Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1156: Tự Ta Đi!



Chương 1156: Tự Ta Đi!

Chương 1156: Tự Ta Đi!

----

- Thắng Châu...

Sau khi vị áo tím kia rời khỏi lều, Phương Ngọc tạm thời quăng chuyện đó qua một bên không hề quan tâm đến.

Thánh giáo có tám vị sứ giả áo tím. Mỗi một vị đều có thể gọi là cao thủ võ lâm được xếp hạng trên Thiên bảng. Một vị áo tím lại thêm mấy vị áo lam đủ để ứng phó tất cả vấn đề xuất hiện ở chi nhánh Thắng Châu.

Chỉ là một chi nhánh Thắng Châu, hắn cũng không để trong lòng. Thứ hắn để trong lòng là kinh đô, vị trí chí cao vô thượng kia.

Triệu Thanh rất tín nhiệm hắn bởi vì thành giáo là cơ hội cuối cùng của Triệu Thanh, chỉ có dựa vào thánh giáo hắn mới có thể Công phá kinh đô trở thành tân đế của Tề Quốc.

Cũng không phụ sự tín nhiệm của Triệu Tranh nên trong thời gian ngắn như vậy quyền khống chế mười lăm vạn binh lực mới rơi vào trong tay hắn.

Đương nhiên nếu bàn về nhân số, số dân của tín đồ thành giáo còn nhiều hơn gấp mấy lần nhưng lại có ý nghĩa khác nhau.

Hắn là hữu hộ pháp của thánh giáo, dưới một người trên vạn người, thống lĩnh hơn mười vạn giáo đồ.

Nhưng nếu như có thể trở thành vua của một nước thì chính là trên trăm vạn người, trên ngàn vạn người, chênh lệnh một trời một vực.

Một bóng người đi vào bên trong doanh trại, Phương Ngọc liếc liếc một chút, biểu lộ lập tức thay đổi trở nên nghiêm nghị, khom người

nói.

- Nương nương.

Đạo Cô kia đi vào bên trong, thản nhiên hỏi.

- Chi nhánh Thắng Châu xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Phương Ngọc vội vàng gật đầu, nói.

- Đã để sứ giả áo tím tự đi điều tra.

Đạo Cô trung niên đó không tiếp tục đề tài này, quay người nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Ngươi muốn thay thế vị trí của Triệu Tranh?

Phương Ngọc biến sắc, sau đó khẽ cắn môi, nói.

- Cô CÔ, lòng dạ tên Triệu Tranh này nhỏ mọn, nói không giữ lời, không thể dễ tin được. Nếu như sau khi hắn lên ngôi, chỉ sợ chuyện hắn sẽ làm đầu tiên cũng chính là tìm chúng ta tính sổ, chúng ta không thể ủy thác hoàn toàn hi vọng trên người hắn!

- Chỉ cần hắn ngồi lên vị trí kia, ta tự nhiên sẽ có biện pháp khiến hắn nghe lời.

Đạo Cô nhìn hắn, nói.

- Đến cuối cùng thì ngươi cũng không phải huyết mạch của Triệu gia, coi như đánh vào được kinh thành thì quần thần cũng sẽ không đồng ý, bách tính Tế Quốc cũng sẽ không đồng ý. Ngươi muốn ngồi lên vị trí đó thì người khắp thiên hạ đều sẽ phản đối ngươi. Đến lúc đó chính bản thân người còn không lo được làm sao báo được thù nhà?

- Cô cô

Đạo Cô nhìn hắn, tiếp tục hỏi.

- Thù nhà và dục vọng riêng của bản thân ngươi, cái nào quan trọng hơn?

- Đương nhiên thì nhà quan trọng hơn.

Phương Ngọc im lặng một lát, trầm giọng nói:

- Điệt nhi biết sai.

Đạo Cô trung niên đi tới cửa rồi lại quay lại nói một câu:

- Bây giờ Thắng Châu đã là vùng lân cận thuộc Kinh Đô, chi nhánh bên đó sẽ không tùy tiện xảy ra chuyện. Chuyện này người chú ý thêm

đi.

Phương Ngọc khom người nói.

- Vâng.

Sau khi đạo Cô kia rời đi, Phương Ngọc dạo vài vòng trong thư phòng rồi ngồi xuống lần nữa.

Thù nhà cố nhiên quan trọng, nhưng làm Hoàng Đế trên vạn người, tay cầm quyền cao, tùy tâm sở dục, có chút quan trọng hơn.

- Thánh giáo có tám sứ giả áo tím. Mỗi một người đều sẽ phụ trách mấy chi nhánh ở các châu. Bây giờ đã bị chúng ta tiêu diệt một vị chỉ

còn lại bảy vị.

Lý Dịch đang ngồi ở vị trí đối diện, tiếp tục nói:

- Địa vị của mấy vị áo tím trong thánh giáo gần như chỉ ở dưới nương nương và hộ pháp. Mỗi người họ đều đặc biệt quan trọng không thể thiếu một ai. Biến mất một vị tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý, thậm chí có thể nương nương sẽ đích thân đến.

Lý Dịch cũng muốn nương nương đích thân đến. Nếu như không phải tinh lực của họ có hạn, nhân thủ cũng có hạn, thậm chí hắn còn muốn chặt đầu toàn bộ người phụ trách chi nhánh của Thánh giáo ở Kinh đô này xuống hết, hắn không tin đạo cô kia còn có thể tiếp tục

yên tâm.

Ở chỗ này, Từ Lão đã đợi nàng như đói khát.

Bắt được đạo cô kia thì Nhược Khanh chính là thiên hậu nương nương duy nhất. Họ có thể nắm trong tay Thánh giáo một cách triệt để, sẵn tiện cũng có thể giải vây giúp Triệu Di trả lại ân tình hắn chiếu cố Lâm gia mấy năm nay, coi như vẹn cả đôi đường.

Mục tiêu chính xác, kế hoạch thuận lợi, tất cả đều viên mãn. Chỉ có một chuyện duy nhất không viên mãn chính là Liễu nhị tiểu thư bị bệnh.

Trừ lần kia ở Phong Châu, nàng bị thương nặng bên ngoài thì thời gian mấy năm này, Lý Dịch chưa từng thấy Liễu nhị tiểu thư sinh bệnh.

Bình thường như cảm mạo, nóng, sốt nàng đều không bị.

Hắn vẫn cảm thấy Như Ý là người có năng lực siêu phàm. Chỉ cần là bệnh đau thì sẽ không liên quan đến nàng.

Đến bây giờ hắn mới phát hiện rằng mình đã sai, mà lại sai rất không hợp với lẽ thường. Nàng không rời giường sớm, cho đến khi ăn điểm tâm cũng còn chưa thức dậy.

Bình thường thì từ trước đến giờ nàng không giống như vậy, Lý dịch cho rằng nàng không có trong phòng nhưng lúc đi vào thì mới phát hiện nàng còn đang nằm trên giường.

Lý Dịch bị ngăn cách bởi lớp chăn mền đẩy đẩy nàng, nói:

- Mặt trời đã chiếu tới mông rồi, trời rất nóng mà lại đắp chăn mền dày như vậy, không nóng sao?

Liễu nhị tiểu thư không trả lời.

Lý Dịch để đầu nàng lộ ra mới phát hiện mặt nàng đang đỏ, không phải loại đỏ bừng kia mà chính là lộ ra trắng hồng.

Lúc hắn đưa bàn tay đặt trên trán nàng, mặt chợt biến sắc.

- Mấy ngày nay nàng bôn ba ngày đêm thân thể vốn đã rất mệt mỏi lại cộng thêm phong hàn mới trở thành như vậy. Đừng nói nàng, ngay cả thân thể Tông sư cũng có giới hạn chắc chắn.

Lão Điền thu bàn tay đang đặt trên cổ tay nàng lại nói.

- Ta đưa cho ngươi một toa thuốc, uống thuốc kết hợp với nghỉ ngơi thêm mấy ngày, chú ý nghỉ ngơi thì không có gì trở ngại.

Lúc này, Lý Dịch mới ý thức được Như Ý xuất phát muộn hơn mấy ngày so với họ nhưng gần như lại đến Thắng Châu cùng lúc với họ, chỉ sợ giữa đường không có nghỉ ngơi.

- Ta đi lấy thuốc.

Trước kia vì Liễu nhị tiểu thư mà bốc thuốc nấu thuốc không biết đã bao nhiêu lần, Lý Dịch sớm đã ngựa quen đường cũ. Hắn tự mình đi nhà thuốc bốc thuốc, phối thuốc, thổi nguội sau đó mới bưng đến đầu giường cho nàng.

Lý Dịch thử độ nóng một chút, lại thổi một chút, sau đó buông bát xuống, nói:

- Không có đại bạch thỏ, trên người Từ Lão cũng không có mang. Uống thuốc trước đi, một lát nữa ta làm thêm một phần.

Liễu nhị tiểu thư không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất một thứ chính là sợ đắng. Đây là nhược điểm duy nhất của nàng mà Lý Dịch

phát hiện.

Một viên đường, một ngụm thuốc. Đây là thỏa thuận đã được định sẵn từ lâu của họ.

