Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 815: Thần Không Có Ý Định Giết Người



Chương 815: Thần Không Có Ý Định Giết Người





----------------------

Bên trong Phù Dung viên, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào một quảng trường trước cung điện.

Cảnh Đế một bên phơi nắng, một bên dễ chịu đung đưa xích đu, nhìn về mấy hài tử đang vui cười đùa giỡn, truy đuổi chạy tới lui phía trước, mặt lộ vẻ mỉm cười.

Cho đến khi phơi có chút mệt mỏi, mới ngáp một cái, hỏi.

- Thư viện thế nào?

Hình bóng đứng như cọc tiêu dưới ánh mặt trời, đã gần nửa canh giờ không nhúc nhích rốt cục động động, mở miệng.

- Điện hạ mỗi ngày mặc dù bận rộn chính vụ nhưng lại chưa bao giờ bỏ bê việc thư viện, các thư viện ở Kinh Đô đã sớm khởi công, năm Châu phụ cận Kinh Đô cũng đã bắt đầu thành lập thư viện cho riêng mình.

- Bất quá, điện hạ giống như gặp được phiền phức trong một vấn đề khác.

Thường Đức nói vài lời, chân mày Cảnh Đế hơi nhíu lại.

- Dư gia?

Thường Đức gật gật đầu.

- Phía sau Dư gia, chỉ sợ có Thôi gia bày mưu đặt kế. Dù sao, nếu thư viện thực sự phổ biến, cứ thế mãi, tất sẽ dao động căn cơ thế gia môn phiệt…

- Phường giấy của triều đình phân đến các nha môn, địa phương, khó khăn lắm mới đủ dùng, số lượng rút ra cho thư viện không nhiều, Dư gia, cũng thật phiền toái.

Cảnh Đế suy nghĩ một lát, hỏi.

- Minh Châu xử lý như thế nào?

- Điện hạ mỗi ngày đều sẽ phái người đến trao đổi cùng Dư gia, giống như vừa mới bàn ổn thỏa, chỉ là, giá tiền này, có chút quá cao.

Trên mặt Cảnh Đế lộ ra vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm.

- Cái này không giống như tác phong làm việc của Minh Châu, càng không giống như tiểu tử kia, Lý Dịch gần nhất đang làm gì?

- Vợ hắn sắp sinh, những ngày này một mực phụng dưỡng.

- Gia hỏa không có tiền đồ.

Cảnh Đế khoát khoát tay.

- Cảnh sắc bên trong Phù Dung viên hợp lòng người, hôm nay khí trời cũng cũng không tệ, đi gọi ba người bọn hắn tới, tính ra cũng đã mấy ngày không gặp.

Ngạo kiều la lỵ vốn vòng qua từ phía sau lặng lẽ tiếp cận lập tức từ bỏ ý nghĩ dọa phụ hoàng nhảy một cái, vội vàng chạy tới, hỏi.

- Phụ hoàng, tiên sinh sắp đi qua?

Cảnh Đế gật gật đầu.

- Phụ hoàng hôm nay có chuyện bận rộn, Thọ Ninh mới vừa nói muốn ra ngoài chơi nhỉ, mang nhiều hộ vệ một chút là được, nhớ kỹ không nên hồ nháo.

- Người ta lúc nào nói muốn đi ra ngoài…

Đạt được đáp án khẳng định, ngạo kiều la lỵ dịu dàng nói một câu, lập tức nhanh chóng chạy trở về.

Cảnh Đế nghi hoặc hỏi.

- Con đi đâu?

- Ai nha, người ta sáng nay không có rửa mặt kỹ, đương nhiên phải trang điểm lại thật tốt, thay quần áo khác nữa!

Thời điểm thanh âm nàng truyền tới, người đã biến mất sau điện.

- Đứa nhỏ này, lúc nào trở nên thích chưng diện rồi?

Cảnh Đế nghi hoặc nói một câu, phất phất tay.

- Bảo Thiện Thực Cục chuẩn bị một chút, hôm nay thiết yến…

Lúc Lý Dịch đang định ra khỏi nhà đã có nội giám đến cửa, nói bệ hạ triệu kiến, để hắn lập tức tiến về Phù Dung viên.

