Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1025: Mối Làm Ăn Lớn


Chương 1025: Mối Làm Ăn Lớn



________________

VIP Chương 1025: Mối Làm Ăn Lớn



Bên ngoài căn phòng có hai người đứng xuôi tay.

Từ khi bắt đầu lên núi, họ lộ ra sự kiêu căng, sau đó dần dần kinh ngạc, rồi biến thành hoảng sợ. Sau cùng họ trở nên cẩn trọng, thậm chí

| hơi sợ sệt.

Vì nơi này hoàn toàn khác xa so với trong tưởng tượng của họ.

Đầu tiên, trong lòng họ mang tâm lý xem thường những người đầu trọc này. Họ sống ở vùng đất hỗn loạn này hơn vài chục năm, một đường lần mò sờ soạng, vượt qua vô vàn khó khăn mới có thể lực như hôm nay. Hiển nhiên không để mắt tới sự tồn tại của đám nhà giàu mới nổi.

Căn Cơ đám nhà giàu mới nổi này không vững, danh tiếng vang vọng, cuối cùng cũng tiêu tán như sao băng. Ở Vùng đất hỗn loạn không bao giờ thiếu mấy chuyện giống vậy.

Huống chi từ xưa đến nay, người tóc nhiều xem thường người tóc ít, người có tóc xem thường người không có tóc...

Nhưng sau khi lên núi, nhìn thấy từng màn hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ khinh thường kia của họ.

Đỉnh núi bị san bằng, trên mặt đất có đá xanh lót đường, từng dãy phòng ốc trật tự, còn có cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Khi nãy, họ đi ngang qua học đường. Mẹ nó! Sống đến bây giờ họ chưa từng nghe qua bên trong sơn trại mở học đường!

Bọn họ học cái gì? Học làm sao để cản đường ăn cướp à? Nếu những thứ như thế cũng có thể học, vậy... Chẳng phải đã tìm ra nguyên nhân đám đầu trọc phất lên nhanh như thế nào?

Không nhắc tới chuyện đó, chỉ cần nói đến hoàn cảnh nơi đây, tài nguyên nhiều hơn họ rất nhiều, đã là một nơi trên trời, một nơi dưới đất.

Một nhà lá đơn sơ và một căn nhà cũng xa hoa tráng lệ. Có thể nghĩ lúc họ nằm trong túp lều tranh bị muỗi đốt, thì đối phương ngủ ngon tới cỡ nào...

Một con đường đi đầy bùn đất, mưa vừa kéo đến sẽ thành vũng bùn. Một con đường thì được làm từ đá xanh, viên nào viên ấy đều bằng nhau. Nghĩ tới khi chân họ giẫm phải bùn mà đi trên đây, mưa kéo tới thì sẽ Cọ rửa trên nền đất sạch sẽ của đối phương...

Một nơi chỉ là lối ra tạm thời, một nơi khác đã xây xong thành thị trên núi. Bọn họ có học đường, có cửa hàng, CÓ y quán, có tửu lâu, có Câu Lan. Chính mình chẳng có cái gì!

Việc này khiến cho nam tử đi bên trái bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.

Làm sơn tặc thôi mà có thể làm đến trình độ này, thật để người cùng nghề đỏ mặt xấu hổ. Người và người không thể so, tặc và tặc càng không thể so!

Mà vị nam tử lớn tuổi đi bên phải, ban đầu lộ vẻ lạnh nhạt, rồi dần ngưng trọng.

Đám người hắn gặp trên đoạn đường, có ba người hắn không nhìn ra mạnh hay yếu, đến nỗi hắn còn cảm nhận được loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Cao thủ Thiên bảng, thực lực ba người kia, tuyệt đối đủ tiến vào Thiên bảng. Vị trí xếp hạng trên Thiên Bảng chắc chắn không thấp.

Những tên đầu trọc đó cuối cùng kết nạp nhiều cao thủ võ lâm như vậy từ đâu?

Đương nhiên, chuyện này là chuyện tốt đối với họ, đủ để gia tăng phần trăm nắm chắc chuyện lớn kia.

Điều kiện tiên quyết là bọn họ đồng ý liên thủ.

Lúc này có một tên đầu trọc trẻ tuổi đi lại từ căn nhà, bình đạm nói.

- Các ngươi có thể đi vào.

Hai người tiến vào căn phòng kia, đầu tiên gặp một nam một nữ, đầu trọc.

Dáng vẻ của nam nhân lực lưỡng, dáng vẻ của nữ nhân càng lực lưỡng hơn. Nữ tử đầu trọc liếc họ rồi phối hợp ra ngoài.

Nam tử lớn tuổi chắp tay với vị nam tử đầu trọc:

- Các hạ là Vương đại thống lĩnh?

Trong giọng hắn mang theo một tia kính trọng, đây là sự tôn trọng với cường giả. Tuy tên đầu trọc đối diện thực lực không mạnh, nhưng hắn ta nắm giữ lực lượng gần như có thể làm rung chuyển Thánh Giáo ở vùng đất hỗn loạn.

- Là ta.

Một tiếng "Vương đại thống lĩnh”.

Khiến cho Vương Uy nở hoa trong lòng. Giờ nhìn hai người, cũng cảm thấy thuận mắt hơn.

Hắn liếc nhìn hai người một chút, hỏi:

- Các ngươi do tên họ Phương phái tới?

Nam tử trung niên gật đầu.

- Đúng vậy.

- Tên đó kêu các ngươi tới đầu hàng?

Vương Uy nhìn bọn hắn, gật đầu nói.

- Các ngươi nên thực hiện từ sớm mới phải. Chắc các ngươi cũng biết, dựa vào thực lực hiện giờ của chúng ta muốn diệt các ngươi, đơn giản như bóp chết con kiến thôi. Từ xưa có câu kẻ thức thời là trang trang tuấn kiệt, những ngày qua có rất nhiều sơn tặc tới đầu hàng, tuy các ngươi đến hơi trễ, nhưng vẫn coi như thức thời. Tiểu Lục, đến, dẫn bọn hắn đi đăng ký.

Nam tử trung niên kinh ngạc, vội vàng nói.

- Không không không, Vương đại thống lĩnh hiểu lầm rồi, chúng ta không phải tới đầu hàng.

- Không phải tới đầu hàng?

Vương Uy quét ngang bọn hắn một lượt, tức giận:

- Không phải tới đầu hàng thì các ngươi tới tìm ta làm gì? Có biết bản thống lĩnh trăm công nghìn việc hay không? Mỗi ngày phải xử lý biết bao việc, không rảnh nói lời vô nghĩa với các ngươi, người kế tiếp!

Nam tử trung niên lập tức tiến lên một bước, nói:

- Chúng ta tới nơi này là muốn bàn mổi làm ăn lớn với Vương Thống lĩnh!

Vương Uy lắc đầu.

- Muốn làm ăn, các ngươi đi tìm những thương nhân kia đi. Chúng ta không mở cửa làm ăn, chỉ biết đoạt.

Nam tử trung niên tiếp tục nói:

- Nếu vụ làm ăn này thành công, Vương đại thống lĩnh muốn bao nhiêu bạc thì có bấy nhiêu, cần bao nhiêu người có bấy nhiêu người!

Vương Uy đứng lên, lớn tiếng quát.

- Tiểu Lục, còn đứng ngay đó làm gì, dâng trà mời khách đi chứ!

Bạc bọn họ không thiếu, nhưng tự động tới tay thì ai mà chả cần? Bọn họ thiếu nhất là người, là sức lao động. Vừa có bạc vừa có người, sao còn không thể ngồi xuống uống chén trà, nói chuyện vui vẻ!

Nam tử trung niên rốt cục cũng thả lỏng người. Hắn lo lắng những người này khó chơi, chỉ cần bọn họ còn cần điều gì, hắn càng có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ hộ pháp giao.

Vương Uy nhìn bọn hắn, trên mặt tươi cười hỏi.

- Nói thử xem, mổi làm ăn lớn gì?

- Mấy phương thế lực chúng ta liên thủ, tấn công vào Vĩnh Huyện, bắt Cảnh Vương!

Nam tử trung niên nhìn hắn, trầm giọng nói tiếp.

- Sau khi tấn công vào Vĩnh Huyện, các ngươi muốn cướp bao nhiêu người, đoạt bao nhiêu bạc, đều tùy các ngươi. Chúng ta chỉ cần Cảnh Vương.

- Tấn công vào Vĩnh Huyện, bắt Cảnh Vương?

Vương Uy sững sờ, đưa mắt liếc nhìn hai tên đầu trọc trẻ tuổi phía sau, hai tên đầu trọc lập tức lui ra ngoài, còn thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Vương Uy nhìn bọn hắn, hỏi.

- Các ngươi muốn tạo phản?

Nam tử trung niên đổi điện ánh mắt của hắn, hỏi ngược lại:

- Việc Vương đại thống lĩnh đang thực hiện, không phải sao?

Vương Uy lắc đầu trả lời.

- Dựa vào mấy người chúng ta muốn tạo phản, còn chưa đủ.

Nam tử trung niên tiếp lời.

- Chúng ta chỉ tính toán tấn công vào Vĩnh Huyện, không định một đường đánh tới Kinh Đô. Khi chuyện thành công, lập tức lui về nơi này, chỉ cần đi vào vùng đất hỗn loạn, chúng ta chắc chắn đứng ở thế bất bại. Vương đại thống lĩnh còn gì lo lắng?

Vương Uy liếc hắn một cái.

- Đã như thế, chúng ta cần gì phải hợp tác với các ngươi. Chỉ là một cái Vĩnh Huyện Cỏn con, chính chúng ta cũng có thể đánh vào...

Nam tử trung niên cười cười.

- Chúng ta có người nằm vùng tại Vĩnh Huyện. Đến lúc đó, có thể nội ứng ngoại hợp. Nếu chỉ có nhóm người bọn ngươi, tuy cũng thành công. Nhưng tính toán thiệt nhiều hơn lợi, Vương đại thống lĩnh chắc không muốn như thế đâu nhỉ?

- Hoá ra có người nằm vùng.

Vương Uy ngẫm nghĩ, nói tiếp.

- Việc này, để ta suy nghĩ tí đã.

Nam tử trung niên gật đầu.

- Chuyện quan trọng nên như thế. Nhưng không biết Vương đại thống lĩnh cần suy nghĩ bao lâu?

- Nửa canh giờ đi.

Vương Uy đứng lên, đưa hai người ra ngoài, sau đó nói với tên đầu trọc trẻ tuổi:

- Tiểu Lục, người mang hai vị khách nhân tùy tiện dạo chơi đâu đó đi. Thuận tiện gọi mấy vị đương gia tới đây cho ta.

Tên đầu trọc trẻ tuổi gật đầu, vươn tay mời hai người kia.

- Hai vị khách nhân, mời đi bên này.


Bạn cần đăng nhập để bình luận