Liễu nhị tiểu thư nếm một ngụm nhỏ, chân mày đã nhăn lại, nói.

- Không có đại bạch thỏ, vậy thì bỏ chút đường đi.

- Không được!

Lý Dịch không chút do dự từ chối thẳng, nói.

- Muội có thấy người nào bỏ đường vào trong thuốc không, bỏ vào thuốc này còn hiệu quả sao?

- Vậy ta không uống, dù sao dưỡng bệnh hai ngày thì sẽ khỏe lại thôi.

Liễu nhị tiểu thư cũng rất thẳng thắn từ chối, đối nàng mà nói uống thuốc chính là việc không khổ nhất trên thế giới này.

Lý Dịch nhìn nàng, uy hiếp nói.

- Muội đừng ép ta động thủ.

Liễu nhị tiểu thư cũng nhìn về phía hắn, thản nhiên nói.

- Ngươi có thể thử một chút.

Lý Dịch quả thật không dám thử dù chỉ một chút.

Coi như hiện tại người đứng trước mặt hắn là Minh Châu thì hắn còn dám cùng Minh Châu quang minh chính đại bàn luận đọ sức nhưng

đổi lại là Liễu nhị tiểu thư thì hắn quả thật không dám..

Dù sao lần này nàng cũng chỉ bị phong hàn chứ không phải trọng thương. Lý Dịch lo lắng động thủ một hồi thì cuối cùng người cần ăn đại bạch thỏ là chính hắn.

- Vậy ta đi hỏi Điền lão một chút xem có thể bỏ đường hay không.

Hắn thở dài, biểu hiện trên mặt Như Ý nếu như không phải võ công cao cường, khí chất thanh lãnh của võ lâm minh chủ thì chính là một

đứa trẻ chưa trưởng thành.

Sau khi nghe xong lời hắn nói, Điền lão kinh ngạc liếc hắn một cái, nói.

- Cũng không phải không thể chỉ là dược hiệu sẽ giảm bớt đi nhiều, chỉ uống thuốc thôi mà cũng coi như hành hạ người khác như vậy

sao?

Lý Dịch lắc đầu, loại chuyện này tùy từng người mà khác nhau, nên nuông chiều thì vẫn phải nuông chiều, ai bảo nàng là Như Ý chứ?

- Chỉ một lần này.

Lúc Lý Dịch đi vào phòng lần nữa thì đã cầm chén thuốc đặt trước mặt nàng.

Liễu nhị tiểu thư nếm một ngụm, mày nhăn lại, nói.

- Vẫn còn đắng, lại thêm một chút nữa đi.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Muội không nên quá phận. Lại thêm một chút thì thành vô dụng rồi, muội nín thở một hơi uống sạch, như thế thì không cảm thấy đắng

nữa.

Mi đầu Liễu nhị tiểu thư gần như nhăn đến chạm da, ngừng thở, uống hết bát thuốc đen sì kia.

Nàng buông bát xuống, che ngực nhíu chặt đầu mi một hồi lâu mới bình phục, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Tại sao bỏ đường với không bỏ đường đều đắng như nhau?

- Bởi vì ta thật sự không bỏ.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Không bỏ đường, không phải muội cũng đã uống hết rồi hay sao?

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, chỉ chỉ trường kiếm treo trên tường, nói.

- Người giúp ta cầm Thu Thủy lại đây.

Lý Dịch không hiểu, Như Ý cũng đã bệnh thành như vậy còn muốn dùng Thu Thủy làm gì, nàng cần nghỉ ngơi thật tốt.

Lão Phương cũng không hiểu, nhị tiểu thư bị phong hàn rất nghiêm trọng, nhưng mà vừa rồi nhìn một màn nàng truy sát cô gia hình như cũng không giống lắm.

Ngoài kinh đô, trong doanh trướng.

Đạo Cô trung niên mày nhăn,

- Sứ giả áo tím họ Trần chưa trở về?

Sắc mặt Phương Ngọc cũng hơi khó coi.

- Sau khi Trần sứ đi thì không còn tin tức gì cả. Phải thêm mấy tên áo lam cũng đã bặt vô âm tín.

Phương Ngọc nhìn mấy người áo tím sau lưng, nói.

- Bốn người các ngươi cùng đi, chắc chắn phải tra ra Thắng Châu xảy chuyện gì, bây giờ Trần sứ đang ở đâu?

Đạo Cô trung niên lắc đầu, nói.

- Không cần, lần này ta tự mình đi!

Phương Ngọc ngẫm lại, nói.

- Bốn người các ngươi đi cùng nương nương, lỡ như có việc gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau vẫn tốt hơn.

- Vâng!

Bốn người đồng thời khom người.


Bạn cần đăng nhập để bình luận