Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1014: Tham Kiến Cảnh Vương Điện Hạ!



Chương 1014: Tham Kiến Cảnh Vương Điện Hạ!

________________

VIP Chương 1014: Tham Kiến Cảnh Vương Điện Hạ!



Nhận được mệnh lệnh của Huyện Lệnh đại nhân, một nha dịch lập tức đi về phía Vương Thường và Lý Dịch.

Vương Thường đối với tham quan kia đã không còn bất cứ hy vọng nào, trầm giọng nói.

- Lý huynh đệ, bây giờ không thể so với hôm qua, nơi này là quan phủ, là địa bàn của tham quan, ngươi nhất định phải bình tĩnh, không thể xúc động, chống đối quan phủ là đại tội đấy.

Lão Phương hoạt động cổ tay một chút, lắc đầu nói:

- Vương lão đệ, có một câu ngươi có thể nói sai rồi, ngày hôm qua chỗ đó là địa bàn của chúng ta, ngày hôm nay quan nha này, vẫn là địa bàn của chúng ta, ngươi cứ việc xúc động, xảy ra chuyện gì, ta bao bọc cho ngươi.

Nhìn thấy trận thế dưới đường hán tử kia bày ra, Trương Huyện Lệnh quét ngang mặt, lớn tiếng nói:

- Chẳng lẽ các ngươi muốn kháng lệnh hay sao?

Trong lòng sơn tặc đầu lĩnh tên Lâm Nhị mừng thầm, ngang nhiên kháng lệnh, khiêu khích công đường, lần này không quan tâm bọn họ có phải sơn tặc hay không, tội danh bất luận thế nào cũng trốn không thoát.

Đợi bọn hắn vào ngục, xem hắn đùa giỡn chết bọn họ như thế nào!

Lão Phương lắc đầu, nhìn huyện

kia, nói.

- Ngươi tên cầu quan này, không phân phải trái, đổi trắng thay đen, lại có thể cấu kết cùng sơn tặc, lá gan có phần quá lớn rồi.

Trương Huyện Lệnh trầm mặt nói:

- Trước tiên bắt người lại, nếu bọn họ cả gan dám phản kháng, xử tử tại chỗ!

Hắn nghe Lâm Nhị nói xong, những người này mỗi người đều thân thủ bất phàm, người bình thường căn bản không phải đối thủ của bọn họ, ba ban nha dịch cả huyện nha cộng lại cũng không thể so số nhiều với một đám Sơn tặc của Lâm Nhị.

Nhưng đánh sơn tặc cùng phản kháng quan sai khác nhau rất lớn, hắn còn thật sự không tin, những người này thật sự vô pháp vô thiên đến loại trình độ này.

Hai nha dịch đi về phía lão Phương, hắn siết chặt tay, một người trong đó rút đao ra chỉ hắn, lớn tiếng nói:

- Lời của đại nhân chúng ta mới vừa nói ngươi cũng nghe thấy rồi, ta khuyên người từ bỏ chống cự không biết SỢ, nhanh buông tay chịu

trói.

Lão Phương nắm mũi đao của hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, trường đao trong tay sai dịch kia rời khỏi tay.

Hắn nắm mũi đao, nhẹ nhàng tách ra, mũi đao bị hắn cứ thế bẻ gãy.

Hắn lại cứ như thể bẻ mấy lần, chuôi trường đao bị hắn bẻ ra thành mảnh vụn, ném xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

- Ta, ta đau bụng, các ngươi chống đỡ trước, ta đi nhà xí trước.

Sai dịch kia bỗng nhiên ôm bụng, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, khom người xoay người chạy.

Trương Huyện Lệnh một mặt âm trầm, cả giận nói:

- Phế vật, phế vật, còn ngơ ngác ra làm gì, cùng tiến lên!

Hơn mười nha dịch liếc mắt nhìn nhau, bỏ qua hai người Lý Dịch và Vương Thường, đánh về lão Phương.

Rõ ràng, hán tử này mới là đối thủ hung mãnh nhất, nếu như giải quyết vị hán tử khủng bố này trước, còn lại hai người, cũng không thành vấn đề.

Sắc mặt Vương Thường biến đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, lớn tiếng nói:

- Phương huynh đệ, ta tới giúp ngươi!

- Thế đạo thối nát, lão tử không thèm đếm xỉa, các huynh đệ, đều lên cho ta, cùng lắm thì ra ngoài làm sơn tặc, cũng tốt hơn với so hiện tại bị tên cầu quan này lại!

Bên trong những tiêu sư đó Vương Thường vẫn có mấy phần lực lãnh đạo và lực uy hiếp, lời vừa nói, bọn nha dịch vốn dĩ áp lấy những người này đột nhiên cảm giác trong tay buông lỏng, ngẩng đầu nhìn lên, những người mới vừa rồi bị bọn họ chế trụ, đang ở đối diện nhìn bọn hắn như hung thần ác sát.

Cả huyện nha, tức khắc loạn cả một đoàn.

- Phản, phản, các ngươi là đang tạo phản!

sắc mặt Trương Huyện Lệnh sớm đã trắng bệch, hét lớn:

- Nhanh đi Phủ Thứ Sử gọi viện binh!

Một huyện nha, ban ba nha dịch, lại thêm một số nhân viên tạp sự, số người dùng được không quá trăm người, nhân số tuy nhiều hơn những nghịch tặc này, nhưng đối phương mỗi người đều Võ nghệ cao cường, riêng hán tử kia, quả thực cũng là Nhân Hình Mãnh Thú,

nửa số nha dịch cũng thua trong tay hắn.

Đông đảo nha dịch Vĩnh Huyện trong huyện nha sau cùng bị vây thành một vòng tròn, hai tay ôm đầu, ngồi xổm trong sân, mồ hôi lạnh trên trán Trương Huyện Lệnh ứa ra, run giọng nói:

- Ngươi, các ngươi, các ngươi biết các ngươi đang làm gì không?

Lão Phương chuyển đến một cái ghế, Lý Dịch ngồi ở cửa chính đường huyện nha, nói:

- Quan phỉ cấu kết, hãm hại người vô tội, thân là huyện lệnh Vĩnh Huyện, người biết người đang làm cái gì không?

Trương Huyện Lệnh ngoài mạnh trong yếu.

- Các ngươi đang ngỗ nghịch triều đình, ngỗ nghịch quan phủ, ta khuyên các ngươi nhanh chống buông tay chịu trói, nếu không tốt nhiên tội chết khó thoát!

Lão Phương cầm trên tay một cây đao, vỗ mặt của hắn, nói.

- Có người nói nhiều, có biết càng nói nhiều, chết càng nhanh, có tin ta cắt đầu lưỡi người trước hay không?

Trương Huyện Lệnh vô thức rụt người lại, sau đó lại cảm thấy trước mắt bao người, động tác này có chút mất thân phận, ngước Cổ lên nói.

- Bản quan chính là mệnh quan Triều Đình, là huyện lệnh Vĩnh Huyện...

Lão Phương nhìn hắn, cả giận nói.

- Ồn ào cái gì, ồn ào cái gì, mệnh quan Triều Đình cái gì, một lúc nữa là không phải nữa rồi, ngươi nói thêm nữa một chữ, có tin ta thật sự cắt đầu lưỡi ngươi trước hay không?

Trương Huyện Lệnh quả nhiên không nói thêm gì nữa, So sánh mặt mũi và đầu lưỡi, hiển nhiên cái sau càng quan trọng hơn một chút.

Trải qua một phen tranh đấu vừa rồi, trên trán Vương Thường chảy ra mồ hôi rịn, nhưng biểu hiện trên mặt lại có chút kích động.

Hắn cả đời này từ trước đến nay đều gò bó theo khuôn phép, không dám vượt qua một chút, chưa từng có giống hôm nay niềm vui tràn trề như thế này:

Kích thích qua đi, cũng rất nhanh tỉnh táo lại.

Hắn nhìn Lý Dịch, lập tức nói.

- Lý huynh đệ, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải lập tức rời đi, việc chúng ta đánh vào quan nha chắc hẳn đã truyền ra ngoài, nếu như dẫn thủ thành quân tới, chúng ta không đi được nữa!

- Không phải Vương đại ca nói, Cảnh Vương điện hạ lập tức phải đến nơi đây sao.

Lý Dịch cười nói.

- Cảnh Vương điện hạ anh tuấn tiêu sái, võ công cái thế, phân đúng sai rõ ràng.

Mình tự khen mình cũng quá không biết xấu hổ, Lý Dịch ho khan vài tiếng, nói.

- Nói chung người phải tin tưởng, Cảnh Vương điện hạ nhất định có thể đòi công đạo cho chúng ta.

Vương Thường kinh ngạc, lập tức nói.

- Nhưng, Cảnh Vương điện hạ giờ còn không biết ở nơi nào

Hắn còn chưa nói hết, mặt đất dưới chân bỗng nhiên chấn động.

Cùng lúc đó, bên ngoài huyện nha, dân chúng nhìn thấy mấy trăm vệ binh khoác áo giáp bao quanh huyện nha, không khỏi kinh ngạc hà to miệng.

Khi một đội binh sĩ nện bước chỉnh tề chạy vào huyện nha, sắc mặt Vương Thường triệt để tái nhợt.

- Trưởng Sử đại nhân, Trưởng Sử đại nhân cứu mạng!

Nhìn thấy người tới, Trương Huyện Lệnh lăn khỏi chỗ, cuối cùng trực tiếp lăn xuống theo công đường đi, hắn quỳ rạp xuống một tên

nam từ phía trước, chỉ phía sau nói.

- Bọn tặc nhân này vô pháp vô thiên, đánh vào quan nha, ý muốn mưu hại mệnh quan Triều Đình, đại nhân mau cho người bắt bọn họ lại!

Thục Châu Thứ Sử tuy bị triều đình điều đi, nhưng Tá Quan Phủ Thứ Sử vẫn còn đó, mấy ngày nay, sự vụ lớn nhỏ của Thục Châu luôn do vị Trưởng Sử này phụ trách, bởi vậy, lúc Trương Huyện Lệnh nhìn thấy Trưởng Sử đại nhân và Tư Mã mang theo thủ thành quân đi tới giống như nhìn thấy cứu tinh.

Chuyện cho tới bây giờ, nguyên nhân những người này tấn công quan viên đã không quan trọng, bọn họ phạm phải tội đại nghịch bất đạo, chỉ có một con đường chết!

Nhìn những binh sĩ kia nghe Vĩnh Huyện huyện lệnh một phen, bước nhanh đi tới bên này, thân thể Vương Thường run run, suýt nữa té

ngã.

Lúc này, đã có hai người đi tới trước bọn họ.

Một văn sĩ bên trái nhanh chóng sửa sang một chút quần áo, khom người nói:

- Thục Châu Trưởng Sử, tham kiến Cảnh Vương điện hạ!

Bên phải một nam tử khoác áo giáp dứt khoát quỳ một chân trên đất, cao giọng nói:

- Thục Châu Tư Mã, tham kiến Cảnh Vương điện hạ!

Trong huyện nha, tất cả quân sĩ đều bỏ vũ khí xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, đồng thanh nói:

- Tham kiến Cảnh Vương điện hạ!

Vương Thường kinh ngạc, quay lại sau lưng nhìn sang, Cảnh Vương điện hạ, Cảnh Vương điện hạ ở đâu?

Phía sau hắn trong hành lang huyện nha, không có một ai.

Sau đó hắn chậm rãi quay đầu, nhìn Lý huynh đệ hắn mới vừa quen hai ngày, thì trải qua không ít chuyện vị kia.

Phù phù!

Hắn rốt cục hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

Phù phù!

Lại một tiếng vang nặng nề.

Trương Huyện Lệnh vốn đã đứng người lên, xoay người muốn xem Trưởng Sử cùng Tư Mã bắt một đám nghịch tặc kia lại, kết quả lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

Trưởng Sử cúi đầu, Tư Mã quỳ xuống.

Cảnh Vương điện hạ.

Hắn nhìn vị trẻ tuổi đối diện kia, chỉ cảm thấy bầu trời đỉnh đầu vô cùng quang đãng đột nhiên âm trầm xuống.

Có mây đen tụ lại, lôi đình nổ vang.

Hắn lần nữa quỳ xuống đến, bên tai vù vù, đầu óc một mảnh trống không.


Bạn cần đăng nhập để bình luận