Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1120: Ly Biệt, Trùng Phùng



Chương 1120: Ly Biệt, Trùng Phùng



Chương 1120: Ly Biệt, Trùng Phùng



Tính ra thì Lý Dịch và Như Nghi các nàng đã ở Thường Châu được một thời gian không ngắn.

Tháng hai năm ngoái thì bọn họ đã tới nơi này, trong khoảng thời gian đó có về Như Ý Thành ăn tết một lần, vừa qua khỏi Nguyên Tiêu thì lại tới Thường Châu.

Trước đó, hắn lo lắng khi Dương Liễu Thanh các nàng làm chủ Thương Châu thì việc triển khai các phương diện sẽ không quá thuận lợi, nhưng mà sau khi trải qua một thời gian học tập dài như vậy, nàng ấy đã học thuộc nằm lòng kịch bản cách mạng, có thể làm tốt vai trò một người lãnh đạo, Lý Dịch cũng không còn chỗ nào không an tâm nữa.

Ở đây đã có Dương lão đầu và Từ Lão xem chừng, Lý Dịch cũng hoàn toàn không còn lo lắng gì về sự an toàn của nàng ấy.

Bọn họ ở lại Thương Châu thêm mấy ngày nữa, cho đến ngày ly biệt mà Lý Dịch và Như Nghi các nàng đã thương lượng trước đó.

Túy Mặc và Lý Mộ còn ở Như Ý Thành chờ bọn họ trở về, cho nên bọn họ cũng không thể ở lại Thương Châu lâu hơn được nữa, huống chi các nỗi lo về sau của Võ Quốc đã bị diệt hết, các bước phát triển tiếp theo hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, Lý Dịch không còn lý do để ở lại nơi này nữa.

- Sư tỷ, hẹn gặp lại!

Lý Đoan ngồi trong xe ngựa, hắn vén rèm xe lên, vẫy mạnh cánh tay nhỏ tạm biệt Dương Liễu Thanh.

Tuy Dương Liễu Thanh trên danh nghĩa là sự tỷ, nhưng có thể xem như nửa sư phụ của Lý Đoan. Như Ý thì chỉ xuất hiện khi nào mà tên nhóc ấy không nghe lời, bình thường thì đều do Dương Liễu Thanh dạy thay nàng.

Như Nghi và Nhược Khanh lên xe ngựa, Liễu nhị tiểu thư và Bạch Tố thì đang nói chuyện với Dương Liễu Thanh.

Bạch Tố không phải đệ nhất cao thủ dưới trướng của Liễu nhị tiểu thư, nhưng lại là người có tốc độ trưởng thành nhanh nhất, vô luận võ học hay... Vòng một. Nàng ta rất được Liễu nhị tiểu thư tin cậy, gọi Bạch Tổ là trợ thủ đắc lực của Như Ý không quá đáng.

Điền tiền bối còn cần tĩnh dưỡng một thời gian rất dài, nhưng vẫn có thể hoạt động trong phạm vi nhất định, nàng ấy đứng cùng với Từ Lão đưa tiễn bọn họ rời đi.

- Đợi khi nào vết thương nàng ấy khỏi hẳn thì ta sẽ đi tìm các ngươi.

Từ Lão tiến lên mấy bước nói một câu, sau đó lại hạ giọng, dùng thanh âm mà chỉ có hắn và Lý Dịch có thể nghe được, nói.

- Nếu có được tin tức của đạo Cô kia thì nhớ lập tức truyền tin cho ta.

Thực ra thì Từ Lão không cần phải thì thầm như vậy, Điền tiền bối còn chưa khôi phục, cho nên nàng ta sẽ không nghe được những gì hắn nói.

Lý Dịch nhìn Từ Lão, nói.

- Trước lúc rời đi, ta còn có một đạo lý cuối cùng muốn dạy cho ngươi.

Từ Lão gật đầu, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.

Những gì mà Lý Dịch dạy cho hắn, hắn đều sẽ coi như là triết lý nhân sinh để làm theo.

- Vĩnh viễn, vĩnh viễn đừng vô điều kiện tin tưởng bất kỳ ai.

Khóe miệng Lý Dịch hiện ra vẻ tươi cười, nói:

- Ngoại trừ chính bản thân ngươi.

Khuôn mặt Từ Lão hiện lên vẻ nghi hoặc.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lý Dịch vỗ vai hắn ta, vừa cười vừa nói.

- Yên tâm đi, nếu có tin tức của đạo Cô kia, ta sẽ lập tức truyền tin cho ngươi.

Lý Dịch không hạ giọng, cho nên những người gần đó có thể nghe được rõ ràng.

Khi phát hiện sau lưng có một ánh mắt sắc bén làm cả người hắn phát lạnh, Từ Lão mới rốt cuộc hiểu được đạo lý mà Lý Dịch muốn dạy cho hắn là gì.

Hắn ta nheo mắt lại, nghiến răng nói.

- Ta nhớ kỹ chuyện này!

Khi Lý Dịch quay người chuẩn bị rời đi, hắn rõ ràng thấy lão đầu tư Dương Vạn Lý kia rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Lý Dịch rất muốn nói cho hắn ta rằng hắn ta suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn hoàn toàn không không có chút hứng thú nào đối với Dương gia Võ Quốc.

Nhưng mà Lý Dịch suy nghĩ một hồi vẫn quyết định không nói, hắn ta thích đoán thì cứ để cho hắn ta đoán tiếp đi.

Lý Dịch phất tay tạm biệt mọi người, khi lại xoay người lần nữa thì đằng sau bỗng vang lên một thanh âm.

- Sư bả.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Dương Liễu Thanh đi tới.

Dương Liễu Thanh đi đến bên cạnh Lý Dịch, nhìn hắn, hỏi:

- Sư bá, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại, ta... Ta có thể ôm người một cái không?

Phía sau nàng, cách đó không xa, thân thể Dương Vạn Lý cứng đờ, sắc mặt đại biến.

Lý Dịch cũng sững sờ một giây, sau đó thì cười cười, giang hai tay ra, Dương Liễu Thanh dừng một chút rồi mới tiến lên, cho hắn một cái ôm nhàn nhạt.

| Vừa chạm vào lập tức tách ra.

Trên mặt nàng hiện lên một nụ cười, phất tay.

- Sư bá, hẹn gặp lại....

- Hẹn gặp lại.....

Lý Dịch vẫy tay, sau đó đi lên xe ngựa.

Bạch Tố đi ra từ sau lưng Dương Liễu Thanh, nhìn nàng ta, trên mặt có một tia trêu chọc, nói.

- Nữ hoàng bệ hạ không dính khói lửa phàm tục của chúng ta muốn dùng quyển "Khăn Uyên Ương" kia để đối phó người nam nhân nào nha....

Bạch Tố ghé vào bên tai Dương Liễu Thanh nói một câu, sau đó chắp tay sau lưng đi lên xe ngựa, rồi lại quay lại phất tay.

- Đi đây....

Đoàn xe dần tiến về phía trước, càng lúc càng xa, sắc mặt của Dương Vạn Lý đã biến thành than đen.

- Từ Thiên, người vào đây với ta!

Điền tiền bối nhìn thoáng qua Từ Lão, sau đó quay người đi về phòng.

- Thằng nhãi ranh này....

Từ Lão than nhẹ một câu, sau đó cúi đầu đi vào theo.

Dương Liễu Thanh đưa mắt nhìn đội xe đã đi xa kia, một hồi lâu sau nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, khi xoay người lại thì khí thế đã hoàn toàn khác biệt.

Nàng nhìn vệ Lương và Trần Thanh đứng sau lưng mình, nói.

- Truyền tin tới Thứ Sử Hứa Châu và Trần Châu, ta chỉ cho bọn hắn ba ngày để suy xét, nếu ba ngày mà vẫn không đồng ý hàng thì sau này sẽ không còn cơ hội để quy hàng nữa....

Vệ Lương quỳ một chân xuống, ôm quyền nói:

- Tuân mệnh!

Lý Dịch về Như Ý Thành đã được mấy ngày.

Như Nghi và Túy Mặc, thậm chí mẹ nuôi đều cảm thấy Thương Châu chính là một mảnh đất sát phạt, Có vô số linh hồn chết ở trên chiến trường, vì thế cả ba không cho Lý Mộ và Vĩnh Ninh ở đó lâu, mấy tháng không thấy, Tiểu Lý Mộ thật sự rất nhớ phụ thân của mình, ngay cả ngủ cũng muốn ngủ cùng với hắn.

Có câu nữ nhi thì thân với phụ thân hơn, quả thật không sai chút nào, việc này đã khiến Túy Mặc ăn dấm một lần, dù sao thì Lý Mộ do nàng sinh ra, nàng vẫn luôn mang theo bên người, thế mà hiện tại lại thấy nữ nhi thân mật với Lý Dịch đến thế, nàng chỉ có thể gọi Lý Mộ là Tiểu tử không có lương tâm”.

Lý Mộ đã gần được một tuổi, đã có thể nói mấy chữ như là "Cha”, “Me". Dưới sự dạy bảo của Túy Mặc, Con bé cũng đã nói được một ít từ khác, Công lao còn lại là của Vĩnh Ninh, người nói chuyện với con bé cả ngày.

Vinh Ninh đã được mười một tuổi, hoàn toàn không còn dáng vẻ tiểu cô nương si ngốc của năm sáu năm trước nữa, Lý Dịch lần đầu tiên nhìn thấy Thọ Ninh, đại khái cũng lớn như nàng bây giờ.

Vĩnh Ninh là tiểu CÔ CÔ, cũng là Hài Tử Vương trong nhà, người mà Lý Đoan sùng bái nhất chính là nàng ấy, bởi vì công phu của nàng tốt hơn Lý Đoan, lại còn dẫn hắn đi chơi, chung quanh hắn không có bạn cùng lứa tuổi, chỉ có tiểu cô cô là chênh lệch tuổi tác ít nhất.

Lý Đoan đứng bên cạnh nói chuyện với Lý Mộ.

- Tiểu Mộ, đợi khi nào muội muội lớn hơn chút nữa thì ca ca sẽ dẫn muội muội ra ngoài chơi nha, muội muội phải nhanh lớn lên đó, khi nào muội muội lớn lên thì tiểu nương sẽ tới thăm muội muội....

Lý Mộ cười khanh khách không ngừng, liên tục gọi:

- Tiểu, tiểu nương...

Lý Dịch ngồi trong sân, uống rượu nho mà Tiểu Châu điều chế đã lâu.

Đáng tiếc không có người cùng uống rượu với mình, lão Phương miễn cưỡng xem như nửa người, nhưng mà mấy ngày nay hắn đang bận rộn chuyện khác, sắp đi xa, lại còn không biết lần này sẽ ra ngoài bao lâu, tự nhiên sẽ có rất nhiều thứ để chuẩn bị.

Gần đây Như Ý cũng rất bận bịu, trước khi đi thì nàng ấy cần phải chọn một số người đồng hành, việc của Liễu Minh cũng cần phải an bài cho thỏa đáng.

Bạch Tố cũng thích uống rượu, hơn nữa khi ngực nàng ấy càng ngày càng hiện ra thì thái độ với hắn cũng càng ngày càng tốt hơn, đáng tiếc nàng ấy đều đi theo Liễu nhị tiểu thư cả ngày, nhất thời Lý Dịch cũng không tìm được ai để cùng thưởng rượu.

Hắn thở dài, giơ ly rượu lên, nhưng vừa cầm lên một nửa thì lại bỗng nhiên buông xuống, sau đó nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía

sau.

Khoảng khắc khi hai chương va chạm nhau, Lý Dịch chỉ cảm thấy bàn tay mình giống như lọt vào một đống bông, tiến thối lưỡng nan.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn đã hiểu rõ hai chuyện.

Thứ nhất, đối phương không có ác ý.

Thứ hai, thực lực của đối phương vượt xa hắn, thậm chí có thể nói khác nhau như trời với đất.

Sau lưng Lý Dịch bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

- Không tệ, mấy năm không thấy mà người vẫn không có bỏ bê luyện công!

Âm thanh này hết sức quen thuộc, có điều âm thanh này hắn đã mấy năm rồi chưa được nghe qua.

Lý Dịch ngẩn người một giây sau đó trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười.

Lý Dịch nhìn thấy lão Phương vừa mới đi vào sân, cười to nói:

- Mang rượu tới, loại mạnh nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận