Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1109: Sẽ Có Trá Hay Không?



Chương 1109: Sẽ Có Trá Hay Không?

Chương 1109: Sẽ Có Trá Hay Không?



Hai ngày nay, Lý Đoan luyện công rất chăm chỉ, bởi vì trước khi rời đi Như Ý đã bố trí nhiệm vụ cho hắn.

Dựa theo thời gian ước định, Nam Châu, Vân Châu cùng năm châu khác hiện tại cũng đã rơi vào tay nàng, Đô Đốc Nam Châu dẫn hai vạn binh tướng, trước muốn tấn công Thương Châu oanh động một phương, sau muốn tấn công năm châu, chỉ có thể giống hài tử không có mẹ mà tán loạn tứ phía, thật sự đáng thương, càng đáng thương hơn là hiện tại bọn họ không biết điều này.

Lý Đoan cũng thật đáng thương, sau khi Như Ý rời đi, hắn lập tức tự do, bỏ bê luyện công, hiện tại Như Ý sắp trở về, hắn mới biết sốt

ruột.

Đêm qua Từ Lão dẫn người xâm nhập tiền tuyến đốt lương thực của địch, bách tính phía nam thành Thương Châu, tất cả đều chuyển vào phía bắc chân thành, bọn họ vơ vét không còn một chút lương thực nào ở bên ngoài.

Bày trước mặt bọn hắn chỉ có ba Con đường.

Một là đường cũ trở về, nếu như tốc độ nhanh, đại khái hai ngày có thể trở lại Nam Châu, nếu như có thể đoạt lại Nam Châu từ trong tay Liễu nhị tiểu thư, vấn đề lương thực có thể giải.

Hai là phái một bộ phận người trở về cưỡng ép vận lương, bọn họ ở nguyên một chỗ chờ đợi, chờ nhóm người vĩnh viễn sẽ không trở lại, đợi đến chết đói.

Con đường cuối cùng chính là buông tay đánh cược một lần, thừa thế xông lên, đánh hạ Thương Châu, nội thành Thương Châu có lương thực chồng chất như núi, bọn họ tự nhiên không cần lo lắng vấn đề lương thực.

Nhiều nhất đợi thêm nửa ngày là biết bọn họ chọn con đường nào.

Đương nhiên, Lý Dịch kỳ vọng, chính là không cần lãng phí một binh một tốt, không lãng phí một lần thiên phạt, một một khóa đạn pháo; thứ hai, vô luận thực lực hai quân cách xa CỠ nào, một khi giao chiến, thương vong đều khó tránh khỏi.

Dương Liễu Thanh đã mặc thêm áo giáp, nhìn qua có chút bộ dáng võ tướng, không mất khí khái hào hùng.

Trong mấy năm nay, nàng từ một thiếu nữ ngây ngô chỉ theo sau lưng Liễu nhị tiểu thư ở Cảnh Hòa hai thứ năm hoàn toàn lột xác thành bộ dáng hiện tại, lột xác thành công chúa của một nước, nhất quốc chi chủ.

- Sư bá.

Nàng đi đến bên người Lý Dịch, khẽ vuốt cằm.

Đây cũng là chiến sự lớn nhất trong đời mà nàng trải qua, Lý Dịch gật đầu hỏi:

- Khẩn trương sao?

Nàng ngẩng đầu cười cười nói:

- Không khẩn trương.

Lâm nguy không sợ, thái sơn trước mặt sụp đổ nhưng mặt không đổi sắc, không hổ là sự điệt hắn, có ba phần phong phạm của hắn.

Dương Liễu Thanh ngồi đối diện hắn, hỏi:

- Sau chiến dịch này, sự bả muốn trở về?

Lý Dịch gật đầu, trước đó hắn đã nói qua cho Dương Liễu Thanh, đợi đến khi các nàng đứng vững gót chân ở vùng tây bắc này, hắn sẽ cùng các nàng Như Nghi sẽ rời khỏi.

Sau khi chiếm cứ sáu Châu, trong một thời gian dài sau đó, các nàng không cần tiếp tục tiến công một đường đánh tới Hoàng Đô Võ Quốc, mà chính là khôi phục nguyên khí, từng bước hướng ra ngoài xâm chiếm, lại từng bước tích lũy sức mạnh, vững vàng đứng vững gót chân.

Thời gian này có thể là một năm, cũng có thể là hai năm, đợi đến giai đoạn này kết thúc, tiếp đó, chính là thế như chẻ tre đánh đâu thắng

đó.

Đương nhiên, vạn sự đều có biến cho nên.

Có khả năng ở trong khoảng thời gian đó, hoàng đế Võ Quốc một ngày nào đó lúc ăn cơm nghẹn chết, bước đi tẻ chết, bị cục đá từ trên trời rơi xuống đập chết, cứ như vậy, huyết mạnh chính thống hoàng thất Võ Quốc chỉ còn mỗi nàng, mọi chuyện trở nên dễ dàng xử lý hơn nhiều.

Đương nhiên, xác suất này thực sự quá nhỏ, hoàng đế Võ Quốc hoàn toàn trở thành chim sợ cành cong, Có đầu rút cổ trong hoàng cung không ra, ở đâu cũng muốn mang theo vô số hộ vệ cùng cấm quân, cho dù mấy Tông Sư liên thủ cũng không thể làm gì được hắn – Lý Dịch suy nghĩ kỹ một chút, phát hiện hình như mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Tự nhiên quấy Võ Hoàng ngự giá thân chinh, nếu hắn tự mình đến chinh phục Thương Châu, Lý Dịch cam đoan sẽ mở cổng thành Thương Châu hoan nghênh hắn.

Đáng tiếc, trên cái thế giới này, không có bán thuốc hối hận.

Lý Dịch thấy nàng giống như có điều muốn nói, lắc đầu nói:

- Chuyện sự bá có thể làm, đều đã làm, con đường tiếp theo người phải tự đi.

- Sư điệt biết.

Nàng gật gật đầu, nhìn Lý Dịch, muốn nói lại thôi, tại lúc này, một tên tướng lãnh nhanh chân tiến vào nội viện, dâng một phong mật tín lên, cao giọng nói:

- Bẩm điện hạ, địch quân đã tới ngoài thành Thương Châu cách ba mươi dặm!

Nhanh như vậy đã cách thành Thương Châu ba mươi dặm, nói rõ hôm qua Từ Lão đốt lương thực bọn hắn không còn thừa bao nhiêu,

bằng không bọn họ sẽ không sốt ruột như thế.

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai nàng nói:

- Đi thôi.

Không khí khẩn trương ở nội thành Thương Châu đã lâu, qua một lúc, đạt tới đỉnh phong.

Dân chúng trong thành nhìn từng nhóm binh sĩ qua lại trong thành, một trái tim không khống chế được mà dâng lên.

Một trận chiến này quyết định về sau bọn họ sống như thế nào, cùng một nhịp thở với tồn vong của bọn họ.

Ba mươi dặm.

Mười lăm dặm.

Mười dặm.

Năm dặm.

Ngoài thành Thương Châu, cách năm dặm.

Một phó tướng ngắm nhìn một đầu dây nhỏ ở nơi xa, đó là thành tường Thương Châu, xu thế lập tức đến phía trước nhất, hỏi:

- Bàng tướng quân, có nên để tướng sĩ tu chỉnh ở tại chỗ hay không?

Bọn họ đã đi nửa ngày đường, toàn quân mỏi mệt, lúc này công thành, thật sự không khôn ngoan.

Tình huống tốt nhất là để đại quân lúc cách Thương Châu ba mươi dặm hạ trại tu chỉnh một đêm, nhưng lương thực bọn họ đã dùng hết, thật sự trì hoãn không được lâu.

- Tu chỉnh tại chỗ nửa canh giờ.

Người chủ tướng kia gật đầu nói.

- Chuẩn bị kĩ càng vũ khí công thành, sau nửa canh giờ, lập tức Công thành.

- Tuân lệnh!

Thiên tướng kia quay đầu ngựa lại, lớn tiếng nói.

- Tu chỉnh tại chỗ, sau nửa canh giờ, lập tức công thành!

Ngoài năm dặm, trên tường thành Thương Châu, trong tay Trần Thanh cầm một cái ống nhòm, lẩm bẩm nói:

- Tại sao lại dừng lại?

Phiền tướng quân đứng bên cạnh hắn, quay đầu nhìn hỏi:

- Chuẩn bị kỹ càng Hồng Y Đại Pháo chưa?

Một người bên cạnh hắn lập tức nói.

- Hồi tướng quân, 100 quả Hồng Y Đại Pháo đều đã nhét pháo hết.

Lúc này Phiền tướng quân mới yên lòng, ngẫm lại nói:

- Để phòng ngừa, kiểm tra lại một lần cho ta.

Ngoài thành, tên thiên tướng kia nhìn phía trước, đi đến bên người chủ tướng, hơi nghi hoặc một chút hỏi:

- Bàng tướng quân, bọn họ sao lại không có một chút động tĩnh gì?

Bàng tướng quân nhìn phía trước hỏi:

- Thương Châu có bao nhiêu lính phòng ngự, bọn họ dám ra khỏi thành nghênh chiến sao?

Thiên tưởng kia gật gật đầu nói:

- Tướng quân, đã đến giờ.

Bàng tướng quân phất phất tay:

- Công thành!

- Công thành!

- Công thành!

Chủ tướng ra lệnh một tiếng, đại quân liền chạy nhanh về phía trước.

Năm dặm!

Ba dặm!

Hai dặm!

Khi có thể nhìn thấy tường Thương Châu thành, thiên tướng kia biến sắc, hấp tấp nói:

- Tướng quân, bọn họ còn không ra khỏi thành, ngay cả cầu treo cũng không kéo lên, sẽ không phải có bẫy chứ?

Vừa dứt lời, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trang thốt lên.

- Đó là cái gì?

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vô số điểm đen rơi vào trong quân doanh.

Oanh!

Oanh!

Tiếp theo, bên tai truyền đến từng đợt tiếng vang trời, bùn đất bay tán loạn, kêu rên nổi lên bốn phía.

Ngay sau đó, hắn ngay cả tiếng vang cũng không nghe được, bên tai chỉ còn một mảnh vù vù.

Trong quân trận, chiến mã cùng hí, móng trước nhấc lên, loạn cả một đoàn, mạnh mẽ đâm tới, kỵ binh ngã xuống ngựa, chưa kịp đứng lên đã bị giẫm đạp.

Toàn bộ quân trận, trong âm thanh vang trời này, trực tiếp bị sụp đổ.

Chiến mã sợ hãi hí loạn, mỗi một tiếng vang về sau liền có vài chục người ngã xuống, hỏa quang nương theo tiếng vang, đánh bọn hắn trở tay không kịp.

- Thiên phạt, đây là thiên phạt.

Một tên thiên tướng ngẩng đầu nhìn sang, toàn bộ đều là tuyệt vọng.

Đây là thiên phạt của Cảnh Quốc, không xa như vậy, cũng đủ để phá tan quân trận của bọn họ, dù thiên phạt cũng không có uy lực

mạnh như vậy!

- Lui, mau lui lại!

Hắn vừa mới hô một tiếng, cúi đầu đã nhìn thấy một thanh trường đao xuyên qua người, khó có thể tin nhìn Bàng tướng quân, nghiêng đầu một cái, tắt thở.

- Nhiễu loạn quan tâm, nên giết!

Bàng tướng quân kia khẽ cắn môi, lớn tiếng nói:

- Đây là công kích cự ly xa, chỉ cần đến bên dưới tường thành, bọn họ sẽ không thể làm được gì.

- Công thành!

Theo chủ tướng chỉ huy, quan tâm rất nhanh đã ổn định, cấp tốc tới gần tường thành.

Cầu treo dưới thành sớm đã kéo lên, bọn họ vừa mới tới gần, phía trên liền có dày đặc hòn đá cùng cây to rơi xuống.

Binh lính tới gần tường thành, ném bao cát vào song hộ thành, lại ném thi thể người chết vào, rất nhanh đã có thể đến bên dưới tường thành, nghênh đón bọn họ là đá cùng cây to từ trên trời giáng xuống.

Chỉ ngắn ngủi hai dặm, hai mươi ngàn đại quân cũng đã hao tổn mấy ngàn.

Nhưng mà bọn họ không thể lui, hôm nay công không được Thương Châu, không bị địch nhân giết chết, cũng là đối chết.

- Thang mây! Leo thang mây!

- Xe phá cửa, xe phá cửa tiến lên!

- Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ yểm hộ!

Nhìn đám người lít nha lít nhất dưới tường thành, vệ Lương phất tay, từng khỏa viên cầu màu đen từ trên tường thành ném xuống.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếng vang định tại nhức óc liên tiếp không ngừng, bụi mù mịt lửa cháy lớn, quét sạch địch nhân dưới tường thành.

Bàng tướng quân đứng ở đằng xa nhìn tường thành nguy nga, một trái tim rơi xuống vực sâu không đáy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận