Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 960: Chương 960




________________

Bên ngoài tiệm vải có một cửa ngõ, một chiếc xe ngựa nào đó ngừng lại.

Vào một thời khắc nào đó, trong xe truyền đến âm thanh của người trẻ tuổi.

- Tại sao bên trong lại không có động tĩnh gì?

- Không biết, có muốn ta đi qua đó nhìn một chút hay không?

Xa phu đánh xe quay lại nhìn hành khách, thăm dò hỏi một câu.

- Không cần.

Trong xe truyền đến âm thanh.

- Đợi thêm một khắc nữa, nếu như còn không có tin tức, trực tiếp rời đi.

Xa phu gật đầu, vừa mới xoay người thì thấy mấy bóng người từ trong cửa hàng đi ra, hướng về phía xe ngựa.

Hắn bỗng biến sắc, đang muốn run dây cương rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy một hán tử ngồi một bên khác trên xe ngựa, cười với hắn

một cái.

- Vị huynh đệ kia, chào ngươi.

Lý Dịch và Trần Trùng đứng phía trước xe ngựa, nhìn hành khách trên xe ngựa, nói.

- Xuống đây đi.

Trong xe ngựa không có bất cứ động tĩnh gì.

Không biết qua bao lâu, màn xe mới bị người xốc lên, một người trẻ tuổi từ trong xe đi xuống.

Trong một khắc nhìn thấy người trẻ tuổi kia, sắc mặt Trần Trùng trở nên cực kỳ âm trầm.

- Trần đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Người trẻ tuổi mặc hoa phục chỉnh vạt áo lại một chút, chắp tay cười một tiếng nói với Trần Trùng giống như lão bằng hữu nhiều năm rồi hắn mới gặp lại, hơn mười tên hộ vệ, đồng thời xuất hiện sau lưng hắn.

- Vị này là?

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, mở miệng hỏi.

- Thảo dân gặp qua Tín Vương điện hạ.

Trần Trùng hơi khom người, đã nói rõ thân phận của người trước mắt.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn Trần Trùng, hỏi.

- Nhịn sao?

Trần Trùng cúi đầu xuống, im lặng không đáp.

Đây chính là đang ám chỉ phải nhẫn nhịn, dù sao hiện tại Trần gia không thể nào chống lại Tín Vương, hắn đều đã nhịn, thì mình không có lý do gì mà không nhịn.

Trần tam tiểu thư vội vàng từ trong cửa hàng đi ra, nhìn Trần Trùng lo lắng nói.

- Nhị ca, ta không sao, huynh không nên vọng động.

Nhìn thấy sắc mặt nữ tử tóc trắng tái nhợt, cảm thấy bằng gạc trên tay thấm ra chút máu, Lý Dịch thở dài, quay đầu lại nhìn nam tử trẻ tuổi kia, hỏi.

- Người do người phải tới?

Người trẻ tuổi nhìn hắn, trong mắt hiện ra một tia nghi ngờ.

- Các hạ là?

Lý Dịch chắp tay một cái.

- Tại hạ Lý Dịch.

Sắc mặt người trẻ tuổi ngưng lại rất nhanh hiện ra nụ cười, nói.

- Mấy ngày trước đây mới đưa Lý Đại Phu thiếp mời, hạ nhân Lý gia nói Lý Đại Phu bị bệnh nặng quấn thân, không thể ra khỏi cửa, không biết Lý Đại Phu có bệnh tật gì, lúc này chỉ mới mấy ngày, nhìn giống như có lẽ đã khỏi hẳn.

Lý Dịch nhìn hắn, bỗng nhiên quất một bạt tay lên mặt hắn, lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, hỏi:

- Hiện tại biết ta có bệnh tật gì chưa?

- Ngươi!

- Động kinh, thỉnh thoảng động kinh, bệ hạ tự mình hạ thánh chỉ, ở Kinh Đô đánh người không phạm pháp.

Nửa gương mặt của nam tử trẻ tuổi đã tạm thời không còn cảm giác, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin được, sau một khắc dùng tay chỉ hắn, nghiêm nghị nói.

- Lớn mật, ta chính là Tín Vương Lý Triết, ngươi dám...

Lý Dịch nghi ngờ nói:

- Tín cái gì?

- Tín Vương Lý Triết!

|

- Cái gì Triết?

- Tín Vương Lý Triết!

- Nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì, gọi Lý Triết làm sao, gọi Lý Triết thì trâu bò!

- Lớn mật, ngươi vây mà dám trêu đùa ta!

Ba!

Lý Dịch lại dùng một bàn tay quất vào má bên kia của hắn, rồi nhìn hắn nói.

- Cái gì Tín Triết hay không Tín Triết, người trẻ tuổi trước khi nói chuyện có thể vuốt thẳng đầu lưỡi của mình hay không?

Mới vừa rồi là nửa gương mặt, hiện tại là cả khuôn mặt, nam tử trẻ tuổi đã không thế nào nói chuyện được nữa.

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, nhỏ giọng hỏi.

- Hết giận rồi chưa?

Trên mặt Trần Trùng hiện ra một tia khoái ý, khẽ lắc đầu.

Chỉ là hai bàn tay mà thôi, sao có thể nguôi giận được, nếu Trần gia vẫn như Trần gia của ngày trước, Tín Vương không phải Tín Vương như bây giờ, lấy hai cánh tay của hắn đã là tiện nghi cho hắn lắm rồi.

- Nếu như còn chưa hết giận...

Lý Dịch từ trong tay áo lấy ra một con dao găm do Liễu nhị tiểu thư cho, sau đó đưa lại cho Trần Trùng.

- Cái này cho ngươi, tự ngươi tới.

Sự thật lần nữa chứng minh, Trần Trùng quả nhiên là một nam nhân có cái miệng nói khác lòng.

Lý Dịch thu dao găm lại, nhìn hắn, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, hỏi.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Sau lưng Tín Vương có hơn mười tên hộ vệ trang bị binh khí, tất cả đều đã rút ra khỏi vỏ, lại cơ hồ trong cùng một lúc binh binh bang | bang rơi trên mặt đất, lão giả dơ bẩn ném một viên kẹo vào trong miệng, đại hán kia một mặt nịnh nọt chạy tới, hỏi.

- Tiền bối, người có khát không, có cần làm bát trà hay không?

Giờ phút này, Tín Vương ngược lại đã khôi phục tỉnh táo, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hỏi:

- Lý Dịch, Lý Hầu Tước, Lý Đại Phu, ngươi thật sự muốn như vậy?

- Vị này là?

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, nghi hoặc hỏi.

Trần Trùng lập tức giới thiệu cho hắn:

- Vị này là Tín Vương điện hạ.

Lý Dịch nhìn hắn, kinh ngạc nói.

- Tín Vương điện hạ, mới vừa rồi nói có ý gì?

- Chúng ta đi.

Tín Vương không nhìn hắn, quay người lên xe ngựa, hộ vệ phía sau hắn thở phào, nhặt binh khí lên, nhanh chóng rời đi.

Chuyện xảy ra rất nhanh, trên đường phố đám người còn chưa kịp vây quanh, đã rất nhanh tản ra.

Trần tam tiểu thư một mặt lo lắng nhìn hắn.

- Ngươi, ngươi... Tại sao có thể, đó chính là Tín Vương!

Lý Dịch đi qua nhìn nàng, lo lắng hỏi.

- Tay còn đau không?

Trên thế giới này, trừ người nhà cùng bằng hữu ra, có hai người hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn đến.

Một là bởi vì dứt bỏ không được huyết mạch trong người, một là bởi vì đền bù không được.

Mặc kệ Thục Vương hay Tín Vương, cũng mặc kệ hậu quả như thế nào, những chuyện này đều không cần cân nhắc.

Trần tam tiểu thư nhìn hắn, khắp khuôn mặt đều lộ về bất đắc dĩ, ngữ khí lại nhu hòa xuống.

- Trước vào nhà đã.

| Lối vào cửa hàng, Trần Trùng tiến lên trước một bước, hỏi.

- Đó không phải Tín Vương?

Lý Dịch gật đầu.

- Đó là Tề Vương?

Lý Dịch lắc đầu.

Trên mặt Trần Trung lộ ra vẻ kinh ngạc, lại không hỏi nữa, hồi lâu sau mới nói.

- Bất kể có phải hay không thì hắn vẫn là hoàng tử, hôm nay người có chút lỗ mãng.

Hắn thở dài, nói.

- Vô luận như thế nào, hôm nay vẫn cảm ơn ngươi.

- Không cần cám ơn ta.

Lý Dịch nhìn hắn, khinh bỉ nói.

- Người thân người bị khi dễ cũng không dám đứng ra, ngươi... Tên hèn nhát này!

Cái trán Trần Trùng hiện ra mấy đạo hắc tuyến, ra mặt vì Diệu Ngọc cũng là tiếp nhận dao găm hắn đưa, tiến lên vạch hai đao lên người Tín Vương?

Loại chuyện này, xem như do nịnh thần lớn nhất Cảnh Quốc làm cũng tuyệt đối không thể?

Người Lý gia, quả nhiên đều làm cho người ta chán ghét như trước!

Trong một chiếc xe ngựa đang đi trên đường phố.

Phu xe kia có chút không cam lòng nói.

- Tên nịnh thần kia, ỷ được bệ hạ tin tưởng, nên dám cả gan làm loạn, hắn rõ ràng không có để điện hạ vào mắt, không để triều đình vào mắt, chỉ cần điện hạ vạch tội hắn trước mặt bệ hạ...

- Im miệng!

Trong toa hành khách truyền đến âm thanh mang nặng áp lực.

Biểu hiện trên mặt Tín Vương vừa rất xấu hổ, vừa tức giận, nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ.

Tức giận cùng xấu hổ tự nhiên vì bị Lý Dịch kia làm mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người, nếu như truyền đến tai người khác, thân

vương như hắn còn có mặt mũi nào?

| Hoảng sợ là người kia là thần tử được phụ hoàng tin sủng nhất, cả ngày ra vào hoàng cung, tín nhiệm của phụ hoàng đối với hắn vượt

qua bất kỳ một đại thần nào, nếu có chuyện trọng đại, lại làm sao có thể không cho hắn biết?

Tuy bây giờ ai vào Đông Cung còn chưa tuyên bố với bên ngoài, nhưng trong lòng tất cả các vị đại thần trong triều bao gồm cả hắn khẳng định nắm chắc, nếu như Thái Tử là Lý Triết hắn, Lý Dịch kia làm sao lại dám đối xử với hắn như thế.

Hắn nắm chặt tay, khớp xương phát ra tiếng răng rắc, cắn răng nói.

- Tề Vương, Tề Vương, là Tề Vương sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận