Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 801: Có Dám Đánh Cược Không?


Chương 801: Có Dám Đánh Cược Không?





----------------------

- Giải quyết vấn đề về bản khắc?

Lý Hiên giống như nghe thấy ai đó nói mớ giữa ban ngày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Dịch,.

- Ngươi nói thì dễ dàng lắm, ngươi cho rằng đó là kinh sử hiện có của các triều đại, bản khắc nhiều vô số kể sao? Chúng ta đang nói tới những tài liệu dạy học còn chưa có được biên soạn ra, mấy chục mấy trăm quyển sách, ta đi đâu tìm được đủ thợ thủ công để khắc ra? Mà coi như thật sự khắc ra được, còn không biết đến ngày tháng năm nào….

- Còn về cải tiến tạo ra giấy, giảm chi phí bỏ ra —— nếu có thể giảm xuống thì đã giảm từ lâu rồi! Đúng là trên thị trường có rất nhiều loại giấy, nhưng thích hợp dùng để viết thì chỉ có vài loại ít ỏi mà thôi. Giống như môn phiệt thế gia lưu truyền mấy trăm năm như Dư gia, bọn họ có cách điều chế giấy của riêng mình, cũng là loại giấy phổ biến nhất trên thị trường hiện giờ. Nếu bọn họ không phối hợp thì chuyện này không cách nào tiến thêm được...

Lý Hiên nói đến mức nước miếng bay tứ tung, ngữ khí có chút không cam lòng:

- Trăm ngàn năm qua cũng chưa có người giải quyết được hai vấn đề này, sao có thể là việc mà chỉ bằng chúng ta là tùy tiện hoàn thành được chứ?

Lý Dịch nhìn Lý Hiên một cái, nói :

- Há, nếu không thì đánh cược một phen?

Lý Hiên nhìn lại Lý Dịch, hỏi:

- Đánh cược thứ gì?

- Thì đánh cược xem ta có thể tạo ra loại giấy giá rẻ nhưng chất lượng lại thượng thừa hay không, có thể trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra phương pháp in ấn thư tịch số lượng lớn hay không.

- Ha ha, hai thứ này đều quan hệ tới sĩ tử toàn thiên hạ, ngươi đừng hòng lừa gạt được ta, nếu ngươi có loại biện pháp này thì từ lúc chuẩn bị thành lập thư viện đã lấy ra rồi, làm gì còn phải chờ tới bây giờ?

Lý Hiên cười lạnh một tiếng, hỏi:

- Nói đi, tiền đánh cược là cái gì?

- Tạm thời chưa nghĩ ra tiền đặt cược là gì, sau này hẵng bàn, nhưng mà khẳng định sẽ không quá phận….. Thế nào, ngươi sợ à?

- Sợ?

Lý Hiên cười lạnh một tiếng,

- Ngươi nên ra khỏi cửa hỏi thăm một chút, ta đường đường là thế tử điện hạ, có từng sợ qua cái gì chưa?

- Vậy rốt cuộc ngươi có đánh cược hay không?

- Không cược.

……

…...

Lý Hiên nói không sợ thì đúng là không sợ, nhưng nếu biết rõ là sẽ thua mà cứ ngoan cố đánh cược vậy thì vấn đề không phải sợ hay không, mà có bị ngu hay không.

Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, cứ hễ mỗi lần Lý Dịch đòi cá cược với hắn, nhất định đã tính trước hết rồi. Hôm nay lại thấy ngữ khí của tên này chắc chắn như thế, khẳng định là thành công chế điều không thể thành có thể vừa nêu. Cho nên, đồ ngu mới đồng ý ván cá cược này.

Trên mặt Lý Hiên lộ ra biểu tình hung dữ, nói:

- Ngươi nhất định phải gõ đám người Dư gia này nhiều chút, cho Minh Châu hả giận!

Lý Dịch xách hai con cá kia trở về, vừa đi, vừa lẩm bẩm.

- Hôm nay nên nấu cá thành món gì đây?

……

…...

- Hai ngày nay, thật sự cám ơn ngài.

Tại một căn phòng nhỏ bên trong tiệm vải, Tằng Túy Mặc đứng dậy hành lễ với vị nữ tử tóc trắng trước mặt. Nữ tử tóc trắng mỉm cười, nói:

- Không có gì, dù sao ta cũng nhàn rỗi, mấy thứ này đã nhiều năm qua cũng chưa chạm tới, có chút ngượng tay. Sau này hẳn cũng không có cơ hội làm, nếu thêm một đoạn thời gian nữa, sợ rằng sẽ phải quên mất...

Tằng Túy Mặc lắc đầu, an ủi.

- Tại sao lại không có cơ hội làm nữa chứ, không biết hài tử của ngài có thành thân chưa? Sau này hài tử của ngài cũng có hài tử, được mặc vào y phục ngài tự tay may, nhất định sẽ rất vui vẻ.

- Hài tử của ta...

Ánh mắt nữ tử tóc trắng có chút hoảng hốt, sau đó hơi mỉm cười, nói:

- Cũng đúng, thừa dịp bây giờ còn có thể làm nên làm nhiều một ít vậy, đợi đến mấy năm nữa thì lực bất tòng tâm rồi….

Nàng quay đầu, cười cười nhìn cô nương kia, nói:

- Ta rất thích vải vóc trong tiệm này, sau này nếu có kiểu dáng mới gì, làm phiền cô nương giúp ta lưu ý một chút.

Tằng Túy Mặc cười gật đầu.

- Nơi này có đủ các loại vải vóc nổi danh gần đây trong kinh đô, chỉ cần ngài nghe được tên nào thì cứ việc sai người tới lấy.

Xuất phát từ một ít chiến lược tiếp thị, rất nhiều vải vóc thượng đẳng cần phải dự nhiệt, đợi đến khi mọi người thảo luận một thời gian, nhiệt nghị dâng cao thì mới có thể đẩy ra.

Trước đó thì người khác sẽ không thể bắt được, nhưng các tiệm vải và cửa hàng trang phục Kinh Đô đều do một mình nàng làm chủ, tự là không tồn tại vấn đề không lấy được hàng.

Trần Diệu Ngọc bỗng nhiên nhìn Tằng Túy Mặc, hỏi:

- Tằng cô nương sắp thành thân à?

Tằng Túy Mặc nghe vậy, sắc mặt có chút ửng hồng, thấp giọng phủ nhận:

- Không, không có...

Trần Diệu Ngọc nhìn Tằng Túy Mặc, trên mặt tươi cười, nàng cầm tay nàng ta, khuyên nhủ:

- Tuy chúng ta là nữ tử, nhưng nếu đã gặp được người mình yêu thì vẫn phải tranh thủ. Nếu cứ rụt rè, sao có thể tìm được hạnh phúc cả đời?

Nghe được câu này, sắc mặt Tằng Túy Mặc càng đỏ nhìn cũng nhìn rồi, hôn cũng hôn, ôm cũng ôm, ngay cả mấy lời nói mắc cỡ cũng đã nói, nàng còn gì để rụt rè nữa chứ?

- Nói chung, những gì bây giờ làm là đừng để sau này mình phải hối hận.

Trần Diệu Ngọc vỗ vỗ tay nàng.

- Ta cũng nên đi rồi.

- Ta tiễn ngài.

Tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng hai người lại cực kỳ tâm đầu ý hợp, khi cả hai nắm tay nhau đi ra thì lại nghe thấy trong cửa hàng truyền đến những thanh âm ồn ào.

Trong cửa hàng, một thiếu nữ áy náy nói.

- Thành thật xin lỗi, bổn tiệm còn chưa có hai loại vải “Nhuyễn Yên La” và “Thiền Dực Sa” này, mời công tử lại chờ thêm mấy ngày, chỉ cần vừa có hàng, chúng ta sẽ lập tức phái người đi thông báo công tử…..

Bên trong cửa hàng, một công tử trẻ tuổi ôm một nữ tử gợi cảm, nghe vậy hắn cúi đầu nhỏ giọng nói:

- Nàng xem, chỗ này không có hàng, chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác….

Nữ tử gợi cảm kia hờn dỗi:

- Tại sao lại không có hàng được chứ, hai loại vải này chỉ có ở trong tiệm của bọn họ. Dư công tử không biết đấy thôi, nàng ta nói với công tử ở đây không có, nhưng mà đám hồ ly lẳng lơ ở Quần Ngọc Viện, mỗi người đều có một phần.

Trên mặt công tử trẻ tuổi lộ ra vẻ chần chờ, hắn không biết rõ về tiệm vải này, nhưng cũng biết một điều, làm ăn ở Kinh Đô, sao có thể không có một chút bối cảnh thế lực được.

Dư gia cũng là một môn phiệt thế gia không hề nhỏ ở Cảnh Quốc, tuy nếu so sánh thì vẫn còn kém Thôi gia, Vương gia, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Vì có quan hệ với Thục Vương, quan hệ của Dư gia và Thôi gia cũng phá lệ chặt chẽ. Dư gia không kinh doanh nghề châu báu như Thôi gia, bọn họ kinh doanh phường giấy đã mấy chục năm nay, giấy của Dư gia đã vang danh khắp Cảnh Quốc, trong mắt phần lớn nhiều người thuộc về đỉnh cấp thư hương thế gia.

Nhưng mà những thứ này cũng không phải thứ để hắn kiêu ngạo, chí ít hiện tại Dư gia còn chưa có đủ tài sản để hoành hành trong miệng giếng này.

Khi mà Dư công tử còn đang do dự, nữ tử gợi cảm đứng bên cạnh tiến tới, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một câu.

- Nô gia nghe người ta nói, “Nhuyễn Yên La” và “Thiền Dực Sa” là hai loại vải vóc cực kỳ mỏng manh, màu sắc cũng rất đẹp, nếu mặc vào, nửa lộ nửa che, nhất định sẽ rất đẹp…... Đến lúc đó, nô gia sẽ mặc cho công tử nhìn .

Tuy vị Dư công tử này không biết “Nhuyễn Yên La” và “Thiền Dực Sa” là loại vải gì, nhưng hắn lại nghe hiểu những gì nữ tử kia vừa nói, nhất thời trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ.

Mặc dù Dư gia chưa đủ để hoành hành ở Kinh Đô, nhưng đó là chuyện trước kia, ngay cả trưởng công chúa chủ trì triều chính vẫn còn có việc phải đi cầu Dư gia bọn họ, đến giờ còn chưa diện kiến được phụ thân hắn.

Dạo gần đây, Thôi gia cực kì hài lòng những gì Dư gia đã làm, đợi sau này khi Thục Vương điện hạ lên ngôi, có lẽ Dư gia bọn họ còn có thể lại bò lên trên thêm chút nữa. Vì vậy, cho dù người đứng sau cửa hàng này là ai đi nữa, sợ rằng cũng không dám gây sự với Dư gia bây giờ.

Lại lần nữa nghĩ tới hình ảnh kia trong đầu, công tử Dư gia vươn tay xuống, điều chỉnh tư thế một chút, sau đó nhìn thiếu nữ kia, cả giận nói:

- Còn dám lừa gạt bổn công tử, không có hàng? Vậy ngươi nói cho ta biết, những loại vải ngoài kia từ đâu mà có?


Bạn cần đăng nhập để bình luận