Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1106: Thay Đổi Xoành xoạch


Chương 1106: Thay Đổi Xoành xoạch
Chương 1106: Thay Đổi Xoành xoạch



Giang hồ Võ Quốc là một giang hồ không có bao nhiêu quy tắc, sau khi quốc gia mình loạn lạc, cũng không còn bao nhiêu trói buộc.

Tính mạng người dân ở đây như CỎ rác, vô luận người dân bình thường, hay đại quan quyền quý, thậm chí tính mạng công chúa hoàng tử, đều có thể ghi giá công khai.

Nhưng chuyện treo thưởng đầu hoàng thượng là lần đầu tiên nghe nói.

Bạch ngân một triệu, thần binh mười chuôi, Tông Sư chỉ đạo, Câu Lan dương danh, người tập VÕ, ngoài việc truy cầu võ đạo, chính là

muốn danh lợi, một đống nhiều vụ ám sát này, Cơ hồ thỏa mãn tất cả truy cầu của bọn họ.

Võ Quốc có vô số người muốn muốn tạo phản giết vua, nhưng cái này, cùng treo đầu Võ Hoàng ở trên Huyền Thưởng Bảng, công khai ghi giá như khác biệt giữa ngày và đêm.

Nghĩ kĩ lại, ám sát hoàng đế khó hơn nhiều so với ám sát công chúa, ám sát lại dễ dương danh, những thích khách đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử, cũng không có người nào bởi vì ám sát công chúa mà dương danh lập vạn

Mặc kệ có thích khách lớn mật đến như thế hay không, có can đảm nhận nhiệm vụ này, giải thưởng treo trên đầu hoàng đế, đều là tiên

phong hiếm thấy trong giang hồ mấy chục trên trăm năm đến nay, truyền xôn xao trong phạm vi Võ Quốc.

Thưởng bạc cùng điều kiện phong phú như vậy, đương nhiên cũng không có ít người rục rịch, nhưng Võ Hoàng sống trong thâm cung, vô số cấm vệ bên người, cao thủ trong cung khắp nơi, không có thực lực Tông Sư, muốn ẩn vào hoàng cung, ám sát hắn, nói nghe thì dễ?

Trừ phi, có biện pháp nào khiến hắn ra khỏi thâm cung, đi ra Hoàng Đô.

Hoàng Đô, bách quan vừa mới hạ triều, trong lòng còn đang tiêu hóa một tin tức vừa nãy trên triều đình.

Ngay tại vừa rồi, bệ hạ ngay trước mặt văn võ bá quan, hắn muốn ngự giá thân chinh, tự mình bình định phản loạn trong nước.

Tin tức này không thể bảo là không đột nhiên, thiên từ một nước ngự giá thân chinh, tuy có thể đề cao sĩ khí nhưng lại mang đến vấn đề càng lớn.

Bọn họ có thể lý giải tâm tự vội vàng của bệ hạ, hắn vì ngồi lên vị trí này, giết huynh giết cha, giết hại đồng tộc, hoàng vị phía dưới, là một mảnh núi thấy biển máu, dân chúng không phục hắn, không thừa nhận vị hoàng đế như hắn, hắn cần làm một ít chuyện, để vững chắc địa vị hắn.

Không có chuyện gì so ngự giá thân chinh, bình định phản loạn, yên ổn thế cục trong nước càng có thể dựng nên uy nghiêm nhất quốc chi Quân của hắn.

Chưa nói đến việc làm sao có thể cam đoan được an toàn của bệ hạ, chỉ mỗi việc chuẩn bị chuẩn bị lương thảo trước cũng đã phải làm hao tổn quốc khố đang trống không.

Nếu điều động các nơi, tất nhiên sẽ tăng thêm gánh nặng của quan phủ địa phương, cũng chính là tăng thêm gánh nặng cho bách tính, bách tính sống không nổi, chỉ có thể khởi nghĩa tạo phản.

Bình định một chỗ phản loạn, chỉ sợ lại sẽ thêm ra mười nơi.

Cái này căn bản là một mâu thuẫn không có cách nào giải quyết.

Nhưng mà lời vua khó trái, bệ hạ độc đoạn, trước kia Ngự Sử Đài và chút đại thần liều chết can ngăn, sau khi bọn họ đều chết thật, Võ Quốc Ngự Sử Đài, chỉ còn trên danh nghĩa, văn võ đầu triều cũng không còn người dám ngỗ nghịch với hắn.

Hậu điện.

- Bệ hạ anh minh thần võ, dụng binh như thần, những phản tặc đó nếu biết bệ hạ muốn ngự giá thân chinh, sợ sẽ sớm đầu hàng, làm sao còn cần đến nhiều công phu như vậy.

Võ Hoàng phất phất tay, cắt ngang một tên thái giám nịnh nọt, hỏi:

- Trẫm để người nghe ngóng sự việc, có kết quả chưa?

- Bẩm bệ hạ, có tin tức.

Thái giám kia vội vàng nói:

- Từ ngày đó về sau lão tổ tông đều không về Hoàng Đô, tiền bối kia cũng không thấy tăm hơi, có không ít người ở ngoài Hoàng Đô nhìn thấy cảnh hai người đánh nhau chết sống chém giết.

- Thế mà còn chưa chết?

Trên mặt Võ Hoàng hiện ra một tia thất vọng, sau đó lại khoát khoát tay, nói:

- Phân phó, những thứ thân chinh cần dùng, kêu Nội Thị Tỉnh mau chóng chuẩn bị.

- Tuân chỉ.

Thái giám kia khom người trả lời một câu, còn chưa kịp lui ra, đã có một tên thái giám khác vội vàng hấp tấp chạy vô, kinh hoàng nói:

- Bệ, bệ hạ...

Võ Hoàng nhíu mày, hỏi:

- Chuyện gì hốt hoảng như vậy!

Thái giám kia quỳ rạp xuống đất, run rẩy đưa một phong thư lên nói:

- Đây là tin tức truyền đến Hoàng Đô hôm nay.

Võ Hoàng nhanh chóng tiếp nhận, xé phong thư ra, ánh mắt dò xét.

Không bao lâu, sắc mặt hắn âm trầm xuống, xé lá thư thành nhiều mảnh nhỏ, giận dữ nói.

- Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo, ai treo giải thưởng, là ai!

Hắn tức giận toàn thân phát run, gầm thét.

- Tra, điều tra cho trẫm, phải băm người này thành ngàn mảnh, trẫm muốn tru tru di cửu tộc hắn.

Đường đường là Vua của một nước thế mà bị người ta đặt trên Huyền Thưởng Bảng, Công khai ghi giá, đầu hắn chỉ đáng giá một trăm vạn lượng bạc, mười chuôi đồng nát sắt vụn!

Đây là sỉ nhục, là sỉ nhục cả đời hắn không thể rửa sạch!

Thái giám kia run rẩy nói.

- Bệ hạ, đã điều tra, người kia không để lại danh tính, cũng không có để lại bất luận manh mối gì.

- Phế vật, phế vật, trẫm không cần đám rác rưởi các ngươi nữa!

Võ Hoàng phất phất tay.

- Người đâu, kéo ra ngoài!

Sắc mặt thái giám kia tái nhợt, quỳ rạp trên đất, vội vàng nói:

- Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng!

Hai tên thị vệ đeo đao nhanh chóng chạy vào, nhìn thái giám đang quỳ trên đất, rút trường đao bên hông ra.

- Đứng lại!

Võ Hoàng nhìn bọn hắn, ánh mắt di chuyển vào binh khí trong tay bọn hắn, lui lại hai bước, lạnh lùng nói:

- Ai bảo các ngươi mang binh khí đến?

Bước chân hai người dừng lại, nhìn lẫn nhau, một mặt mờ mịt.

Võ Hoàng lạnh nhạt nhìn hai người:

- Lui ra!

Cử động của Thiên tử gần đây có chút dị thường, khiến bách quan nghĩ mãi không thông.

Ngay ngày đầu tiên hắn tuyên bố tin tức ngự giá lâm chinh, lệnh cưỡng chế các bộ quan viên lập tức chuẩn bị, không được chậm trễ.

Thời điểm tảo triều ngày thứ hai, hắn lại an bài việc khác cho quan viên phụ trách việc này trong triều, không hề đề cập tới việc ngự giá thân chinh nữa.

Quan viên kia chỉ nghi hoặc hỏi một câu liền bị hai mươi trượng hình, từ đó, trên triều đình không còn người nào nhắc đến việc ngự giá

thân chinh nữa.

Quốc sự lớn nhất trong năm mới cứ như vậy yên tĩnh gác lại.

Lần này, hắn nghiêm lệnh trừ quân bảo vệ thành đội ra, cấm vệ trong cung, khi tiến vào cung điện của bệ hạ trong vòng trăm trượng, không cho phép mang theo binh khí sắc bén, ngay cả gậy gộc, cung nỏ mũi tên, cũng không cho phép mang vào trong cung.

Lúc bách quan vào triều cũng bị kiểm tra nghiêm ngặt, khi tiến cung, muốn đi vào phòng phải cởi sạch y phục, tiếp nhận điều tra xong mới có thể lên điện.

Ngoài ra, đồ ăn mà phòng ăn làm ra, phải trải qua mười lần nếm thử; lúc bệ hạ đi ngủ, bên ngoài tầm cung, thủ vệ không ít hơn ba trăm; cao thủ trong cung, bị hắn thường mang bên người

Bách quan về sau mới biết được, lại có người to gan lớn mật, đại nghịch bất đạo, dùng trăm vạn lượng bạc treo thưởng đầu bệ hạ.

Không nói đến mười chuôi thần binh mười chuôi chém sắt như chém bùn giá trị bao nhiêu, nhưng trăm vạn lượng bạch ngân, bây giờ quốc khố Võ Quốc đều không thể bỏ ra nổi.

Không biết người nào ra thủ bút lớn như vậy, bạc nhà bọn hắn đều do gió lớn thổi tới sao?

Một châu nào đó ở Võ Quốc.

Sắc trời mời vừa hừng sáng, trên đường đi, người đi đường thưa thớt.

Trong thời gian một cái nháy mắt, đường đi cuối đường chân trời, bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen.

Điểm đen tốc độ cực nhanh, cách gần đó, mới phát hiện đó là một lão giả vị tóc rối tung, quần áo tả tơi.

Lão giả phong trần mệt mỏi, tóc đã bết dính, một vệt máu còn chưa khô ở khóe miệng, bỗng nhiên quay lại, lớn tiếng nói.

- Bà điên, ngươi tận hết sức lực, truy ta hơn hai tháng, Dương Vạn Lý ta chưa từng đắc tội ngươi?

Sau lưng hắn, một bà lão ngồi trên lưng ngựa, cũng không trả lời, bắn một mũi tên, thân thể lão giả nhẹ lướt, tránh thoát trong gang tấc.

Lúc này, trong lòng của hắn phiền muộn đã tới cực điểm.

Võ công của bà lão ngang hàng với hắn, nhưng là một người điên động thổ, bất kể đại giới, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn tám trăm, muốn thắng nàng, chỉ sợ lão cũng phải rơi xuống cảnh giới, căn cơ hủy hết, đời này vô vọng đột phá.

Cho nên hắn chỉ có thể tránh mũi nhọn, kết quả chính là nàng không buông tha đuổi theo hắn hơn hai tháng.

Dù hắn là người hoàng tộc, hàm dưỡng mười phần, lại tu thân dưỡng tính khá lâu, giờ phút này cũng không nhịn được tức giận.

Hắn quay đầu lại, lớn tiếng nói.

- Bà điên, ta và người có thù oán gì, ngươi hận ta như thế, không phải lão phu lúc tuổi còn trẻ đoạt nam nhân của ngươi hay sao?

Hưu, hưu, hưu!

Lần này, ba mũi tên liên tiếp bắn tới!

Bạn cần đăng nhập để bình luận