biến sắc, một chân đá văng nam tử đang kéo y phục hắn, hai người ở bên cạnh hồi lâu cũng kịp phản ứng, chạy như điên về phía trước.

- Đuổi theo!

Người áo xanh hô lên một câu mệnh lệnh, mọi người lập tức đáp một tiếng, sau đó đuổi theo phương hướng mà ba người kia vừa chạy trốn.

- Mẹ nó, mệt chết lão tử rồi!

Không bao lâu sau, ba hán tử kia đứng trên đường cái, khom người, há miệng thở ra liên tục, đến nơi này thì những người kia cuối cùng cũng không còn dám đuổi theo nữa.

- Mệt không, mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút.

Một giọng nói truyền đến từ phía sau, đại hán mãnh liệt quay đầu lại, hắn nhìn tên bổ khoái kia gác đao trên cổ hắn.

Lập tức có người chạy nhanh tới khoá chặt ba người vào cùng một chỗ.

- Đi theo chúng ta một chuyến, nhỉ.

Bổ khoái đầu lĩnh phất tay, mấy tên bổ khoái đang giữ chặt ba người ủ rũ đi về phía nha môn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận