Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 828: Án Binh Bất Động



Chương 828: Án Binh Bất Động





----------------------

- Ta nói cho cô biết, nếu nhắc tới táo thì vẫn là táo của Vương gia ăn ngon…

Lý Dịch gặm nửa quả táo có hai dấu răng, đưa một phong thư cho Lý Minh Châu.

- Bình Dương Trương thị, Thông Châu Cẩu thị, Vân Châu Vệ thị….. Mấy gia tộc lớn này đã ra roi giục khoái mã chạy về tộc, lần này triều đình cho bọn hắn ưu đãi đầy đủ, ta nghĩ bọn họ sẽ biết nên làm như thế nào.

Những người khác cũng không có gì phải quá lo lắng, hiện tại vị trí của mấy gia tộc lớn như Trương thị, Vệ thị trong môn phiệt rất vi diệu, bây giờ bọn họ đã ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, nếu cứ tiếp tục chấp mê bất ngộ, phía trước có mấy gia tộc lớn, phía sau có dư luận dân gian, bọn họ sẽ không chịu nổi.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, suy nghĩ một hồi lâu, nghiêm túc nói.

- Ngươi thật sự không cân nhắc việc tiến cung à? Quyền lực, tài phú, vinh hoa phú quý….. Ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi.

- Không cân nhắc.

Lý Dịch lắc đầu cự tuyệt, chém đinh chặt sắt.

Quyền lực, tài phú, vinh hoa phú quý…. Nàng ấy nói cứ như hiện tại hắn không có mấy thứ này vậy. Lời mời không có một chút thành ý, căn bản không cần cân nhắc.

Công chúa điện hạ cắn thêm một miếng táo, nói.

- Không biết bọn họ còn sẽ có động tác gì tiếp theo….

- Mặc kệ có động tác gì, có tiếp theo là được.

Lý Dịch ném hạch táo ra, phủi phủi tay.

- Có động tác mới tốt, nếu như bọn họ đều an an tĩnh tĩnh thì chúng ta lại không biết nên xuống tay từ nơi nào.

Mặc kệ Dư gia khó xử hay loạn hào phiệt như lần này, hoặc những việc trước đó, đại đa số tình huống đều do đối phương bắt đầu tìm đường chết trước. Nếu thật sự để hắn chủ động đi thiết kế và tấn công, như vậy sẽ rất lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực, nào có giảm bớt việc như hiện tại.

Nhưng mà ăn mệt mấy lần, Thục Vương còn làm ổ ở Thục Châu, bọn họ cũng ăn thiệt thòi không nhỏ tại Kinh Đô hoặc địa phương khác, xem ra hẳn sẽ an ổn một hồi. Như Nghi sắp sinh, Lý Dịch cũng không muốn hao tâm tổn sức vào những chuyện khác, nếu như bọn họ có thể để hắn an an ổn ổn qua hết năm nay, đợi sang năm hắn ra tay, lúc đó có nên nhẹ tay một chút hay không?

….

….

Thôi gia gia chủ Thôi Thanh Trạch buông một tờ mật tin xuống, nói.

- Trong cung truyền tin tức tới, nương nương nói mấy tháng tiếp theo, chúng ta nên án binh bất động, chỉ cần tăng cường lưu ý bên trưởng công chúa là được.

- Mấy ngày gần đây, tất cả mọi người đều nhìn thấy được biểu hiện của trưởng công chúa về việc triều chính, nàng ta xử lý chính sự còn cẩn thận hơn cả bệ hạ trước kia.

Có người cau mày.

- Lại nói, nàng ta điều những người từ các bộ ra, lại có người nào là hạng đơn giản, nếu cứ để yên mà chờ công chúa phạm sai lầm, chỉ sợ đó là phương pháp hạ sách nhất?

Sao Thôi Thanh Trạch không biết được đây là phương pháp hạ sách nhất.

Nhưng mà bọn họ động cũng đã động, nhưng càng hành động thì tổn thất lại càng lớn. Lúc này còn chưa tới một tháng mà Dư gia đã không còn, thật vất vả mới liên hợp thế gia lại cũng bởi vì một quyển sách mà tan nát, nhân tâm tan rã, tâm tư dị biệt. Trưởng công chúa, hoặc nói cái tên Lý Hầu Tước kia, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, thủ đoạn tinh chuẩn tàn nhẫn, bọn họ lại thế nào dám ra tay lần nữa?

Nếu không có tuyệt đối nắm chắc thì hắn sẽ không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.

Hắn cơ bản không dám tính toán thực lực của phe Thục Vương trong vòng hai năm đã bị tổn thất bao nhiêu, không có tranh giành đoạt vị, cũng không có đấu đá phe phái lẫn nhau, thế mà tại sao cục diện lại biến thành như bây giờ?

Mấy ngày nay hắn cũng đã suy nghĩ cẩn thận, lần đầu xuất hiện không đủ tự tin với một ít chuyện nào đó.

- Nói chung, những ngày này mọi người nên an ổn chút, cũng nên ước thúc con cháu trong nhà nhiều hơn, đừng cho người khác nắm được nhược điểm...

Thôi Thanh Trạch đứng lên, có chút phiền loạn phất phất tay.

- Hôm nay đến đây thôi.

Thôi gia gia chủ đã mở miệng, mọi người trong đường nhao nhao đứng dậy cáo từ.

Khi đi ra Thôi phủ, Tằng Sĩ Xuân bước chậm lại, hỏi.

- Hôm nay Trần huynh có đi hẻm Dương Liễu không?

- Cùng đường.

Trần Trùng bước ra đại môn Thôi phủ, hơi hơi gật đầu.

Nhìn thân ảnh hai người đã đi xa, rốt cục có người nhịn không được nghi ngờ hỏi.

- Khi nào thì Tằng gia và Trần gia đi gần với nhau như vậy?

- Chưa từng nghe nói hai nhà bọn họ có liên hệ về mặt khác, thật sự kỳ quái...

Trong lòng ai nấy đều có một đống nghi hoặc nhưng lại cũng không quá mức để ý, dù sao hai nhà đều thuộc về phe Thục Vương, cho dù thật sự có liên hệ khác thường gì thì cũng không phải một việc không thể lý giải.

Vẫn như cũ là một quán trà trong hẻm Dương Liễu.

Tằng Sĩ Xuân lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra rồi đưa nó cho Trần Trùng.

- Đây là do ta sửa sang lại, những việc phát sinh từ lớn đến bé trong hai năm qua trong triều đình cùng với những được mất của phe Thôi gia trong những sự kiện đó, Trần huynh không ngại thì hãy nhìn xem.

Trần Trùng liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt mới dời vào tờ giấy.

- Thôi gia đã bố cục trên triều đình mấy chục năm, thế mà trong vòng hai năm gần đây cơ hồ đã bị phá hủy hơn phân nửa, ưu thế hiện tại của Thục Vương điện hạ chẳng qua là trưởng Hoàng tử do Thôi quý phi sinh ra….. Nhưng hắn cũng chỉ còn có mỗi một cái thân phận trưởng hoàng tử này thôi.

Ánh mắt Tằng Sĩ Xuân có chút mơ hồ, chậm rãi nói.

- Đáng tiếc, tất cả mọi người đều bị thân phận này che hai mắt, bao gồm Thôi gia và quý phi nương nương, bọn họ dường như đã quên mất, quyền quyết định cuối cùng vẫn do bệ hạ.

- Thái độ của bệ hạ đối với Thục Vương thực sự không phải thái độ đối đãi với trưởng hoàng tử, tuy điện hạ làm chuyện kia thật sự quá mức hồ đồ nhưng hắn đã bị phái đến Thục Châu gần một năm. Long thể Bệ hạ không khỏe, tình nguyện lựa chọn trưởng công chúa, cũng không muốn triệu điện hạ trở lại….. Tằng mỗ thật sự không nghĩ ra.

- Được mất...

Trần Trùng buông giấy xuống, khóe miệng giật nhẹ, nói:

- Sợ là chỉ có mất, mà không có được?

….

….

Lý Dịch đỡ Trần gia tam tiểu thư từ trong nội viện đi ra, nói.

- Đại khái còn hơn một tháng nữa, cách mấy ngày thì Thái Y Lệnh sẽ bắt mạch cho nàng ấy một lần, hôm qua ta vừa mời Đàn Ấn đại sư tới xem một chút, mọi chuyện đều tốt, ngài không cần quá lo lắng.

Mấy ngày nay Lý Dịch rất ít tới hẻm Dương Liễu, nhưng mỗi lần tới đều sẽ đụng phải nàng.

- Vậy thì tốt rồi.

Trần tam tiểu thư cười gật đầu, nhìn thấy có bóng người ở đầu hẻm, nói:

- Cũng không còn sớm nữa, ta phải về rồi.

Lý Dịch nhìn nàng rời đi cùng với Trần Trùng, sau đó ánh mắt mới chuyển sang Tằng Sĩ Xuân đứng bên cạnh.

- Lần trước nhìn thấy Tần thượng thư, hắn còn nói sự vụ của Hộ Bộ rất bận rộn, nếu công chúa điện hạ lại rút thêm một người nữa thì sẽ bận đến tối mặt tối mũi….

Lý Dịch nhìn hắn, vẻ mặt hiện lên nghi hoặc.

- Ta thấy Tằng thị lang mỗi ngày đều hào hứng nhàn rỗi như thế, không giống như bề bộn nhiều việc.

Tằng Sĩ Xuân mỉm cười, cũng không thèm để ý lời của Lý Dịch, nói.

- Lần này ta đến đây cố ý chờ Lý Hầu Tước.

- Chờ ta?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn.

Tằng Sĩ Xuân nhìn hắn, chìa tay về một hướng làm động tác mời.

- Không biết Lý Hầu Tước có tiện ghé vào quán trà một chút không?

Tằng gia là đối tác kiên định đi theo Thục Vương, tuy chưa nói là sinh tử đại địch đối với Lý Dịch nhưng mà cũng không phải bằng hữu.

Nếu như nhất định phải nhấc lên một mối quan hệ giữa hai người, đó chính là quan hệ hắn ta ăn một bữa sủi cảo của mình mà còn không đưa tiền.

Trường An Hầu Tước tự tay nấu sủi cảo, chỉ một chén trà xanh nho nhỏ, sợ rằng có chút không đủ?

Tuy giá của một chén trà xanh này không thấp nhưng quán trà này do nhà mình mở, tuy bán mắc nhưng mà đó là bán về cách điệu, bán về không gian, còn về phí tổn…. Không đủ để nói với người ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận