Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 883: Nàng Gọi Song Song





Chương 883: Nàng Gọi Song Song





----------------------

Tần gia, sau khi gia yến, Tần Tướng nhìn con trai trưởng ngồi dưới tay bên trái, lên tiếng.

- Buổi sáng nói đến các hạng mục cải chế liên quan đến nông chính, hơi không cẩn thận sẽ dao động nền tảng lập quốc, mỗi khi đi một bước, đều phải cẩn thận vạn phần, tuyệt đối không thể qua loa…

Tần Ngạn lập tức gật đầu.

- Phụ thân đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận việc này gấp bội.

- Bất quá, nếu là cải chế, ngược lại cũng không cần quá mức bảo thủ, cũng không cần bởi vì cẩn thận mà trói buộc tay chân…

Tần Ngạn cung kính đáp.

- Hài nhi biết.

Qua một phen đối thoại, Tần Tướng đứng dậy rời chỗ, đi ra khỏi cửa phòng, đi tới một nửa, mới phát hiện một quyển sách quên trên ghế trước khi ăn cơm đã nhìn qua, lại quay trở về, lần nữa bước vào cửa, không khỏi nao nao.

Trong đường giờ phút này chỉ còn lại một người.

Thân hình người kia có chút gầy gò, giờ phút này đang đứng dậy từ trong góc dưới của yến hội, lấy mấy cái đĩa thừa trên bàn mấy đặt trước chỗ ngồi của mình, còn chưa ngồi xuống đã nhìn thấy Tần Tướng đứng trước cửa ra vào.

- Phụ thân

Hắn nhìn Tần Tướng, đầu tiên sững sờ, thấy lão đang nhìn chính mình, cúi đầu dò xét một lượt, mỉm cười, nói.

- Đồ ăn còn thừa lại không ít, nếu như không ăn, có chút lãng phí…

Tần Tướng nhìn vị nhi tử nhỏ tuổi nhất của mình, có chút giật mình.

Trên đầu của hắn vậy mà cũng có từng sợi tóc trắng, khi lộ ra nụ cười, trên mặt cũng hiển hiện ra nếp nhăn ngang dọc, hắn là người nhỏ nhất bên trong năm huynh đệ Tần gia, nhưng nhìn lại thì có cảm giác hắn còn già hơn đại ca hắn nhiều.

Lão nhân lúc này mới phát hiện, mình đã khá lâu không có chú ý qua đứa con trai này.

- Những món ăn kia đều đã lạnh, nếu như muốn ăn để nhà bếp làm tiếp một phần là được.

Tần Tướng đi tới cầm quyển sổ kia lên, lúc ra ngoài, bước chân chầm chậm lại, nói thêm.

- Khuya rồi cũng không cần ăn quá nhiều, sớm đi nghỉ ngơi, cẩn thận thân thể…

Tần Hòa gật gật đầu.

- Phụ thân.

Tần Tướng đạp ra khỏi cửa, nghe được âm thanh, lại quay đầu lại, Tần Hòa nhìn hắn, cười nói.

- Bây giờ triều cục rung chuyển, ám lưu không ngừng, mặc dù phụ thân ngồi ở vị trí cao, nhưng mà phải cẩn thận một chút…

Tần Tướng nhíu nhíu mày, nói.

- Triều cục gần đây an ổn đến mức trước đó chưa từng có, làm sao lại nói rung chuyển? Lời đồn bên ngoài, không thể tin…

Tần Hòa cung kính nghe, sau khi chờ hắn nói xong, gật gật đầu, mở miệng.

- Cám ơn phụ thân nhắc nhở, hài nhi biết…

Tần Tướng lần nữa liếc hắn một cái thật sâu, quay người rời đi.

Tần ngũ gia nhìn lên cơm canh thừa trước mặt, trong chén canh màu xanh phản chiếu lấy bộ dáng của hắn, hắn vuốt vuốt một sợi tóc trắng trên đầu, nhìn qua chén canh, suy nghĩ xuất thần.

Đêm tiếp theo Nguyên Tiêu vẫn có tuyết rơi, về sau tuy có xu thế nhỏ dần nhưng mà vẫn không tạnh.

Sáng sớm, sắc trời còn sớm, trên đường phố Kinh Đô, trừ số rất ít cửa hàng nửa đậy cửa chính bên ngoài, đại bộ phận cửa lớn của các cửa hàng sát đường đều đang đóng chặt.

Một nữ tử búi mái tóc, chỉ mặc một bộ quần áo đơn bạc đứng trước cửa của một lầu nhỏ gõ khá lâu, thời điểm đợi đến lúc một vị mỹ phụ đi từ bên trong ra mở cửa mới xoa xoa gương mặt đã đông lạnh có chút phát hồng của mình, cười hỏi.

- Muội muội nhà ta là nhạc sư trong lâu, đêm Nguyên Tiêu có qua đây biểu diễn, đã hai ngày không trở về, có thể phiền ngài đi gọi một chút nàng, thân thể nàng không tốt, mỗi ngày đều phải uống thuốc…

Mỹ phụ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình, ngáp một cái, thanh âm mập mờ hỏi.

- Muội muội nhà ngươi tên gì?

Nữ tử cười cười, đáp.

- Nàng gọi Song Song.

- Tiên sinh, bọn họ đang làm gì thế?

Ngạo kiều la lỵ xốc rèm cửa sổ xe ngựa lên, nhìn thấy có một đám người tập hợp cùng một chỗ bên dưới tường thành, quay đầu lại hỏi Lý Dịch.

- Chắc đang nhìn khâm phạm triều đình.

Xe ngựa một đường chạy qua, Lý Dịch cũng nghe được một vài tiếng nghị luận của đám người bên ngoài.

Tựa như hôm qua có một tên khâm phạm triều đình gây ra một vụ án mạng tại Kinh Đô, mượn nhờ Thượng Nguyên đông người, lại thuận lợi đào thoát, làm quan trên rất tức giận, không tiếc phát xuống Hải Bộ văn thư điều tra phạm vi lớn, tiền thưởng càng phong phú, bỏ ra giá lớn muốn tróc nã người này quy án.

Kinh Đô là mảnh đất dưới chân Thiên Tử, lại có tội phạm triều đình truy nã phạm án, mà chọn thời gian lại vừa đúng ngay đêm Nguyên Tiêu, cũng khó trách phía trên có phản ứng lớn.

Bất quá, Hải Bộ văn thư đã được phát ra, trừ phi tội phạm truy nã kia có bản lĩnh dịch dung thay đổi diện mạo, nếu không sẽ không dễ dàng đào thoát được trong vòng Kinh Đô này.

Phải biết, xung quanh Kinh Đô có một đám người điên muốn kiếm điểm đề cao bài danh, cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua, theo nguyên tắc mà nói, triều đình gióng trống khua chiêng truy nã tội phạm, có thể xuất hiện tại Kinh Đô, đồng thời lần nữa phạm án, đây vốn là một việc không thể tưởng tượng được.

Bất quá, sự việc nào cũng có ngoại lệ, giờ phút này đối với hắn, việc truy nã tội phạm không quan trọng, thân thể lão hoàng đế mới trọng yếu.

Trận tuyết rơi đột nhiên này để bệnh tình lão hoàng đế tăng thêm mười phần, Lý Dịch ngay từ đầu đã biết, bệnh của lão không có khả năng khỏi hẳn, có thời gian cũng hoàn toàn nhờ vào vận khí, cho dù đã buông xuống triều chính, an tâm điều dưỡng, nhưng ai mà biết được, vận khí không tốt lại có chuyện xảy ra.

Tâm tình Lý Dịch có chút áp lực, có một số việc có thể nghĩ đến phương pháp giải quyết hoàn mỹ, có một số việc thì không, đối mặt với chuyện này, cho dù là hắn cũng sẽ cảm giác lực bất tòng tâm.

Xe ngựa bỗng nhiên phanh lại, thân thể ngạo kiều la lỵ mất thăng bằng, té ngã trên người hắn.

Trên mặt nàng hiện ra ánh hồng, nhỏ giọng nói.

- Tiên sinh, người ta không phải cố ý…

Lý Dịch vịn eo để cho nàng ngồi xuống, bên ngoài đã truyền đến tiếng lo to của thị vệ trong cung.

- Đi đường kiểu gì vậy, không có mắt à!

Sau khi quát mắng một câu, thị vệ kia có chút bối rối gõ gõ xe ngựa, hỏi thăm.

- Điện hạ, không có sao chứ?

- Ta không sao.

Ngạo kiều la lỵ nhỏ giọng trả lời một câu, hỏi.

- Bên ngoài phát sinh chuyện gì?

Thị vệ kia lập tức đáp lời.

- Có một nữ nhân bỗng nhiên từ bên trong ngõ hẻm lao ra, kém chút đụng vào, thuộc hạ bất đắc dĩ mới ghìm ngựa khẩn cấp, quấy nhiễu điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội.

Ngạo kiều la lỵ nhẹ giọng hỏi.

- Không có làm bị thương người ta chứ?

Đã có một tên thị vệ nâng đỡ nữ tử đang ngã sấp xuống đất lên, nhíu mày hỏi.

- Ngươi không sao chứ?

Nữ tử kia không có nhìn hắn, ánh mắt không có tiêu cự, thất hồn lạc phách đi về phía trước.

- Quái nhân…

Thị vệ kia liếc nhìn nàng một cái, quay đầu lại nói.

- Điện hạ, không có làm bị thương người, chúng ta tiếp tục đi thôi…

Lý Dịch vén rèm xe lên nhìn xem, chỉ thấy một đạo bóng người đi xa, lắc đầu, buông màn xe xuống.

Thăm hỏi lão hoàng đế, sau khi đi ra từ trong điện, trong lòng mây đen Lý Dịch thoáng tán đi hết một ít.

Tự nhiên bởi vì bệnh tình của lão cũng không có nghiêm trọng như hắn đoán, đại khái vì nhiệt độ chợt hạ ảnh hưởng nên có chút cảm giác khó chịu mà thôi.

Một tên thái giám dẫn hắn tới Thiên Điện, nói thế tử và trưởng công chúa đang chờ ở nơi đó.

Thời điểm Lý Dịch cùng ngạo kiều la lỵ đi vào mới phát hiện bên trong Thiên Điện không chỉ có hai người bọn hắn.

Ninh Vương Phi lôi kéo tay Lý Minh Châu đang nói chuyện, Lý Hiên bồi tiếp Ninh Vương đánh cờ.

Ninh Vương Phi thấy bọn họ tiến vào, ngoắt ngoắt tay với ngạo kiều la lỵ.

- Thọ Ninh, mau tới đây, đến nơi đây…

Lý Dịch thoáng chắp tay hành lễ, nói.

- Gặp qua Ninh Vương, Ninh Vương Phi.

Đầu năm hàng năm, Vương Hầu các nơi đều phải vào kinh, bởi vì Lý Hiên tại Kinh Đô, cho nên một nhà Ninh Vương thường thường sẽ ở thêm vài ngày.

- Lý Đại Phu không cần đa lễ.

Ninh Vương phất phất tay, nhìn hắn, lắc đầu nói.

- Luận bản sự nhìn người, bản vương xác thực kém hoàng huynh không chỉ một bậc, một người đại tài như Lý Đại Phu, bản vương lúc trước thế mà nhìn nhầm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận