Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1036: Hắn Đùa Bổn Ta.


Chương 1036: Hắn Đùa Bổn Ta.
________________

VIE) Chương 1036: Hắn Đùa Bổn Ta.



- Xem như nàng viết cho Như Ý, ta cũng không thể xem sao?

Lý Dịch cầm lấy phong thư từ trong tay hắn, nói tiếp.

- Quan hệ của ta với Minh Châu thế nào, quan hệ với Như Ý thế nào, ba người chúng ta tựa như một người, ta đang xem thư viết cho chính mình không đúng sao?

Lão Phương nhìn hắn, nghiêm túc nói.

- Cô gia, ta khuyên người vẫn không nên xem.

Lý Dịch ở ngay trước mặt hắn xé phong thư ra, lấy thư ra đọc.

Lão Phương nhìn hắn, không nói nữa, chỉ vỗ bả vai hắn, thở dài một hơi, quay người rời đi.

- Ngày càng không hiểu chuyện.

Lý Dịch liếc hắn một cái, cầm thư Minh Châu viết, tính quay người trở về phòng đọc thật kỹ.

Nhưng hắn không trở về, mà đứng nguyên tại chỗ khá lâu, chà chà cái trán đầy mồ hôi, đưa lá thư mở ra cho Liễu nhị tiểu thư ở đối diện

rồi nói.

- Đây là thư Minh Châu viết cho muội, ta mở ra giúp muội.

Lão Phương không hiểu chuyện, nhìn thấy Như Ý cũng không biết thuận tiện đưa cho nàng.

Lý Dịch đưa lá thư này cho Liễu nhị tiểu thư xong lại thân mật hỏi.

- Có muốn ta đọc giúp ngươi không?

Liễu nhị tiểu thư không quan tâm nói:

- Ngươi muốn xem thì xem đi.

- Chuyện này không tốt lắm.

Ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía lá thư trong tay nàng, Liễu nhị tiểu thư quay người vào trong phòng.

Lý Dịch nhìn bóng lưng nàng đang bước vào nhà, lắc đầu thở dài.

Khẩu thị tâm phi, lật lọng.

A, nữ nhân.

Lý Dịch tựa trên cây cột, trăm bề không hiểu được, Minh Châu không hồi âm cho hắn thì viết thư gì cho Như Ý chứ.

Nói nghiên cứu thảo luận võ học đi, Thường Đức và Viên lão đạo đều là Tông Sư, khoảng cách cũng gần, bàn về khoảng cách cùng thực lực, đều không có lí do gì mà lại đi tìm Liễu nhị tiểu thư thỉnh giáo.

Nói là bạn thân tâm sự lẫn nhau, các nàng cũng không tính là bạn thân, gặp mặt đã đánh nhau, không thể nào trò chuyện về việc nhà, Minh Châu cũng sẽ không ở trong thư cùng Liễu nhị tiểu thư so ai lớn ai nhỏ, đây là đang tự rước nhục.

Vậy các nàng có chuyện gì cần nói trên thư sao?

Thật sự Lý Dịch không nghĩ ra được, nghĩ tới nghĩ lui, đều do lão Phương.

Trước kia hắn là một cái máy bay yểm trợ thuần phác thiện lương bao nhiêu, thì kể từ khi tốt hơn cùng Tiểu Hồng, cả người đã thay đổi.

Minh Châu viết thư cho Như Ý chuyện lớn như vậy, vậy mà trước đó không nói cho hắn biết, vạn nhất các nàng, các nàng... Thì hắn phải làm sao bây giờ!

Hắn không có cách nào bàn giao với Như Nghi, càng không có cách nào bàn giao với lão hoàng đế!

Như Ý rất nhanh từ trong phòng đi ra, Lý Dịch lãnh đạm vô ý tiến lên hỏi.

- Nàng nói gì trong thư thế?

Liễu nhị tiểu thư liếc hắn một cái, từ tốn nói.

- Ta để thư trên bàn ở trong phòng, người muốn xem thì tự mình đi xem đi.

- Ta không muốn xem.

Lý Dịch lắc đầu, đi về phía phòng nàng, nói tiếp:

- Lần trước muội mượn ta lá thư kia, phi, là mượn ta quyển sách kia bây giờ nên trả lại, tự ta đi lấy.

Quả nhiên lá thư này được nàng đặt trên bàn sách, khi Lý Dịch đi qua trộm liếc một chút, chỉ có hai hàng chữ, dù thế nào cũng không giống bộ dáng mà một phong thư nên có.

Hắn từ trên giá sách lấy xuống một quyển sách, lúc đi tới bỗng nhiên bước chân dừng lại, rốt cục cũng thấy rõ ràng hai hàng chữ kia.

- Hắn đùa bỡn ta.

Đây là hàng chữ thứ nhất.

- Giúp ta đánh hắn, lần sau đổi lại là ta giúp ngươi.

Đây là hàng thứ hai.

Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư đứng ở cửa ra vào, bĩu môi, không cho nhìn thì không cho nhìn thôi, còn bày ra một phong thư giả, đây nhất định do nàng vừa mới viết xong, Minh Châu là công chúa của một nước, không phân biệt cùng hắn, có thể nói lời này sao?

Lại nói, viết phong thư chính vì để Như Ý thay nàng đánh hắn một trận, chuyện này đây là tính làm gì đánh thay?

Vụng về tự biên tự diễn

Như Ý này, ngày càng không tưởng tượng nổi.

A, đều là nữ nhân.

Sau đó hắn nhìn thấy nữ nhân kia bắt đầu đóng cửa lại.

Lý Dịch biến sắc, lập tức nói.

- Muội sẽ không thực sự tin lời nàng nói chứ?

Liễu nhị tiểu thư không nói gì, trực tiếp đi về phía hắn.

Lý Dịch lui về bên giường, nói tiếp.

- Chúng ta đều là người một nhà, Minh Châu tạm thời vẫn là người ngoài, muội phải nghe lời từ một phía à?

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, nói:

- Ngươi mới vừa nói, ba người chúng ta tựa như một người, ta tự đánh chính ta, có lỗi sao?

Lý Dịch ngẫm lại rồi nói.

- Vừa rồi do ta nói sai, muội dùng một kết luận sai lầm, chỉ có thể đẩy ra một kết luận càng thêm sai lầm, ta không phải muội, cho nên

muội đánh ta không phải là đánh chính muội.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, hỏi.

- Vậy kết luận như thế nào mới chính xác?

- Muội là muội, là muội độc nhất vô nhị, ta và Minh Châu mới giống một người, nếu như nàng muốn động thủ, ta không còn lời nào để nói.

Liễu nhị tiểu thư suy nghĩ một lát, nhìn hắn nói:

- Ngươi và Lý Minh Châu không phân khác biệt, ta và Lý Minh Châu cũng không phân khác biệt, cho nên ta và người cũng không phân

khác biệt

Lý Dịch trừng to mắt:

- Các muội làm sao lại không phân khác biệt!

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, nói tiếp:

- Ta đã tắm rửa với nàng, người từng tắm sao?

- Ta còn từng ngủ với nàng, ngươi ngủ rồi sao?

Lý Dịch nhìn nàng, khinh thường nói.

Lý Dịch nhớ tới có một lần ở Thần Lộ Điện, trong lúc hai người thảo luận quốc sự, sau đó Minh Châu buồn ngủ đã dựa vào bả vai hắn ngủ thiếp đi.

So về người có quan hệ thân cận cùng Minh Châu, sợ là ai hắn cũng hơn, nàng nhìn qua Minh Châu tắm rửa, chính mình cũng nhìn qua nàng tắm rửa!

Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc, sau đó nhìn hắn, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi còn ngủ chung một chỗ.

Lúc Lý Dịch đi ra ngoài từ gian phòng của Liễu nhị tiểu thư, lão Phương ngồi xổm trong sân, ánh mắt nhìn chăm chú hắn rồi đi tới.

- Đánh là thương, mắng là yêu.

Lão Phương nhìn hắn, nói.

- Đánh càng mạnh, yêu càng sâu, cô gia thỏa mãn đi, người phải biết, cho tới bây giờ nhị tiểu thư còn chưa đối với người khác như thế.

Lão Phương không chỉ không học đến nơi đến chốn, mà còn vô sỉ ăn cắp bản quyền.

Lão Phương vô sỉ nhìn Lý Dịch, nói tiếp.

- Cô gia, ngồi đi.

- Ta không ngồi.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Vừa rồi ngồi trong phong Như Ý quá lâu.

Lão Phương nhìn hắn, không vạch trần, ngẫm lại hỏi:

- Cô gia, còn hai ngày nữa thì sang năm mới, mắt thấy đến mười lăm cũng nhanh, không phải chúng ta nên chuẩn bị gì đó sao?

- Sớm mấy ngày đi, không muốn hủy Tết Nguyên Tiêu.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Mười một tháng giêng là ngày tháng tốt, nói cho bọn hắn, mười một hành động.

Lão Phương ngẫm lại, lại hỏi:

- Có nên nói cho Trần Trùng biết, để hắn điều chút binh lính từ địa phương khác tới hay không?

Lý Dịch lắc đầu.

- Không cần, lính phòng giữ tại Vĩnh Huyện vẫn giống như trước, lần này không dùng bọn họ được.

Không thể không nói, vẫn không thể xem nhẹ thánh giáo, giáo đồ của bọn họ đều ẩn núp trong bóng tối, trừ những người ở bên ngoài, còn có Ám Tử ẩn tàng càng sâu, từ tình báo thu hoạch được trước mắt mà xem, bọn họ cũng đã tiến sâu vào phòng của thành Vĩnh Huyện.

Nếu điều động trú tinh tại Thục Châu, khẳng định không có cách nào che lại toàn bộ động tĩnh, sẽ đánh rắn động CỎ, đến lúc đó Thục Vương chạy, muốn tóm lấy hắn, coi như khó hơn lên trời.

- Được rồi, ta lập tức đi an bài:

Lão Phương đáp ứng một tiếng, quay người rời đi.

Sau khi Lão Phương rời đi, Lý Dịch mới sờ sờ cái mông, trên mặt hiện ra biểu tình buồn bực cực độ.

Minh Châu không ngờ lại cấu kết với Như Ý làm việc xấu, ngăn cách thiên sơn vạn thủy, tám trăm dặm khẩn cấp viết thư cho Như Ý, lại vì

muốn đánh mình.

Quan trọng hơn là, Như Ý còn tin tưởng lợi từ một phía của nàng, khuỷu tay xoay ra bên ngoài.

Đánh là thương, mắng là yêu, hai nữ nhân kia, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đòi lại từng khoảng nợ này, cũng để các nàng biết mình thương các nàng đến cỡ nào.

Yêu đến không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận