Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1050: Còn Có Nói Lời Gì Khác Hay Không?



Chương 1050: Còn Có Nói Lời Gì Khác Hay Không?

________________

VP Chương 1050: Còn Có Nói Lời Gì Khác Hay Không?



Lý Dịch ngồi ở trong sân, dùng thời gian thật lâu để bình phục lại tâm tình.

Hắn đã từng đạt đến lúc đỉnh cao của đời người, tuy nhiên lại rất ngắn, thoáng chút đã qua đi, nhưng hắn sẽ mãi nhớ đến cảm giác lúc đó.

Bị Liễu nhị tiểu thư lăng nhục lâu như vậy, một khắc này hắn rốt cục đã hoàn thành một phản đòn xinh đẹp.

Đương nhiên, thoải mái thì thoải mái, trả giá đắt lại là đau đớn thê thảm.

Hắn bị Liễu nhị tiểu thư đuổi theo cả vài dặm, lần này, nàng không tiếp tục đánh cái mông hắn, mà nàng trực tiếp điểm huyệt cười của hắn.

Lúc hai người trở về, nàng cứ như vậy nhìn hắn cười cả một đoạn đường.

Nhưng mà, cũng không phải không có thu hoạch.

Lý Dịch loáng thoáng còn nhớ rõ, đêm qua trước khi hai người uống say, giống như nàng đã đạt thành một cái hiệp nghị gì đó với hắn.

Nàng đã đáp ứng mình, bọn họ cũng từng ngoéo tay.

Tuy nàng đối với mình vẫn luôn không ôn nhu như vậy, nhưng cuối cùng, cuối cùng sẽ không đánh mông hắn nữa, một hành động vừa xấu hổ lại vừa kích thích như thế.

Đây chính là một bước tiến lớn, mình cần phải cao hứng.

Trên mặt Lý Dịch lộ ra nụ cười, lại lập tức ngừng, hắn ôm bụng, biểu cảm run rẩy.

Buổi sáng thời gian cười quá lâu, hiện tại cười một tiếng thì sẽ đau bụng.

Tuy nhiên không biết sau đó phát sinh chuyện gì, hắn vì sao lại chạy đến trên giường của Liễu nhị tiểu thư, việc này không quan trọng, dù sao cũng không có xảy ra chuyện không nên xảy ra.

Chỉ có một việc duy nhất khiến hắn tiếc nuối là hôm qua thật vất vả mới khiến nàng uống say, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nhưng lại không có từ trong miệng nàng moi ra bí mật gì, thật sự quá tiếc nuối.

Linh cảm này bắt nguồn từ Liễu nhị tiểu thư, lần trước uống say thế mà ngay cả mấy vị lão sư Đức Nghệ Song Hinh kia đều bị nàng hỏi

ra, còn nói đã biết tất cả bí mật của hắn.

Nàng thật sự đã hỏi ra rất nhiều chuyện, nhưng nói nàng không có bí mật, Lý Dịch sẽ không tin tưởng.

Nàng biết mình đến từ một thế giới khác rồi hay sao?

Nàng biết... Biết mình luôn giả vờ ở trước mặt nàng bởi vì cái gì sao?

Nàng cái gì cũng không biết.

Tiểu Hoàn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của cô gia nên hiếu kỳ hỏi.

- Cô gia, buổi sáng người gặp được chuyện gì cao hứng sao?

- Không có.

Lý Dịch đánh chết cũng không thể thừa nhận bởi vì bị Liễu nhị tiểu thư điểm huyệt cười, hắn nghiêm túc nói.

Sau đó nàng lại nói.

- Nhưng mà cô gia đã cười cả một buổi sáng rồi.

- Không có chính là không có.

- Tốt thôi.

Tiểu Hoàn cũng không tiếp tục hỏi chuyện này, nàng lại hỏi chuyện khác:

- Thế hôm qua cô gia đã qua ngủ ở chỗ nào?

- Đêm qua sao...

Lý Dịch ngẫm lại rồi nói:

- Ngủ cùng lão Phương.

Tiểu Hoàn nhìn thấy lão Phương từ ngoài cửa đi tới cũng thuận miệng hỏi:

- Phương đại thúc, có thật sao?

Lão Phương kinh ngạc, nhìn qua Lý Dịch, lại nhìn về phía Tiểu Hoàn, gật đầu nói.

- Ừm, đúng vậy.

Tiểu Hoàn nhìn lại lão Phương rồi nói.

- Ta còn không có hỏi đâu, Phương đại thúc nói cái gì?

- Đúng hả.

Lão Phương nhìn sơ qua một chút, hai tay vòng về phía sau, đi qua đi lại rồi lại đi ra.

Tiểu Hoàn nhìn lại Lý Dịch, nghi ngờ nói:

- Phương đại thúc làm sao?

- Phương đại thúc, hắn... hắn...

Lý Dịch trừng nàng một chút rồi nói.

- Cái này có gì phải hỏi, các ngươi đêm qua đều không mở cửa ra cho ta, ta không thể làm gì khác hơn là chen lão Phương một chút, không phải vậy còn có thể ngủ thế nào được, chẳng lẽ ngủ cùng nhị tiểu thư sao?

Lý Dịch nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư đi ra từ bên trong phòng, hỏi.

- Muội nói có đúng hay không, Như Ý?

Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn hắn một cái, nàng cũng không nói gì trực tiếp đi ra sân nhỏ.

- A.

Tiểu Hoàn gật đầu, lại nhìn cửa sân rồi hỏi.

- Nhưng cô gia, cửa lớn làm sao lại hư?

Lý Dịch gõ đầu nàng rồi nói.

- Sao ngươi lại hỏi nhiều vấn đề đến như vậy, ngươi là kẻ có một trăm ngàn câu hỏi vì sao à?

Hắn nói xong cũng sửng sốt, hình ảnh của câu nói này làm sao lại có cảm giác mình đã từng nói qua.

Tiểu Hoàn ôm đầu nói tiếp.

- Vậy ta không hỏi, ta kể chuyện cười cho cô gia nghe đi, nhị tiểu thư bảo ta kể thêm vài chuyện cười cho Cô gia nghe.

Lý Dịch tự nhiên run một cái, chỉ cảm thấy bụng lại cảm thấy còn hơi đau, hắn bịt lấy lỗ tai.

- Không nghe không nghe.

Tiểu Hoàn ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng nói.

- Ai nha cô gia, người cũng nên nghe một chút mà.

- Không nghe.

- Vậy ta nói, cô gia không nghe cũng...

Tiểu nha hoàn không nghe lời, mềm không được thì phải tới cứng, hắn đặt Tiểu Hoàn ở trên đùi đánh cái mông một trận, sau đó cũng không tiếp tục đề cập tới việc kể chuyện cười, nàng chỉ đỏ mặt che lấy cái mông rồi bỏ chạy.

Nhìn thấy nàng đã chạy xa, Lý Dịch ngồi ở trong sân thở dài một hơi não nề.

Người đều nói đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, ngàn vàng khó mua thời gian, thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa.

Ai cũng đều nói đêm động phòng hoa chúc trân quý, ngàn vàng khó mua được, cần phải biết quý trọng.

Nhưng hắn động phòng hoa chúc lần thứ nhất đã bị Liễu nhị tiểu thư bắt lên núi mơ màng ngủ một mình, ban đêm hôm ấy còn bị Như Nghi dùng một chưởng đánh vỡ cả bàn gỗ dọa cho hắn phát sợ, lần thứ hai động phòng hoa chúc lại bị nàng cuốn thành bánh chưng không thể động đậy, đêm xuân cứ như vậy lãng phí.

Đời trước, hắn khẳng định thiếu Liễu nhị tiểu thư rất nhiều tiền, hai ngàn vàng còn chưa trả hết.

Như Nghi, Nhược Khanh và Túy Mặc các nàng cũng thật sự là... khiêm nhượng cũng không phân khi, đêm tân hôn là lúc có thể khiêm nhượng hay sao? Thật không nói lý được với các nàng?

Lần này không chỉ không có thể đền bù sự tiếc nuối đêm động phòng hoa chúc, ngược lại tiếc nuối càng nhiều, Lý Dịch ở trong lòng yên lặng thề lần tiếp theo, nhất định vào lần tiếp theo, nhất định sẽ viên mãn.

Nghĩ đến lần tiếp theo, lại lần tiếp theo, hắn lại có chút cao hứng, sau đó bụng lại bắt đầu đau.

Liễu nhị tiểu thư từ bên ngoài đi vào, nàng ngồi đối diện hắn.

Lý Dịch thấy nàng, cái bụng càng đau vô ý thức cảnh giác lên, hắn lập tức nói.

- Muội muốn làm gì, đừng tưởng rằng muối có dung mạo xinh đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm, có thể nói không giữ lời, muội đêm qua đã đáp ứng ta rồi.

- Ta đêm qua đáp ứng ngươi không...

Liễu nhị tiểu thư nói:

- Không đánh cái mông ngươi, ta cũng không có vi phạm hứa hẹn.

Lý Dịch ngẫm lại, nàng đã không có vi phạm hứa hẹn, nhưng mà nàng dùng thủ đoạn độc ác hơn, đêm qua quả nhiên không nên lắm miệng, trên mông thật nhiều bị đánh còn có chút kích thích.

Xong xong, Lý Dịch vội vàng đánh bay cái ý nghĩ điên loạn này trong đầu, ở cùng với lão Phương một khoảng thời gian dài, hắn cảm thấy mình hình như cũng có chút bị tên đó truyền nhiễm mà biến thành người có khuynh hướng M.

Liễu nhị tiểu thư ngẫm lại, con mắt theo dõi hắn rồi nói.

- Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.

- Muội lại có vấn đề gì?

Lý Dịch nhìn nàng, không khỏi cảnh giác hỏi một câu, sau đó biểu lộ ngơ ngẩn.

Tại sao hắn lại nói từ “Lại"?

Liễu nhị tiểu thư xoa xoa mi tâm, con mắt theo dõi hắn hỏi.

- Trừ chuyện này ra, đêm qua ta có nói thứ gì khác với người hay không?

- Không có?

Lý Dịch thực không biết, hắn thật sự đã quên, Liễu Như Ý ngàn chén không say cũng uống say đến quên mọi việc, thế mà trông cậy vào hắn nhớ kỹ, đây có phải quá coi trọng hắn hay không?

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn có biểu cảm thế, hỏi lần nữa.

- Ngươi thật không nhớ rõ?

Lý Dịch lắc đầu.

- Không nhớ rõ, sau này vẫn nên ít uống rượu một chút đi, đối với thân thể không tốt, cũng hỏng việc.

- Thế cũng không có việc gì.

Liễu nhị tiểu thư rốt cục đã thả lỏng trong lòng, nàng khoát tay đứng dậy rời đi.

Nàng cảm thấy hắn vô cùng khó được lúc nói một câu chân lý, uống rượu chớ mê rượu, bởi vì sau khi đã uống say căn bản không biết mình sẽ nói lời gì, làm ra những việc gì nữa.

Nàng thế mà hỏi hắn nàng và Lý Minh Châu người nào xinh đẹp?

Nàng lại còn nói.

- Các nàng không muốn, ta muốn!

Nàng thế mà, thế mà hỏi ra câu kia, đêm đó nàng biết được bí mật lớn nhất từ trong miệng hắn.

Nàng thế mà, thế mà ngủ cùng hắn trên cùng một cái giường cả đêm!

Còn tốt, còn tốt... hắn đều không nhớ rõ còn tốt những thứ này.

- Chờ một chút!

Bỗng nhiên Lý Dịch đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, nhìn Liễu nhị tiểu thư nói.

- Ta nhớ rồi, ta nhớ tất cả rồi!

Nghe được âm thanh của Lý Dịch, bước chân của Liễu nhị tiểu thư cũng dừng lại, thân thể cứng đờ, trái tim bắt đầu không bị khống chế

cuồng loạn.

Nàng quay đầu lại, nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi.

- Ngươi nhớ cái gì?

Nàng biểu lộ lạnh nhạt, quyền đầu núp trong tay áo đã nắm chặt, chính nàng đều không phát hiện, âm thanh nàng có hơi run rẩy.

Lý Dịch đương nhiên cũng không phát hiện giọng nói của Như Ý đang run, hắn đang khen ngợi chính hắn cơ trí ở trong lòng.

Cơ hội luôn lưu cho người sự chuẩn bị.

Không hề nghi ngờ, đây chính là cơ hội.

Hắn nhìn Liễu nhị tiểu thư rồi ngẫm lại, nghiêm nghị nói.

- Đêm qua, muội nói sau này sẽ ôn nhu với ta hơn một chút, không nói chuyện lớn tiếng với ta, sẽ không thỉnh thoảng khi dễ ta; muội còn nói, vào ngày lễ ngày tết hay ngày sinh nhật, muội đều sẽ chuẩn bị cho ta một phần lễ vật quý giá, còn có, muội còn nói sẽ đối tốt với ta hơn, vào lúc mà ta mệt mỏi muội sẽ giúp ta bóp vai đấm lưng, vào lúc ta đói thì muội sẽ nấu mì cho ta ăn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận