Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1053: Thử Thêm Vài Lần




Chương 1053: Thử Thêm Vài Lần



________________

VIE) Chương 1053: Thử Thêm Vài Lần



Túy Mặc mang thai.

Không có một chút phòng bị, càng không có một chút chuẩn bị tâm lý nào.

Lúc trước, hắn và Như Nghi vì có thể có hài tử mà không biết đã thử qua bao nhiêu cách, lão phu nhân mang nàng đi bái bao nhiêu Phật, cầu bao nhiêu đạo, hai người cũng bí mật nỗ lực không ít.

Hao hết trăm cay nghìn đắng, mới có Lý gia tiểu thiếu gia Lý Đoan như hiện tại.

Nhưng hắn và Túy Mặc thành thân vẫn chưa tới hai tháng nàng đã mang thai, tính toán thời gian, rất có thể trúng thưởng ngay lần đầu tiên.

Khi Lý Đoan một tuổi, hắn và Như Nghi đã muốn đứa bé thứ hai, chỉ là từ một năm trước nỗ lực đến bây giờ cũng đều không có kết quả

Cho nên hắn có thể lý giải sau khi Như Nghi cao hứng và mừng rỡ, trong ánh mắt nhìn hắn ẩn giấu u oán rất sâu.

Túy Mặc chỉ trước Nhược Khanh một ngày, Lý Dịch nắm Nhược Khanh tay, hỏi.

- Thế nào, có cảm giác ở đâu không thoải mái hay không?

Nhược Khanh nghi ngờ nói.

- Cái gì không thoải mái?

- Đúng đấy, có choáng đầu không, thấy buồn nôn các loại?

Nhược Khanh trong nháy mắt hiểu rõ ý hắn, đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

- Không, không có.

Nhược Khanh cùng Túy Mặc tạm thời còn không có chuẩn bị tâm lý. Hắn và các nàng rõ ràng có tránh đi thời gian nguy hiểm, nhưng mà loại chuyện này cũng không có tuyệt đối an toàn, lão tặc thiện rõ ràng ưa thích trêu đùa hắn trong loại chuyện như thế.

Túy Mặc vốn chỉ là bảo bối của một mình hắn, hiện tại lập tức trở thành bảo bối của cả nhà.

Như Nghi biết được tin tức, trước tiên nói cho nàng biết sau này buổi tối không thể ngủ chung Túy Mặc, lại an bài thêm hai vị nha hoàn

ngoan ngoãn hiểu chuyện bên người nàng.

Thật lâu trước đây, ngự y Lý Hiên sai từ trong cung đến, tự nhiên cũng được không ít tiền thưởng.

Nhị phu nhân mang thai, là chuyện vô cùng tốt đối với toàn bộ Lý gia, từ quản gia xuống đến người hầu, tiền công tháng này của mọi người đều tăng lên gấp hai. Trừ cái đó ra, bọn họ còn có tiền thưởng ngoài định mức.

Khi Lý Đoan biết hắn sắp có thêm một đệ đệ hoặc muội muội, cao hứng chạy tới chạy lui trong sân. Từ khi rời khỏi Kinh Đô, rời khỏi Tiểu Nhị, không có bao nhiêu người có thể chơi cùng nó.

Túy Mặc bị các nàng vây quanh, Lý Dịch cũng không hề nhàn rỗi.

Hắn đi phái người nói tin tức này cho Trần tam tiểu thư, vẫn phải viết thư báo tin vui, viết cho lão phu nhân xa tận Kinh Đô, thuận tiện cũng gửi cho Tằng Sĩ Xuân một phong, còn phải viết cho Lý Hiên, nhắc nhở hắn đừng đến tay không, quà mừng không thể thiếu...

Viết xong mấy phong thư, gần nửa canh giờ đã qua, khi Lý Dịch đi vào gian phòng, Túy Mặc một mình ngồi bên giường, con mắt kinh ngạc nhìn qua hắn.

Lý Dịch ngồi xuống bên người nàng, nắm tay nàng, hơi dùng lực.

Túy Mặc tựa ở trên bả vai hắn, nhỏ giọng nói.

- Ta, ta sợ.

Lý Dịch ôm lấy bả vai nàng, cúi đầu xuống, nói khẽ.

- Có ta ở đây, đừng sợ.

- Cũng không phải chàng sinh con, chàng đương nhiên không sợ.

Túy Mặc lườm hắn một cái, tựa vào ngực hắn, vẻ khẩn trương trên mặt giảm bớt một chút, Con mắt chớp chớp, bỗng nhiên lộ ra nụ cười,

lẩm bẩm.

- Chàng nói xem, con của chúng ta là nam hay là nữ?

Lý Dịch vén tóc mai của nàng, nói:

- Nếu như là nam, hai cha con chúng ta bảo vệ nàng, nếu như là nữ, ta bảo vệ hai mẹ con các nàng.

Túy Mặc nhẹ nhàng cắn ngực hắn, nỉ non.

- Chàng mới không bảo vệ ta, chàng chỉ khi dễ ta thôi.

Lúc Như Nghi mang thai, Lý Dịch không thể hầu ở bên người nàng từ đầu đến cuối, cái này khiến hắn một mực tiếc nuối.

Sai lầm giống nhau, không thể tái phạm lần thứ hai.

Việc ở vùng đất hỗn loạn, hắn đã khuyên Vương Uy không nên gấp gáp, tới gần Võ Quốc bên kia tạm thời không có thu phục đại thế lực, tạm thời cứ thong thả một chút, đặt trọng điểm vào việc ổn định phía sau.

Còn về sự vụ thường ngày ở Thục Châu, có Trần Trùng, cũng không cần lo lắng, năng lực của Trần Thứ Sử không thể nghi ngờ.

Nữ tử sau khi mang thai có rất nhiều triệu chứng, tiêu biểu là choáng đầu, buồn nôn, ăn không ngon, nôn khan... Trừ thân thể, vấn đề trên tinh thần lại càng dễ xuất hiện.

Lúc này, việc Có nửa kia làm bạn rất quan trọng.

Lý Dịch cứ cách vài ngày sẽ đến ôm nàng ngủ khi trời tối mỗi, từ trang điểm đến ẩm thực cuộc sống thường ngày cũng sẽ không để người khác nhúng tay.

Cái này khiến người từ trước đến nay đều ôn nhu hào phóng như Như Nghi đều phải ăn dấm chút chút, một đêm ngày nào đó, sau khi rửa mặt, dựa vào trên giường, ngữ khí có vị chua nói.

- Tướng công đối với Túy Mặc muội muội tốt như vậy, thiếp thân có chút hâm mộ nàng.

Thực ra đối với các nàng, Lý Dịch từ trước đến nay không phân khác biệt, không thể nào luôn xử lý mọi việc công bằng, nhưng hắn tự vấn lòng, cũng chưa từng lệch hẳn về phía ai.

Bây giờ Túy Mặc là thời kỳ đặc thù, Lý Dịch đối với nàng cùng đối với Như Nghi khi đó thực không có khác nhau.

Hắn biết một câu kia của Như Nghi chỉ nói đùa, kéo nàng về phía mình, nói.

- Có cái gì phải hâm mộ, đợi đến khi nương tử mang thai, chính là lúc các nàng nên hâm mộ lại nàng.

Như Nghi thở dài, nói:

- Nếu như thiếp thân không có đột phá Tông Sư thì tốt biết bao.

- Không sao.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Tông Sư cũng không phải rau cải trắng, còn có thể để nàng chọn lựa, nếu không chúng ta thử thêm vài lần là được.

- Làm sao thử?

Lý Dịch phất tay tắt đèn, cúi xuống bên tai nàng, nói khẽ:

- Thử như thế này.

Ánh sáng bên trong gian phòng bị tắt đi, không thể nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm trong bóng tối.

Đêm khuya, mấy phòng trong tiểu viện, Nhược Khanh và Túy Mặc đã ngủ yên, bị ngăn cách bởi hai gian phòng, Liễu nhị tiểu thư nằm ở trên giường, Con mắt bỗng nhiên mở ra.

Trong bóng tối, trên mặt nàng nhanh chóng hiện ra một tia đỏ ửng, dùng hai tay nhanh chóng bịt lấy lỗ tai.

Nàng bịt lỗ tai, vùi đầu vào trong chăn, loại giọng nói đè nén cực thấp kia đã nghe không được, nhưng nàng lại cảm thấy thân thể có chút nóng lên, lật qua lật lại trên giường, làm sao cũng ngủ không được.

Mỗi một phòng đều có phòng tắm độc lập, sau khi tắm rửa xong, Lý Dịch ôm Như Nghi trở về trên giường, bỗng nhiên nghĩ đến một

vấn đề.

Hắn nhìn sang sát vách, lại nhìn Như Nghi, hỏi.

- Nàng nói xem, chúng ta vừa rồi, các nàng có thể nghe được sao?

- Yên tâm đi.

Như Nghi lắc đầu, nói:

- Hai vị muội muội đã ngủ.

Lý Dịch nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy Tông Sư quả nhiên lợi hại, quả thực chính là máy nghe trộm hình người, đời này kiểu gì cũng phải trải nghiệm loại cảm giác đó.

Sau đó hắn mới ý thức tới một việc, Như Ý có vẻ như cũng chỉ kém tầng cảnh giới này một chút, nhìn Như Nghi hỏi.

- Còn Như Ý thì sao? Nàng không phải có thể nghe được chứ?

Lần này Như Nghi không mở miệng, không mở miệng cũng ngầm thừa nhận.

Hắn ngẫm lại, nhỏ giọng hỏi Như Nghi.

- NgưNàngơi nói, Như Ý ở chỗ này có phải có chút không tiện lắm hay không?

Như Nghi nhắm mắt lại, nói khẽ.

- Tướng công muốn nói cái gì thì tự mình đi tìm Như Ý mà nói.

Chính mình đi tìm Như Ý nói, chính là mình đi tìm chết, Lý Dịch không có ngu đến loại trình độ kia, cũng có thể Liễu nhị tiểu thư mỗi lúc trời tối đều ngủ rất sớm chứ?

Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.

Không bao lâu lại mở ra, nghiêng người sang nhìn Như Nghi, hỏi:

- Nương tử có thể nghe được xa như vậy, còn nhớ rõ đêm hôm chúng ta thành thân, ta và Như Ý đều uống say, tụi ta ở bên trong gian phòng nàng ấy nói cái gì không?

Dù sao bọn họ ngày đó cũng không có làm việc gì thất thường, chuyện này, Như Nghi biết. Lý Dịch cũng vừa vặn ý thức được, Liễu nhị tiểu thư không nói cho hắn đêm hôm đó đến cùng phát sinh chuyện gì, Như Nghi lại rất có thể biết nha.

Như Nghi ngẫm lại, nói.

- Muội ấy và tướng công ước định, sau này không đánh mông chàng.

- Sau đó thì sao?

Lý Dịch mừng rỡ, hỏi tiếp:

- Cái này ta biết, tiếp sau nàng còn nói cái gì?

- Sau đó...

Qua một hồi lâu, Như Nghi mới lên tiếng:

- Sau đó thiếp thân ngủ mất, sau đó nàng còn nói những gì, tướng Công chỉ có thể hỏi chính Như Ý.

Lý Dịch có chút tiếc nuối, nếu như chính Liễu nhị tiểu thư còn nhớ rõ, hắn cũng không cần hỏi Như Nghi.

Hắn nắm tay Như Nghi, nhỏ giọng nói:

- Ngủ đi.

Như Nghi đáp ứng một tiếng, qua rất lâu, lại mở miệng hỏi:

- Tướng công có biết Như Ý năm nay bao nhiêu tuổi không?

- Không lâu nữa là 20.

Lý Dịch mở to mắt, nói:

- Mấy năm nữa cũng nên cưới, cũng không biết tiện nghi cho nam nhân nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận