Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1007: Chương 1007





________________

Cảnh Hòa năm thứ năm, mùng ba tháng năm.

Qua hai ngày nữa chính là Đoan Ngọ, ở Cảnh quốc, mặc dù ngày tết Đoan Ngọ không long trọng như Nguyên Tiêu, Trung Thu, nhưng cũng là một trong mấy ngày lễ quan trọng nhất.

Mùng năm tháng năm, mọi người ăn bánh chưng, phủ lá ngải cứu và cây xương bồ lên trước cửa nhà, uống rượu hùng hoàng, đây đều là tập tục ở khu vực Kinh Kỳ.

Mỗi khi đến ngày lễ quan trọng, triều đình đều sẽ cho phép quan viên nghỉ đến gần nửa ngày, phần lớn dân chúng cũng lựa chọn dừng công việc trong tay buông lỏng một chút, mỗi khi đến lúc này, Câu Lan chính là nơi đến tốt đẹp của bọn họ.

Hàng năm vào Đoan Ngọ, vở kịch được hoan nghênh nhất Câu Lan không phải “Bạch Xà Truyện” thì không còn gì khác, Bạch Xà vào tết Đoan Ngọ, uống xong rượu hùng hoàng, hiện chân thân, dọa hồn Hứa Tiên quay về địa phủ, Bạch Nương Tử xông vào Địa Phủ, đấu với quỷ sai, trình diễn tiết mục vừa ra Địa Phủ cứu phu quân, diễn xuất đã hợp thời lại hợp với tình hình, được nhiều người xem yêu thích.

Thế mà, sáng sớm bách tính Kinh Đô đi ra khỏi nhà, muốn đi đến Câu Lan xem kịch, mới ngạc nhiên phát hiện, Câu Lan không mở cửa!

Lối vào Câu Lan dán thông báo, cửa đóng chặt, người bị ngăn cản ở ngoài cửa cũng không ít.

- Chuyện này cũng thật kỳ quái, nói đóng cửa là đóng cửa sao?

- Mấy ngày trước ta còn xem ở bên trong, sao hôm nay đã không mở cửa?

- Thật kỳ lạ, Câu Lan sát vách đường phố đóng cửa, ta đi hơn nửa con phố, không nghĩ tới ở đây cũng đóng cửa.

Mọi người ở giữa nghị luận ầm ĩ, cửa hàng bên cạnh Câu Lan có người nhô đầu ra nói.

- Hôm qua đã đóng rồi, các ngươi không biết, hơn phân nửa Câu Lan ở Kinh Đô này đã đóng, thật giống như muốn chuyển đi nơi nào đó, muốn xem kịch chỉ cần đi nhiều hơn hai con đường.

Sau khi biết được việc này, rất nhiều người nhịn không được thở dài, trước kia Câu Lan ở Kinh Đô không nhiều, cũng không cảm thấy nơi này có bao nhiêu tốt đẹp, sau này Câu Lan dần nhiều lên, tên vở kịch bên trong cũng càng ngày càng hay, hai năm nay bọn họ sớm đã thành thói quen, bây giờ thời gian một lần nữa trở lại hai năm trước, luôn cảm thấy bên người thiếu chút gì đó.

Đi qua hai con đường, lúc đi một con đường ở hướng khác, rốt cuộc cũng đã hiểu là thiếu chút gì.

Câu Lan dời đi hơn phân nửa, cửa hàng trên đường phố cũng có thật nhiều nhà đóng cửa, không biết triệt để đóng cửa hay tạm thời không tiếp tục kinh doanh nữa.

Hình như trong một đêm, cả Kinh Đô đều biến thành trống rỗng.

Phía trên thành cung, một bóng người im lặng đứng đó, không biết đã đứng bao lâu.

Một cung nữ từ phía dưới đi tới, khoác áo choàng choàng lên trên vai nữ hài tử, khuyên nhủ,

- Vương gia đã đi được hai ngày, nơi này gió lớn, Công chúa vẫn nên sớm trở về đi.

Mùng một tháng năm, hai ngày này, mỗi ngày đều đứng trên tường thành rất lâu, nữ hài tử cười nói.

- Đứng ở chỗ này có thể nhìn ra xa nhất, vạn nhất ngày nào đó người trở về, từ xa ta có thể nhìn thấy.

Nàng lần nữa liếc nhìn phía Tây một chút, quay đầu lại, hỏi.

- Việc ở thư viện thế nào rồi?

Cung nữ kia gật đầu nói.

- Điện hạ đã an bài tất cả giúp Công chúa, chỉ là công chúa, lão sư và học sinh ở thư viện, chúng ta đi nơi nào tìm?

Nàng cười nói.

- Tiên sinh đưa đến thư viện của ta, đương nhiên lão sư cùng học sinh cũng phải do chính ta đi tìm.

Cần Chính Điện.

Lý Hiên đẩy cửa điện ra, duỗi cái lưng mệt mỏi, bởi vì xử lý tấu chương mà có chút đau, thật dài thở phào.

Tuy hắn rất muốn giao tất cả chính vụ cho Minh Châu làm một Hoàng Đế tiêu dao, nhưng nếu Minh Châu quá mệt mỏi, lần sau hắn gặp lại tên kia, hắn nhất định sẽ tìm mình tính sổ.

Thà gây thù với Diêm Vương, nhất định không được gây với Cảnh Vương, mạo hiểm thế này vẫn không nên làm.

- Nói đi là đi, tên gia hỏa không có nghĩa khí.

Lý Hiên thở dài, hắn đi rồi, bên cạnh mình ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Bỗng nhiên nghĩ đến một việc, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng lên.

Trầm Sổ, giống như đã thật lâu rồi chưa từng gặp qua gia hỏa này.

Hắn đi ra cửa điện, lập tức có thái giám tiến lên hỏi.

- Bệ hạ.

Lý Hiên khoát tay, nói:

- Đi đến phủ đệ Trầm Tướng.

Không bao lâu, Trầm phủ ở Kinh Đô, người gác Cổng gãi đầu một cái, kinh ngạc hỏi:

- Công tử, ngài xác định không tìm lầm người?

Một công tử trẻ tuổi nhìn hắn.

Nhíu mày hỏi:

- Ngươi có ý gì?

Vị công tử trẻ tuổi trước mắt một thân khí chất cao quý, người gác cổng kia cũng không dám đắc tội, cười nói:

- Công tử, Trầm phủ chúng ta không có người gọi Trầm Sổ.

Công tử trẻ tuổi ngơ ngẩn, cả giận nói.

- Nói bậy nói bạ, rõ ràng hắn nói hắn là người của Trầm phủ ngươi.

Người gác cổng một mặt sầu khổ, nhìn thấy trong phủ có người đi tới, lập tức đi lên trước, nói.

- Tam công tử, vị công tử này nói muốn tìm một vị gọi Trầm Sổ, nhưng trong phủ chúng ta, thật sự không có ai gọi Trầm Sổ.

Người trẻ tuổi từ trong Trầm phủ đi tới nhìn công tử trẻ tuổi đối diện thần sắc hoảng hốt, hỏi.

- Huynh đài nói người này, tính danh viết như thế nào?

- Trầm là Trầm của Trầm phủ các ngươi, Sổ là con số đếm.

Người trẻ tuổi chắp tay một cái, nói.

- Vị huynh đài này, chỉ sợ đã tìm sai chỗ, ở Kinh Đô người mang họ Trầm có không ít, nhưng Trầm phủ chúng ta thật sự không có Trầm Sổ mà huynh đài muốn tìm.

- Thật sự không có?

Lý Hiên không xác thực hỏi.

Người tuổi trẻ kia gật đầu, nói.

- Thật không có.

Biểu lộ của người trẻ tuổi cùng người gác cổng kia không giống làm bộ, thân thể Lý Hiên lắc lắc, hắn và Trầm Sổ mới quen đã thân, bằng hữu tương giao, hắn nói hắn xuất thân từ Trầm phủ, cho tới bây giờ hắn đều chưa từng hoài nghi, cũng không đi nghiệm chứng, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ qua, thế mà ngay cả thân phận hắn cũng lừa mình.

Kinh Đô to như vậy, có thể được xưng tụng bằng hữu của hắn, chỉ có hai người.

Bây giờ một kẻ vứt hắn mà đi, một kẻ khác... Một kẻ khác lại là giả?

- Ha ha.

Trên mặt hắn lộ ra một nụ cười tự giễu, cũng không muốn ở đây lâu, quay người rời đi.

- Ngươi chờ một chút.

Sau lưng bỗng truyền đến một thanh âm êm ái.

Lý Hiên xoay người, nhìn thấy nữ tử gọi Trầm Tố từ trong Trầm phủ đi ra.

Trầm Sổ đã từng nói, Trầm Tố là muội muội của hắn, hôm đó trong cung Trầm Tố cũng có nói qua, Trầm Sổ là huynh trưởng của nàng, nói như thế, bọn họ đều lừa gạt mình?

- Ngươi... người đi theo ta.

Trầm Tổ liếc hắn một cái, đi sang một bên.

Lý Hiên theo nàng đi qua, sắc mặt không tốt, lạnh giọng hỏi:

- Trầm phủ các ngươi không có vị gọi Trầm Sổ?

- Không Có.

Trầm Tử lắc đầu, nói.

Trên mặt Lý Hiên hiện ra vẻ tức giận, hỏi:

- Vậy trước kia ngươi còn nói...

Bỗng nhiên Trầm Tố quay đầu lại nhìn hắn, hỏi:

- Có người nào từng nói với người rằng người rất đần hay không?

Lý Hiên suy nghĩ một chút, nói.

- Không có.

Lý Dịch chỉ nói hắn ngu xuẩn, ngu xuẩn cũng không phải đần.

Trầm Tử nhìn hắn, nói.

- Ngươi không chỉ có đần mà còn mù.

- Ngươi!

Trên thế giới này, dám chỉ vào mũi mắng hắn, chỉ có một mình gia hỏa kia, nhất quốc chi Quân, há lại để cho một nữ tử nhục mạ, Lý Hiên đưa tay chỉ nàng, sau đó sững sờ, cả người bỗng nhiên run lên một cái, sắc mặt đại biến, có chút không dám tin nhìn nàng, lắp bắp nói.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Trầm Tử nhìn hắn, dùng thanh âm cùng vừa rồi trầm thấp mà giàu từ tính nói:

- Không sai, ta chính là gia huynh.

Thần Lộ điện.

- Kiếm muốn cầm vững trước tiên phải giữ vững tư thế này một phút.

Lý Minh Châu nắm tay Thọ Ninh, lại điều chỉnh tư thế nàng đứng thẳng, lúc này mới trở về trong điện.

Trong triều mấy quan viên đã ở đó đợi nàng rất lâu.

Một quan viên trung niên chắp tay một cái, nói.

- Điện hạ, tình hình hạn hán ở phương Nam.

Lý Minh Châu khua tay nói:

- Tình hình hạn hán ở Phương Nam là một chuyện, Thượng Thư tỉnh thương lượng phương án cụ thể rồi trình lên trước.

- Chuyện này...

Quan viên trung niên kia sững sờ, ngẩng đầu, có chút không hiểu nhìn nàng.

Từ trước đến nay đều là phía dưới gặp phải vấn đề không giải quyết được mới đưa lên đến nơi điện hạ, rất nhanh sẽ có biện pháp giải quyết, đây là hắn lần đầu nhìn thấy điện hạ một lần nữa ném xuống.

- Triều đình phát bổng lộc cho các ngươi, không phải để cho các ngươi gặp phải việc gì cũng trình lên.

Lý Minh Châu nhìn hắn, nói.

- Các ngươi là trụ cột của triều đình, xử lý quốc sự vẫn dựa vào các ngươi, gặp phải một chút việc liền trình lên, sau này ta không còn thì

các ngươi trình lên cho ai?

Không bao lâu, mấy quan viên ủ rũ đi ra khỏi Thần Lộ điện.

Công chúa điện hạ là nửa chủ nhân của triều đình này, bệ hạ bỏ bê triều chính, quốc sự tự nhiên sẽ giao lại cho nàng, sao có thể sau này nàng không có ở đây.

Thân là phụ chính công chúa, không ở trong cung, nàng còn có thể đi nơi nào?


Bạn cần đăng nhập để bình luận