Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 665: Bắt Hết Tất Cả Lại Cho Ta!



Chương 665: Bắt Hết Tất Cả Lại Cho Ta!

----------------------

- Các ngươi mau đi bảo hộ nương nương!

Nhìn thấy lão giả kia đuổi theo đạo cô, một tên nam tử mặc áo tím chỉ chỉ, lo lắng mở miệng.

- Mấy người các ngươi, cản hai người họ lại!

Hắn vừa dứt lời, cửa khách sạn đã có mấy người đồng thời ngã xuống đất.

Sắc mặt của gã sai vặt đột nhiên tái nhợt, chỗ kia đều là một mảng kiếm ảnh, áo lam sứ cùng áo vàng sứ bình thường cản không nổi.

Sắc mặt nam tử mặc áo tím cực kỳ khó coi, thánh giáo ở chỗ này không để lại nhiều người, một bộ phận trong đó đã bị hữu sứ mang đi, một bộ phận khác phân tán ở xung quanh khách điếm, người phụ trách cảnh giới bên trong lại bị hôn mê, còn lại hơn phân nửa người thì nghĩ cách đi cứu nương nương, những người còn lại đã không nhiều.

Sau khi do dự một cái chớp mắt, hắn xoay người nhanh chóng đi về phía mà nương nương vừa biến mất.

Giữa hai người kia và nương nương, bên nào nhẹ bên nào nặng, trong lòng hắn lập tức đưa ra quyết định.

- Minh Chủ, nơi này giao cho chúng ta, hai người đi mau!

Trong bóng đêm, một hán tử cưỡi ngựa phi nhanh tới, lưu loát tung người xuống ngựa, mấy bóng người đi sát đằng sau lưng.

- Đa tạ!

Lý Dịch cùng Liễu nhị tiểu thư phi thân lên ngựa, quay đầu nói với hán tử kia một tiếng.

- Mấy vị anh hùng cẩn thận!

Hai chân hắn gấp rút thúc vào bụng con ngựa, giật dây cương một cái, hai người một ngựa rất nhanh biến mất trong màn đêm.

Lại có mấy bóng người mặc áo màu vàng từ trong khách điếm lao ra.

- Ra ngoài làm gì, ở lại chậm rãi chơi đi!

Hán tử kia cười một tiếng dữ tợn nghênh đón.

Trong chốc lát, trong khách điếm vang lên tiếng binh khí va chạm vào nhau.

Bên trong có một tên mặc áo xanh thân thủ bất phàm, nhưng số người của đối phương càng lúc càng nhiều, những người áo vàng kia không thể giúp gì được cho hắn, người của đôi bên trong lúc nhất thời lâm vào cảnh giằng co mãi không xong.

Một lúc sau, thời gian chênh lệch không bao nhiêu, một tên hán tử đi đầu tiên hét lớn một tiếng.

- Gặp phải cường địch, các huynh đệ, rút lui!

Lời nói vừa dứt, mấy người của hắn cũng không hề ham chiến, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, chạy như điên về phía bóng đêm đen kịt.

Trong khách điếm, người áo lam kia che lấy miếng vết thương, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Một tên mặc áo vàng tiến lên, tinh thần không ổn định hỏi.

- Đại nhân, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Người áo xanh ngẫm lại, trầm giọng nói:

- Ở chỗ này chờ nương nương trở về.

Không bao lâu sau, lại có thêm một thuộc hạ vào bẩm báo.

- Ở sau kho củi thuộc hạ phát hiện ra chưởng quỹ và mấy tên tiểu nhị đều đang bị trói.

Trải qua một trận chiến đấu, mấy người mặc áo xanh cùng người mặc áo vàng trên người ai cũng mang thương tích, sau khi đi vào kho củi kia liền cởi dây trói cho chưởng quỹ cùng mấy tên tiểu nhị đang bị cột giữa phòng.

Người áo xanh trầm giọng hỏi.

- Có biết thân phận của những người này không?

Chưởng quỹ tửu lâu là một lão giả, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy nói.

- Không..không biết.

Sắc mặt người áo xanh âm trầm, quay đầu lại, vừa muốn mở miệng nói thì cúi đầu xuống đã thấy trên ngực bị một thanh đoản kiếm đâm vào, khó khắn quay đầu.

Hưu! Hưu! Hưu!

Mấy âm thanh xé gió vang lên, mấy người mặc áo vàng đứng sau lưng người mặc áo xanh giữa mi tâm đều bị mũi tên bắn xuyên qua, hét lên rồi sau đó ngã gục xuống, mấy tên tiểu nhị của khách điếm thu hồi nỏ.

Lão giả kia rút ra thanh đoản kiếm, thấp giọng nói.

- Thu thập nhanh một chút!

Không bao lâu sau, lửa lớn bốc lên hừng hực, dấy lên từ trong khách điếm.

Những người ở bên trong cửa hàng hoặc nhà dân xung quanh lần lượt đi tới, nhìn chưởng quỹ của khách điếm đang đứng bên ngoài gào khóc, không khỏi trừng to mắt.

- Hoả hoạn!

Ban đêm trên đường phố đột nhiên thay đổi, ồn ào hẳn lên.

Lúc này đã gần tới cổng thành, tay nắm dây cương của Lý Dịch run lên, tốc độ của con ngựa cũng tăng lên.

Chờ đến tận lúc đã ra khỏi thành, tất cả mới có thể tốt lên.

Chuyện về vị lão giả tông sư kia, Liễu nhị tiểu thư lại không nói với mình, còn tên họ Phương kia, căn bản cũng không nghĩ đến việc dẫn dắt đạo cô kia rời đi, từ đầu đến cuối, lão giả kia mới là đòn sát thủ cuối cùng.

Chỉ có làm đạo cô kia trọng thương hoặc giết chết, về sau họ mới không còn nỗi lo, nếu không, cho dù có thể chạy cũng chắc chắn trốn không được bao xa.

Dù sao, nơi này cũng là địa bàn của Thục Vương, đạo cô kia lại là cao thủ Tông Sư, bên người có vô số cao thủ, dưới loại tình huống này, nếu chỉ dựa vào hai người, muốn yên ổn trở lại kinh thành gần như chuyện không thể.

Còn nếu đạo cô kia thật sự bày ra kế điệu hổ ly sơn, sau đó phải tiến hành, khả năng chạy thoát cũng càng thêm gian nan.

- Ngươi vừa rồi...

- Đừng nói chuyện!

Lý Dịch mới mở miệng một câu, đã bị Liễu nhị tiểu thư cắt ngang.

Không nói chuyện thì không nói thôi, tuy vậy, giờ phút này Liễu nhị tiểu thư lại khiến cho hắn có cảm giác kỳ quái, nhưng mà giữ mạng quan trọng hơn, tất cả mọi chuyện vẫn nên chờ đến khi trốn ra ngoài rồi hẵng nói.

- Cái gì, hộ pháp bị trói, nương nương có chuyện?

- Hộ pháp đêm nay bàn giao vào giờ Tý đã cướp sạch Thục Vương phủ khố.

- Tạm thời coi như thôi, theo ta nghĩ cách đi cứu viện nương nương!

Mấy chục bóng dáng áo đen từ bên trong một nhà dân nhỏ bé lướt đi, liếc thấy trên đường phố phía trước có một con tuấn mã chạy như bay tới, ngay sau đó có một người áo xanh sắc mặt khẽ giật mình, sau đó quát lên một tiếng chói tai.

- Cản họ lại!

Hí hí!

Móng ngựa đánh vào đá xanh lót trên đường phố, phát ra âm thanh thanh thúy, nhìn thấy tên mặc áo xanh cùng mấy chục bóng người phía sau lưng, sắc mặt Lý Dịch âm trầm.

Liễu nhị tiểu thư nhảy xuống từ trên lưng ngựa, rút thanh Thu Thủy kiếm ra.

- Lên!

Hơn mười người áo đen chen chúc mà lên.

Lý Dịch lập tức chạy đến, tiếp được thanh binh khí do Liễu nhị tiểu thư vừa ném tới, thở sâu một hơi, ngang nhiên xông về một phương hướng khác.

- Tạo phản, tạo phản!

Giang Tử An vội vã đi trên đường, phía sau là một đám người đen nghịt.

Vừa rồi có người báo án giữa đêm khuya, nói rằng bên trong khách điếm Như Gia xảy ra sự việc có hơn mười người dùng binh khí đánh nhau, nghe nói người chết không ít, loại vụ án này đã thuộc trình độ vụ án cực lớn, lúc này hắn triệu tập tất cả bổ khoái nha dịch bên trong huyện nha, bao gồm cả dân tráng, gần trăm người trùng trùng điệp điệp chạy tới địa điểm xảy ra vụ án.

Không thể nào hắn không nóng nảy, nếu như tối nay xảy ra chuyện dân chúng bị thương vong trên quy mô lớn, cái chức huyện uý này của hắn cũng đừng mong có thể giữ lại.

Tuy hắn vốn không hài lòng lắm đối với chức vị này, nhưng có dù sao cũng đỡ hơn không, tự mình từ quan với bị người khác bãi miễn, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.

- Đại nhân, mau nhìn phía trước!

Đột nhiên, nha dịch đi phía trước nhất dừng bước lại, chỉ về đằng trước, lớn tiếng nói.

Giang Tử An ngẩng đầu, nhìn thấy bên trên mặt đường phía trước, mười mấy tên mặc áo đen vây quanh hai bóng người, tiếng binh khí va chạm từng trận vang lên từ phía trước.

Vô pháp vô thiên, quả nhiên vô pháp vô thiên!

Ban ngày ban mặt, trời sáng hóa...trời sáng hóa đêm tối, đường đường trước mặt huyện úy, mà lại ngang nhiên hành hung như thế, trên mặt Giang Tử An hiện ra sự tức giận, khua tay nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, cứu người!

Hắn lui về phía sau những nha dịch kia, sau đó mới đi theo sau họ nhanh chóng chạy về phía trước.

Ngực Lý Dịch hơi hơi chập trùng, vai dựa vai cùng Liễu nhị tiểu thư, xung quanh họ là hơn mười người áo đen.

Đã có không ít người rên rỉ ngã trên mặt đất, nhưng mà số người xung quanh họ vẫn y nguyên không ít đi là mấy.

Liễu nhị tiểu thư ho nhẹ một tiếng, Lý Dịch quay đầu nhìn một chút đã bắt gặp nàng đang lau vết máu trên khóe miệng.

- Muội bị thương rồi?

Hắn biến sắc, hoảng hốt hỏi.

Liễu nhị tiểu thư trở tay, một kiếm dứt khoát bổ vào người vừa mới tới gần hắn, giọng nói lạnh lùng:

- Trong lúc chiến đấu sinh tử như này không thể phân tâm, những thứ trước kia dạy ngươi đều quên hết rồi sao!

Lý Dịch nhất thời kinh ngạc, khẽ cắn môi, lần nữa nắm chặt thanh kiếm trong tay.

- Bắt sống!

Người áo lam kia lạnh giọng nói một câu, sắc mặt chợt biến, quay đầu nhìn về phía sau.

Một loạt tiếng bước chân lộn xộn từ xa đến gần, gần trăm tên nha dịch bổ khoái nhanh chóng chạy tới, vây quanh bọn hắn.

Mười mấy tên áo đen lập tức tụ lại một chỗ, tạo thành một vòng, binh khí hướng ra bên ngoài.

Thân thể Liễu nhị tiểu thư lắc lắc, Lý Dịch vội vàng đỡ lấy nàng.

- Người bên trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, cho các ngươi thời gian ba cái hô hấp cân nhắc, buông binh khí xuống, lập tức đầu hàng, nếu không bản quan liền không khách khí.

Giang Tử An đứng phía sau một tên nha dịch dáng người cao lớn khỏe mạnh, la lớn.

Lý Dịch nhìn về một hướng khác, thử thăm dò:

- Giang huynh?

——

- Là Lý huynh sao?

Một đầu từ phía sau tên nha dịch cao lớn khỏe mạnh kia nhô ra, trên mặt Giang Tử An vừa mừng vừa sợ, nhìn thấy Lý Dịch, vội nói.

- Lý huynh, còn ngẩn người làm gì, mau qua đây!

Lập tức có nha dịch nhường đường cho họ, Lý Dịch đỡ Liễu nhị tiểu thư đi tới, người áo lam kia sắc mặt chợt thay đổi, cuối cùng vẫn không có động tác gì.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao họ lại muốn đuổi giết các ngươi?

Giang Tử An nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

- Một lời khó nói hết.

Lý Dịch nhìn hắn, chắp tay nói:

- Đa tạ Giang huynh cứu giúp!

- Việc nên làm!

Giang Tử An khoát khoát tay,

- Xem ra mấy tên áo đen che mặt này cũng không phải người tốt lành gì, Giang mỗ thân là huyện úy, bình định trị an là chức trách của ta!

Lý Dịch nhìn lấy hắn, nói:

- Sự việc khẩn cấp, Lý mỗ hiện tại có việc gấp cần phải ra khỏi thành.

Không chờ hắn nói xong, Giang Tử An từ bên hông lấy ra một tấm bảng hiệu, đưa cho hắn, nói:

- Hiện giờ cửa thành đã đóng, Lý huynh cầm tấm bảng hiệu này ra khỏi thành, họ sẽ không ngăn cản.

Lý Dịch nhìn những người áo đen kia, nói:

- Những người này...

Giang Tử An cười nói:

- Lý huynh cứ việc rời đi, những người này giao cho Giang mỗ!

Lý Dịch đỡ Liễu nhị tiểu thư đứng lên, liếc nhìn hắn một cái thật sâu:

- Ân tình này của Giang huynh, ngày sau ta chắc chắn sẽ báo đáp!

Hắn giật dây cương, con tuấn mã kia phi nhanh hướng về phía cửa thành.

- Ngươi và ta chỉ vừa mới quen mà cứ ngỡ như thân thiết đã lâu, nên ngươi cũng không cần phải khách khí như thế!

Giang Tử An nhìn hắn đi xa, lại quay đầu nhìn các vị bổ khoái nha dịch, sau đó chỉ chỉ những người áo đen kia, giọng nói lạnh lùng:

- Bắt hết tất cả lại cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận