Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 761: Tìm



Chương 761: Tìm





----------------------

Lý Dịch nằm trên xích đu, tiểu nha hoàn đưa tới hai quả trứng gà đã được bóc vỏ cẩn thận đến trước mặt hắn, sau đó nhẹ nhàng để xuống.

Hôm qua ngồi trong sân đến lúc nửa đêm mới cảm thấy có chút buồn ngủ, Lý Dịch cảm thấy khi này hắn nên cân nhắc việc chia phòng ngủ với Như Nghi.

Nếu không có lẽ sau này hắn sẽ không cách nào buồn ngủ nổi.

- Cô gia, chúng ta phải dọn nhà luôn hay sao?

Tiểu nha hoàn đặt trứng gà xuống, hai bàn tay nhỏ lại đặt lên đầu hắn xoa xoa, giọng nói thốt ra mềm mại như bông.

Lý Dịch gật đầu.

- Ừm, trong hai ngày này, ngươi hãy dọn dẹp tất cả đồ vật đi để chúng ta có thể nhanh chóng chuyển chúng vào thành.

Tiểu nha hoàn nhu thuận gật đầu, đối với nàng mà nói, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với cô gia tiểu thư, chuyển đến chỗ nào cũng chẳng có gì khác biệt.

Kẹt kẹt.

Liễu nhị tiểu thư mở cửa phòng, bước ra, Tiểu Hoàn cúi đầu nhìn vành mắt đen sẫm của cô gia, sau đó lại quay qua nhìn lại nàng, lắc lắc hai quả trứng gà vừa nấu xong trong tay.

- Nhị tiểu thư, muốn trứng gà không?

Nói đại khái thì Dương Liễu Thanh là ngoại nhân mà nhị tiểu thư dụng tâm đối đãi nhiều nhất, trên thực tế, từ khi nàng trở thành đệ tử của Như Ý, Lý Dịch cũng đối đãi nàng như người trong nhà.

Vậy mà nàng rời đi không lời từ biệt, chuyện này đến hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng huống chi Liễu nhị tiểu thư.

Vốn dĩ hắn đã từng có ý định làm rõ chân tướng mọi chuyện.

- Dương Liễu Thanh, đồ đệ của nhị tiểu thư nhà ngươi thế mà là đồ đệ của người kia?

Lý Minh Châu ăn cơm chiên, tay bóc vỏ tôm mà Lý Dịch mới mang tới, ngước mắt nhìn hắn.

- Nàng làm sao?

- Cô giúp ta điều tra thêm, hoàng thất Võ Quốc hoặc bên trong quý tộc, có ai trùng họ trùng tên với nàng hay không.

Lý Dịch nói một câu, sau đó hé miệng, tiểu cô nương ngạo kiều liền bỏ một miếng thịt tôm đã được bóc vỏ bỏ vào miệng hắn.

Nơi đây không phải hậu thế của thời đại internet, đâu thể tùy tiện tìm kiếm những gì mình cần trên mạng, chuyện này, Lý Dịch tự nhận rất khó đối với năng lực của bản thân hiện tại.

Hoàng thất luôn có con đường đặc thù riêng, nên đương nhiên những thứ này không phải Lý Dịch muốn là tiếp xúc được.

Lý Minh Châu gật đầu, nhìn về phía bà lão tóc trắng đang ngồi bên cạnh.

- Vậy phiền ma ma một chuyến.

Bà lão kia gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Lý Dịch ẩn hiện chút thâm ý, sau đó quay người rời đi.

Tiểu loli ngạo kiều lại lột thêm một con tôm nữa cho Lý Dịch, sau đó ôm cánh tay hắn, giọng dịu dàng nói.

- Tiên sinh, hôm nay người đưa bọn ta xuất cung đi, được không?

Tiểu cô nương ngạo kiều đã quá mười ba, gần chạm ngưỡng mười bốn, dáng người cũng bắt đầu phát dục, nên đôi khi có những hành động làm người khác chú ý, ngày bình thường Yến Phi cũng giáo dục nàng bằng những lễ nghi khá nghiêm ngặt, nhưng khi vừa gặp được Lý Dịch, nàng lại lộ ra tính tình ham chơi, không hề có chút dáng vẻ của người trong triều.

Thấy Lý Dịch vẫn không nhúc nhích, nàng hướng ra chỗ khác nháy mắt mấy cái với Vĩnh Ninh vừa gặm xong mấy cái xương sườn.

Tuy Vĩnh Ninh tuổi còn nhưng từ trước tới nay đều là người hầu nhỏ của Thọ Ninh, chỉ với một ánh mắt đã có thể hiểu rõ ý tứ của nàng, nhanh chóng buông sườn trong tay xuống, ôm cánh tay còn lại của Lý Dịch, chỉ thoáng chốc đôi mắt to đã ngân ngấn nước, nét mặt đáng thương nhìn hắn.

Liệu có người nào đủ khả năng cự tuyệt hai con mắt to đáng yêu vô tội cực điểm này, Lý Dịch khẽ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.

- Tiên sinh tốt nhất!

Tiểu cô nương ngạo kiều nhảy dựng lên, hôn lên mặt hắn một cái, tạo thành tiếng “Chụt”, hiện giờ không có người ngoài, nên nàng thoải mái thể hiện tính cách của một tiểu nữ hài.

Vĩnh Ninh cũng tiến lại gần, ngoài miệng vẫn dính chút dầu trơn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng thả một nụ hôn nữa lên bên má kia của Lý Dịch.

Tuy tuổi tác của nàng nhỏ hơn nhiều so với tiểu cô nương ngạo kiều nhưng vì đã từng trải nhiều, nên tính tình nàng càng thêm trầm tĩnh, không có ham chơi giống như hoàng tỷ của mình.

- Vĩnh Ninh, nhanh lên, chúng ta đi thay quần áo!

Tiểu loli ngạo kiều kéo Vĩnh Ninh chạy ra Thần Lộ Điện, một đám cung nữ vội vàng đuổi theo đằng sau, lớn tiếng hô.

- Điện hạ, ngài chạy chậm một chút.

Lương phi mất sớm, Vĩnh Ninh tuổi còn nhỏ, nếu một mình ở trong cung điện lớn như này sẽ sợ hãi. Vậy nên Lý Dịch đề nghị Lão Hoàng đế để nàng ở cùng một chỗ với tiểu loli ngạo kiều để Yến Phi dạy bảo. Tuy Thọ Ninh ham chơi nhưng vẫn rất chiếu cố cùng săn sóc muội muội của mình.

Lý Minh Châu buông bát xuống, nhìn hắn hỏi.

- Ngươi hôm nay đã gặp Phụ hoàng?

- Không có.

Lý Dịch lắc đầu, hắn hôm nay tới đây chủ yếu hỏi nàng một chút sự tình liên quan tới Dương Liễu Thanh, sau đó đi nhìn Vĩnh Ninh cùng tiểu cô nương kiêu ngạo, cũng không gặp qua Lão Hoàng đế.

Lý Minh Châu bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn, ẩn giấu một tia chờ mong trong mắt, hỏi:

- Thân thể Phụ hoàng, thật sự không có biện pháp gì sao?

Trong lòng Lý Mình Châu, hắn vẫn là Lý Dịch không gì không làm được, mọi sự tình đều có thể giải quyết.

Động tác lột tôm của Lý Dịch bỗng nhiên ngừng lại, bầu không khí trở nên áp lực.

Bệnh tình của Lão hoàng đế, coi như ở tương lai kia cũng thuộc về loại bệnh nan y không thể trị được. Hắn đã cố gắng hết sức làm những việc có thể, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thọ mệnh của lão thêm chút ít, hắn không phải thần tiên cũng không có sức xoay chuyển trời đất.

Lý Dịch thở dài.

- Nếu như có thể rời xa hoàng cung, buông xuống tất cả chính sự, cẩn thận điều dưỡng, tình huống có lẽ sẽ tốt hơn.

Loại bệnh này không có khả năng trị tận gốc nhưng vẫn có thể kéo dài tính mạng. Quan trọng là phải bảo trì tâm tình thoải mái vui vẻ, nhưng hoàng cung lại giống như một cái lồng giam to lớn, tràn đầy áp ức, thiếu khuyết tình người. Cho dù bây giờ phần lớn chính vụ đều giao cho hai vị Tể tướng, nhưng làm Hoàng đế một quốc gia to lớn, sự vụ mỗi ngày phải xử lý rất nhiều.

Khi Lý Dịch nói chuyện cùng thường sẽ bỏ qua thân phận Hoàng đế của lão, ngẫu nhiên sẽ châm chọc nói cười, coi như điều chỉnh tâm tình. Đây cũng do thời gian dài bọn họ cùng nhau trải qua tạo thành ăn ý trong lúc nói chuyện, nhưng hiệu quả phát ra cũng chỉ tạm thời.

Nếu như lão Hoàng đế có thể lập tức bỏ hết gánh nặng trên vai xuống, tìm một nơi ở bên ngoài Kinh Đô, khung cảnh thanh tĩnh, núi xanh nước biếc mà chăm chút cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Nếu an nhàn thì nằm trong sân phơi nắng, hay vui vẻ hào hứng tới Câu Lan nghe kịch, cùng với lão Thường và tìm thêm hai người nữa cùng nhau chơi mạt chược, hoặc giống như ở hiện đại tìm mấy lão thái thái cùng nhảy nhót ở quảng trường. Tuy không thể nói sống lâu trăm tuổi nhưng tuyệt đối có thể sống lâu thêm mấy năm.

Nhưng biện pháp này Lý Dịch không thể nói, thái y càng không thể nói, cho dù trong lòng bọn hắn, ai cũng hết sức rõ ràng.

- Phụ hoàng, ông ấy rất mệt mỏi.

Lý Minh Châu cúi đầu, sắc mặt hơi ảm đạm, nhưng sau đó lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.

- Ta sẽ khuyên nhủ phụ hoàng thật tốt.

Lý Dịch gật gật đầu, sợ rằng cũng chỉ có nàng mới có thể cùng với lão hoàng đế nói tới những chuyện này.

Giữa hai người, đột nhiên trầm mặc một lúc, sau đó, tiếng bước chân từ xa đi tới.

Một bà lão tóc trắng đi tới, trong ngực ôm một chồng sách dày, đặt lên bàn.

- Đây là tất cả tư liệu liên quan tới Võ Quốc.

Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch, nói.

- Ngươi lấy về từ từ xem, xem xong nhớ trả lại.

- Tìm người mà thôi, không phí bao nhiêu công sức.

Lý Dịch lắc đầu, những sách cổ này nếu đã không truyền ra ngoài vậy thì hắn vẫn nên đọc tại đây thì hơn. Miễn mang đến phiền phức không đáng có cho nàng.

Hắn thuận tay cầm một quyển lên, tùy ý lật trang sách, tốc độ cực nhanh, bà lão đang đứng bên cạnh còn không thấy rõ được nội dung.

Thời gian chỉ như uống một chén trà nhỏ, hắn đã đọc xong sau đó lại tiếp tục cầm một quyển khách, lặp lại động tác vừa nãy.

Lý Minh Châu đã sớm biết tới tốc độ đọc sách của hắn, nên chẳng hề ngạc nhiên đối với việc trước mắt.

- Ngươi đang làm gì?

Bà lão tóc trắng đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Lý Dịch thuận miệng trả lời.

- Đọc sách.

- Đọc như vậy cũng có thể nhớ?

Bà lão không hiểu.

Loại tốc độ này, ngay cả bà cũng thấy không rõ lắm chữ viết trên sách.

- Tìm vài thứ mà thôi, không cần nhớ kỹ.

Lý Dịch cũng không thể nói cho bà, động tác lật từng trang sách qua lại này cũng coi như dư thừa, thật ra chỉ cần hắn đụng vào những quyển sách, nội dung bên trong đó đều sẽ ghi hết vào trong tâm trí. Vậy thì hắn sẽ bị xem như quái vật mất.

Ngay lúc bà lão nhìn hắn với ánh mắt như nhìn quái vật, không biết hắn đã lật tới quyển thứ mấy, tiếng lật sách rốt cuộc dừng lại, ánh mắt Lý Dịch dừng trên một trang giấy.

- Tìm được rồi.

Hắn nhìn vào một chút tin tức được ghi chép phía trên, ánh mắt ngưng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận