Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 850: Đều Có Khả Năng




Chương 850: Đều Có Khả Năng





----------------------

Trên một con phố, có vài nam tử trẻ tuổi ủ rũ bước đi.

Có một người trong nhóm cau mày khá lâu, rốt cục nhịn không được hỏi.

-Lương Tuấn, Lưu Dật, các ngươi có chuyện gì vậy? Rõ ràng còn chưa uống được hai chén rượu, đồ ăn cũng chỉ vừa mới bưng lên, tại sao lại phải đi rồi?

Một tên thanh niên thở dài, nói.

-Ài da, Chử Bình, ngươi không nên hỏi nhiều, ngươi không biết….. Nói chung đi là đúng.

Nam tử trẻ tuổi tên Chử Bình có chút nôn nóng, hỏi.

-Đến cùng đã phát sinh chuyện gì, ngươi nói một chút đi!

Người tuổi trẻ kia nhìn một người bên cạnh, nói:

-Lương Tuấn, chuyện này hay do ngươi nói đi.

Chử Bình cũng nhìn về phía Vệ Lương Tuấn.

Vệ Lương Tuấn lắc đầu, nói:

-Chử Bình, ngươi vừa mới trở lại Kinh Đô, có một số việc không biết, nhưng mà ta nhắc nhở ngươi một câu, về sau nếu như gặp phải người kia, trốn xa chừng nào thì tốt chừng đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người trong nhà đều không bảo hộ ngươi được.

-Là người nào?

Chử Bình nghi hoặc hỏi một câu, sau đó nói:

-Là người vừa mới gặp ở tửu lâu sao, hắn là ai?

-Lý Dịch.

Vệ Lương Tuấn vỗ vỗ bả vai Chử Bình, nói:

-Nhớ kỹ cái tên này, Thục Vương điện hạ, Tần tiểu công gia, Đoan Dương Quận Vương….. Một thế hệ trẻ tuổi ở kinh đô, vô số người đều ăn thiệt thòi trong tay hắn, thậm chí không chỉ người trẻ tuổi…. Nói chung, ngươi nhớ kỹ lời ta nói là được, tuyệt đối không cần trêu chọc hắn!

Nghe Vệ Lương Tuấn kể những sự tích của người kia, trong lòng Chử Bình chấn động không thôi, nhưng hắn vẫn bĩu môi, ra vẻ khinh thường nói.

-Thì tính sao, nơi này là Kinh Đô, dưới chân Thiên Tử, chúng ta lại không có chọc tới hắn, hắn hành động ngông cuồng như thế, coi như được bệ hạ chiếu cố, có thể tạm thời che chở hắn, chẳng lẽ hắn có thể chặn được miệng lưỡi người trong thiên hạ?

-Chử Bình, ngươi nói chuyện quả thực giống như đúc Chử Thái Phó, thật không hổ do một tay lão nhân gia dạy dỗ ra.

Vệ Lương Tuấn cười nói.

-Cảnh tượng lão nhân gia giáo huấn chúng ta năm đó, đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ...

-Đó là tự nhiên.

Trên mặt Chử Bình toát ra vẻ ngạo nghễ,

-Chử Bình ta một thân chính khí, trên không hổ với trời, dưới không thẹn với đất, làm sao lại có thể đi sợ hãi một tên nịnh thần chứ?

-Biết Chử Bình ngươi có hạo nhiên chính khí….

Vệ Lương Tuấn cười ha ha một tiếng.

-Mặc kệ nói thế nào, hôm nay thật vất vả mới có thể ăn một bữa cơm với ngươi, đều bị ta làm mất hứng. Như vậy đi, tối nay tới Diệu Âm Các, ta mở tiệc chiêu đãi một lần nữa, ngươi nhất định phải nể mặt ta.

Ngay sau đó có một người cười nói.

-Ngươi chọn địa phương là Diệu Âm Các, sợ không phải chỉ đơn giản là ăn cơm?

Chử Bình kinh ngạc hỏi.

-Diệu Âm Các, nơi này nghe tên chính là nhạc quán, chẳng lẽ còn có huyền cơ gì sao?

Người kia đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng nói vài câu, sắc mặt Chử Bình lập tức biến đổi, vội nói.

-Không được không được, nếu gia gia biết ta dám đi tới loại địa phương kia, chắc chắn sẽ đánh chết ta!

-Ai da, Diệu Âm Các vốn là nhạc quán, chẳng lẽ Thái Phó đại nhân còn sẽ suy nghĩ nhiều hay sao?

Trên mặt Chử Bình hiện ra vẻ do dự, hỏi:

-Ngươi xác định việc này sẽ không có người biết?

Người kia hơi mỉm cười, nói.

-Trừ trời đất ra, chỉ có ngươi với ta biết.

Chử Bình nghe vậy thì trên mặt lộ ra tươi cười, nói.

-Chúng ta chỉ nghe ca hát, ăn bữa cơm mà thôi, nhất định sẽ không sao, nhất định sẽ không sao...

….

….

Trong tửu lâu, thấy Lâm Uyển Như đặt đũa xuống, Lý Dịch mở miệng nói:

-Đi thôi, việc bên kia chắc đã xong rồi.

Từ Lão Quái vẫn còn đau răng, trước mắt chỉ có thể uống cháo, lão Phương mỗi ngày phải chạy qua chạy lại hai chỗ, không biết đã ăn bao nhiêu lần, lần này hai người họ cũng không cùng ngồi ăn.

-Chờ một chút, ta còn một ngụm, một ngụm cuối nữa!

Lâm Dũng vội vàng nói một câu, sau đó hớp một ngụm canh cuối cùng trong bát, lúc này mới ợ một cái no nê, sau đó sờ sờ cái bụng đứng lên.

Lâm Uyển Như có chút đỏ mặt, lặng lẽ trừng hắn ta một cái, sau đó mới gật đầu đứng dậy.

Lúc đi trở về, hai người nói chuyện phiếm suốt một đường, Lý Dịch hỏi một số việc có quan hệ tới sinh ý của Lâm gia.

Bên Phong Châu có Tam hoàng tử và Tiền gia làm hậu thuẫn, ngắn ngủi nửa năm, Lâm gia lại đi lên trên vài bước, tuy còn chưa đạt tới nhà giàu đỉnh cấp nhưng mà đã sớm khác biệt so với dĩ vãng.

Còn các nhà lúc trước cùng một cấp độ như Bạch gia, Mã gia, bây giờ chỉ có thể phụ thuộc vào Lâm gia. Từ khi giá lưu ly giảm mạnh, bọn họ chỉ có dựa vào Lâm gia mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Lâm Uyển Như nhìn nhà cửa san sát nhau ở hai bên đường, con đường nối tiếp con đường, suy nghĩ một chút, nói.

-Nếu như chỉ làm mỗi châu báu thì rất có khả năng sẽ nhanh chóng dậm chân tại chỗ. Lần này ta tới đây, kỳ thật muốn nhìn xem kinh đô Cảnh Quốc. Y phục, nước hoa, rượu mạnh ở nơi này rất được hoan nghênh tại Tề Quốc, đáng tiếc chỉ có thể thông qua phương thức như vậy mang về, giá cả đắt đỏ. Nếu như có thể trực tiếp đạt thành hợp tác với bọn họ, xây nhà xưởng ở Tề Quốc, như vậy thì sẽ có thể giảm bớt chi phí bảy phần trở lên….

Nàng nghĩ một lát, nói:

-Nhưng mà ta nghe nói phía sau những cửa hàng này đều có bóng dáng của hoàng gia, sợ là không có khả năng cho lắm….

-Cái này thì chưa chắc….

Lý Dịch lắc đầu, nói:

-Hết thảy đều có khả năng.

Lâm Dũng đứng một bên chen miệng vào.

-Nước hoa và rượu mạnh thì đúng khó làm theo, nhưng y phục thì cần hợp tác làm gì chứ, cứ bắt chước làm theo là được rồi….

Lý Dịch liếc hắn ta một cái, nếu như để tên này làm ăn ở một ngàn năm sau, khẳng định sẽ lỗ sặc máu, nhưng trước mắt mà nói, lời của Lâm Dũng quả thật không sai.

Vô luận là nội y hay y phục, hắn yêu cầu trước tiên là danh khí và sự truyền bá ra ngoài dư luận, cứ như vậy, cho dù về sau có người bắt chước, cũng không thể sinh ra uy hiếp quá lớn.

Lâm Uyển Như đồng dạng cũng liếc nhìn Lâm Dũng một cái, nhưng lại không nói gì.

Nếu sự việc thật sự đơn giản như thế vậy thì hiệu may hay cửa hàng y phục ở Tề Quốc đã sớm mọc lên như nấm. Nhưng sự thực là, tuy có vô số người theo phong trào bắt chước làm theo nhưng cho dù về chất lượng vải vóc hay kiểu dáng y phục đều còn lâu mới có thể so sánh với chính phẩm Cảnh Quốc. Những cửa hàng kia xuất hiện như măng mọc sau mưa, lại cũng đóng cửa trong khoảng thời gian ngắn….

Tuy Lý Dịch không nói gì thêm, nhưng những lời của Lâm Uyển Như cũng đã nhắc nhở hắn, nếu hắn hợp tác với Lâm gia thì ít ngày nữa, cửa hàng nhà mình sẽ có thể mở đến Tề Quốc.

Mặc dù Cảnh Quốc rộng lớn, nhưng sinh ý cũng chắc chắn sẽ có thời điểm bão hòa, Tề Quốc —— đây chính là một khối đất đai còn chưa được khai khẩn, dị thường phì nhiêu, đang chờ hắn và Lâm cô nương đi gieo hạt….

Nghĩ tới đây, Lý Dịch quay đầu hỏi:

-Nói thật, Lâm gia thật sự có ý nghĩ nhúng tay vào kiểu kinh doanh này chứ?

Lâm Uyển Như gật gật đầu.

-Đây cũng một nguyên nhân quan trọng khi tới Kinh Đô lần này.

-Ngươi lo liệu nổi không?

-Chỉ cần mời nhiều người hơn thì hẳn không có vấn đề gì….

….

…..

Lão Phương nhìn hai bóng người sóng vai phía trước, sờ sờ cằm, như có suy nghĩ gì đó.

-Lý huynh đệ….

Lâm Dũng thầm nghĩ đến một việc, đang muốn tiến lên thì bị người đè bả vai lại.

Lão Phương trầm giọng hỏi.

-Ngươi muốn làm cái gì?

-Có một vấn đề muốn hỏi Lý huynh đệ….

-Hỏi cái gì mà hỏi….

Lão Phương quàng vai hắn ta, nói.

-Vị huynh đệ này, ngươi gọi Lâm Dũng đúng không? Hiện tại cô gia đang có việc bận, đừng đi quấy rầy hắn, có vấn đề gì thì hỏi ta là được rồi….



….

-Thật sự xin lỗi, đây đều do chúng ta thất trách, mang thêm phiền phức cho các ngươi!

Trước cửa tửu lâu, Hàn Lang Trung vẻ mặt áy náy đối mặt với vài người.

-Các ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, tuyệt đối không nhân nhượng đối với người làm việc thiên tư!

-Không dám, không dám….

Một tên thương nhân Tề Quốc nhìn vị quan viên Cảnh Quốc kia, khuôn mặt hoảng sợ đến trắng bệch. Nhìn qua thì thân phận vị đại nhân này còn tôn quý hơn nhiều so với đám quan sai bọn hắn nhìn thấy trên đường đi, thế mà hiện giờ lại khách khí nói chuyện với bọn họ, thật sự khiến bọn hắn lo sợ trong lòng!

Người nọ thoáng nhìn thấy Lâm Uyển Như từ xa đi tới, nhanh chóng bước qua, vội vàng nói:

-Lâm cô nương, chuyện này….

Không đợi Lâm Uyển Như kịp nhận ra đã phát sinh chuyện gì, Lý Dịch đi qua, nói:

-Loại chuyện này chỉ cần tùy tiện phái người đi xử lý là được, Hàn Lang Trung hà tất gì phải tự mình đến chứ?

Hàn Lang Trung vội nói.

-Lý đại nhân, thực không dám giấu giếm, chuyện Quan Khố do hạ quan phụ trách, mấy ngày nay sự vụ Hộ Bộ bận rộn, quản lý sơ sẩy, không ngờ mấy tên cấp dưới hỗn trướng kia lại lớn mật như thế! Lý đại nhân yên tâm, hạ quan nhất định sẽ truy xét việc này đến cùng....

Sau đó lại ngẩng đầu, thăm dò nói:

-Hạ quan đã để người đưa những hàng hóa kia ra ngoài, một kiện không thiếu, không biết Lý đại nhân….

-Không có thu thuế sao?

Sợ chọc giận vị Lý đại nhân này, Hàn Lang Trung lập tức lắc đầu nói:

-Không có, không có, một đồng cũng không có thu!

-Như vậy sao được?

Lý Dịch lắc đầu, thu thuế cho quốc gia, mà cho quốc gia cũng chính là cho Minh Châu, mà cho Minh Châu cũng chính là….

Nói chung, làm một người công dân tuân thủ luật pháp, không thể có tính đặc thù, hết thảy làm theo luật thì tốt rồi.

Nhìn thấy Lý đại nhân lắc đầu, cả người Hàn Lang Trung đều run lên, Lý Dịch lại vỗ vỗ bả vai hắn ta, nói:

-Thu thuế thì vẫn phải thu, nếu không thì quốc pháp có ý nghĩa gì nữa, Hàn Lang Trung cần phải công chính, không thể làm việc thiên tư ...

Hàn Lang Trung nghe vậy, vẻ mặt đau khổ, trong thanh âm có chút khóc nức nở, liên tục gật đầu:

-Lý đại nhân giáo huấn rất đúng, hạ quan lập tức thu, lập tức thu ngay!


Bạn cần đăng nhập để bình luận