Hỏi rõ ràng nguyên do, biết được trưởng công chúa cùng Lý Hiên cũng được triệu đến thì cũng không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng định tiến cung nói chuyện cùng trưởng công chúa, đi Phù Dung viên thì càng gần hơn một chút.

Lưới đã sớm vung tốt, qua mấy ngày nay, con cá từ lâu đã bơi vào lưới, đã tới thời điểm nên thu lưới.

Dư, ngư, họ gì không lấy, lại lấy họ nghe gần như cá, gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a!

Lúc ra khỏi nhà, lão Phương từ xa xa chạy tới, nói.

- Cô gia, đi nơi nào, những chuyện kia vài ngày trước người giao cho ta, ta đã làm xong.

Lý Dịch kinh ngạc.

- Nhanh như vậy?

Lão Phương gật gật đầu.

- Lần sau, những chuyện nhỏ nhặt này, cô gia giao cho người khác đi làm là được, ta mấy ngày nay đều không để lọt một cái cửa hàng nào trong thành…

- Được, lên xe đi.

Lý Dịch khoát tay, những ngày này không có lão Phương, hai tai thanh tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể để hắn một mực làm những chuyện không quan trọng, chỉ hy vọng hắn có thể tổng kết kinh nghiệm, học được giáo huấn…

Lúc đến Phù Dung viên, Lý Hiên và trưởng công chúa còn chưa tới.

Nhìn thấy xích đu, Lý Dịch đã cảm thấy có chút đau lòng.

Vua của một nước, quang minh chính đại đến cửa trắng trợn cướp đoạt xích đu, sau đó thế mà cũng không có một hai lượng bạc đền bù tổn thất, thiên hạ này còn có vương pháp?

Lão hoàng đế nằm trên xích đu, đi thẳng vào vấn đề.

- Chuyện thư viện, ngươi định làm như thế nào?

- Cái gì thư viện?

Lý Dịch kinh ngạc.

- Chuyện thư viện từ trước đến nay không phải đều do trưởng công chúa xử lý à, thần không biết gì hết.

Cảnh Đế liếc hắn một cái.

- Được, tính tình Minh Châu ngay thẳng, làm sao có thể nghĩ đến loại chủ ý âm hiểm kia, đừng tưởng rằng trẫm không biết, phía sau đều do ngươi nghĩ kế, lần trước tại ngự hoa viên, trẫm cái gì cũng nghe được.

- Không có ý tứ, thần quên…

Lý Dịch cứng ngắc cười một tiếng, sau đó nghi ngờ nói.

- Bệ hạ mới vừa nói thư viện a, thư viện gần đây hết thảy đều tốt, không có chuyện gì…

Cảnh Đế nhíu nhíu mày.

- Dư gia kia…

Lý Dịch mặt lộ vẻ nghi hoặc.

- Dư gia nào?

- Ninh Viễn Hầu…

Cảnh Đế vừa mới mở miệng, nhìn thấy biểu lộ Lý Dịch, kinh ngạc giống như hiểu rõ cái gì, gật gật đầu, nói.

- Dư gia, trước kia đến vẫn có công đối với quốc gia, đừng đuổi tận giết tuyệt.

Lý Dịch liên tục lắc đầu, giải thích.

- Bệ hạ hiểu lầm, thần không có ý định giết người

- Phụ hoàng.

Trưởng công chúa từ phía sau đi tới, đi đến trước mặt Cảnh Đế hành lễ.

- Thần cáo lui trước.

Nữ hoàng bệ hạ cùng Thái Thượng Hoàng thương nghị sự việc, ngoại thần như hắn vẫn không biết thì tốt hơn, Lý Dịch rất có ánh mắt lui ra, một hồi còn muốn ăn cơm ở chỗ này, tạm thời không thể đi, cũng may phong cảnh bên trong Phù Dung viên không tệ, dự định đi đến bên hồ hóng gió, nhìn ngắm phong cảnh.

Đi chưa được mấy bước thì dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua phía trước.

Giao lộ phía trước không xa, ngạo kiều la lỵ mặc một bộ váy xoè màu trắng, thanh tú động lòng người đứng đó.

Lý Dịch hơi có chút kinh ngạc, ngạo kiều la lỵ ngày bình thường yêu thích mặc y phục có nhan sắc tươi đẹp, chải cũng hai búi tóc hình xoắn ốc, hôm nay nàng mặc một bộ váy xoè màu trắng, búi tóc chải thành đoàn, nhìn qua lại hoàn toàn không có cảm giác của một nha đầu điên.

Trong chớp nhoáng, Lý Dịch mới cảm nhận được, Thọ Ninh công chúa 14 tuổi đã không phải ngạo kiều la lỵ trước kia.

- Tiên sinh.

Nàng đứng đó, hai tay xoắn cùng một chỗ, thấp giọng hô một câu.

Lý Dịch thu hồi tâm thần, lúc này mới đi qua, hỏi.

- Vĩnh Ninh đâu, tại sao không có đi cùng với ngươi?

Nàng cúi đầu, mặt nhỏ ửng hồng nói.

- Vĩnh Ninh hôm nay phải lên khóa học, thân thể ta không thoải mái, xin phép nghỉ.

- Thân thể không thoải mái?

Lý Dịch cúi đầu nhìn lấy nàng, lo lắng hỏi.

- Thế nào, để ngự y nhìn qua chưa?

Ngạo kiều la lỵ cúi đầu, nhìn mũi chân mình, nhỏ giọng nói.

- Mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày không thoải mái, không cần mời ngự y…

Đề tài này thì Lý Dịch không có cách nào tiếp nàng, tiểu la lỵ thật đã trưởng thành, trước kia bước đi, thích nắm tay mình, động một chút lại sẽ giống như bạch tuộc trèo lên người hắn, giờ phút này sóng vai hành tẩu bên hồ, nàng cũng không có ồn ào như dĩ vãng, thay đổi phá lệ yên tĩnh để Lý Dịch có chút không quá thích ứng.

Ngồi trên bãi cỏ bên hồ, ngạo kiều la lỵ nhẹ nói một số chuyện lý thú nàng học được trong học viện, tỉ như vô luận chơi cờ gì, nàng đều không có địch thủ, lại tỉ như tiên sinh toán học trừng trị bằng hữu nàng, nàng liền bảo Lý Hàn ra mấy đạo đề, cầm lấy chúng đi hỏi tiên sinh kia, kết quả là nữ tiên sinh kia ba ngày nay đều không có đến lớp.

Lý Hiên cùng Trưởng công chúa điện hạ từ đằng xa đi tới, Lý Hiên liếc hai người một chút, ngồi xổm người xuống, nói.

- Băng Ngưng, đi với Hiên ca ca nào, Hiên ca ca sẽ chơi trò chơi với muội.

- Ai nha, Hiên ca ca, người ta đã lớn, không chơi những cái kia…

Ngạo kiều la lỵ tuy không tình nguyện, nhưng vẫn bị Lý Hiên lôi kéo mang đi.

Lý Dịch dễ chịu nằm trên sườn đồi, phía dưới là một cái hồ nhỏ, hồ nước trong xanh, gió theo mặt hồ thổi tới mang đến một trận ý lạnh sảng khoái, lại không quá lạnh, loại khí trời này thật rất thích hợp nướng đồ hoặc nấu cơm dã ngoại, đáng tiếc lão hoàng đế đã ban thưởng yến…

Lý Minh Châu ngồi bên cạnh hắn, co hai chân lại nhìn mặt hồ, giống như đang suy tư việc gì, ánh mắt hơi thất thần.

Lý Hiên lại từ đằng xa đi tới, nói.

- Hai người các ngươi đơn độc cùng một chỗ, sợ sẽ phải khiến người hoài nghi, có ta ở đây sẽ khá hơn một chút…

Hắn móc ra hai cục bột mì từ trong tay áo, nhét vào trong lỗ tai, nhìn Lý Dịch một chút, nói.

- Yên tâm, ta cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng không nghe thấy, các ngươi trò chuyện của các ngươi…

Nói xong, đi đến cách hai người một trượng, nằm xuống.

Cùng lúc đó, một cung điện trong nội viện, thiếu nữ mặc váy trắng nằm lỳ trên giường, nhếch hai chân lên, một bên vô ý thức lắc lư, một bên lật qua lật lại từng trang sách, lẩm bẩm.

- Trên sách nói nữ hài tử phải rụt rè, thế nhưng hình như tiên sinh không quá ưa thích…


Bạn cần đăng nhập để bình luận