Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1049: Các Nàng Không Muốn Ta Muốn!



Chương 1049: Các Nàng Không Muốn Ta Muốn!



________________

VI Chương 1049: Các Nàng Không Muốn Ta Muốn!



Lý Dịch nhìn thấy Liễu nhị tiểu thư, mặt lộ vẻ khó khăn rồi nói.

- Ta... ta sẽ tận lực thôi...

Liễu nhị tiểu thư cũng gật đầu nói.

- Vậy ta cũng tận lực.

- Muội không thể tận lực...

Lý Dịch lại uống chén rượu tăng thêm lòng dũng cảm để nói.

- Muội nhìn xem, ta hiện tại dù sao cũng là một Vương gia, dưới tay trông coi nhiều người như vậy, ta cũng cần sĩ diện, muội cứ đánh ta

như vậy, nếu như bị người nhìn thấy, ta còn đi lập uy như thế nào...

Liễu nhị tiểu thư không nói gì, chỉ nhìn trên người hắn đang khoác lên bộ hỉ phục kia, màu đỏ có chút chướng mắt, nàng mỉm cười, gật đầu nói.

- Được.

- Cái kia nói định...

Trên mặt Lý Dịch nghe thế lộ ra nét mừng, duỗi ra ngón tay.

- Ngoéo tay.

- Ấu trĩ.

Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn hắn một cái, sau đó duỗi ra ngón út cùng ngón út hắn ngoéo lại, còn ngón cái va nhau.

- Việc này nói rõ, nếu ai đổi ý sẽ phải gặp báo ứng! Cẩn thận cả một đời không gả ra được!

Lý Dịch mừng rỡ trong lòng, giúp nàng rót đầy chén rượu vào bên trong rồi nói tiếp.

- Uống, vì lời thề của chúng ta mà cạn ly!

- Một chén này vì ngày hôm nay là ngày vui!

- Một chén này vì kính muội bắt ta lên núi!

- Một chén này kính Vương của sơn tặc.

Lý Dịch không biết Liễu nhị tiểu thư có tửu lượng bao nhiêu, hắn chỉ nhớ rõ từ khi bắt đầu, nàng uống loại rượu mạnh kia không có mùi vị chỉ lát sau hơi rượu sẽ vọt lên đầu và đỏ mặt rồi say, đó là một lần duy nhất hắn bắt gặp nàng say.

Hôm nay là lần thứ hai.

Lúc này đã không biết là lúc nào, đồ ăn đã không còn, trên bàn bày đầy vò rượu không, Lý Dịch chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới trời đất quay cuồng, nhưng vẫn rót đầy rượu cho hai người theo thói quen, cổ tay khoác lên trên bả vai nàng rồi nói.

- Một chén này, kính muội là một hán tử!

Ánh mắt của Liễu nhị tiểu thư bị hơi rượu làm cho mê ly, nàng khoát tay nói.

- Không uống, nếu uống nữa thì sẽ say.

- Không có việc gì, tửu lượng của muội không được, ta sẽ thay muội uống.

Lý Dịch uống hết hai chén rượu, gương mặt của Liễu nhị tiểu thư đã phát hồng, nàng cau mày một cái không vui nói.

- Tửu lượng của ta mà không được? Trò cười, mang rượu tới đây.

- Không có.

Lý Dịch xách mấy vò rượu không rồi lắc đầu nói.

Thả bình rượu lại chỗ cũ, quay đầu lại đã phát hiện Liễu nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh bàn, một tay nàng chống cằm, ánh mắt mê ly nhìn

hắn.

Lý Dịch kinh ngạc rồi nói.

- Muội nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại đó.

Nàng nhìn khá lâu, bỗng nhiên nói.

- Ta hỏi người một vấn đề.

Lý Dịch đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống rồi hỏi:

- Vấn đề gì?

- Ta cùng Lý Minh Châu, ai đẹp hơn?

- Hai người các ngươi.

Lý Dịch ngẫm lại rồi nói.

- Ta không biết hai người các ngươi ai đẹp hơn ai đâu.

- Ngươi không biết?

Liễu nhị tiểu thư nghe thế âm thanh không khỏi đề cao thêm một chút.

- Không có việc gì.

Lý Dịch phất tay, vỗ ngực nàng rồi nói.

- Tuy nhiên hai người các ngươi không phân cao thấp về sự xinh đẹp, nhưng mà ngực muội lại lớn hơn nàng ta rất nhiều, khẳng định cả đời này của nàng cũng đuổi theo không kịp.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, lại cúi đầu nhìn lại ngực mình, nàng giận dữ nói.

- Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta!

Lý Dịch nhìn nàng, vô ý thức che lấy cái mông nói.

- Là do muội hỏi ta trước mà.

Không nghĩ tới Liễu nhị tiểu thư lại chỉ tùy ý khoát tay nói tiếp.

- Ngẫm lại, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Lý Dịch nhìn nàng lẩm bẩm.

- Không phải lần đầu tiên?

Nàng không tiếp tục giải thích mà tiện tay cầm lên một bầu rượu, lại không có rót rượu ra mà đứng lên, có chút lảo đảo đi về phía chiếc

giường.

- Ngươi trở về đi, ta buồn ngủ, ta muốn đi ngủ.

- Ta đi về chỗ nào.

Lý Dịch hoạt trước chiếc giường của nàng, hắn nằm xuống nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói.

- Các nàng đều không muốn ta, ta không có chỗ ngủ.

- Các nàng không muốn ngươi, ta cũng không cần ngươi.

Liễu nhị tiểu thư nắm lấy cánh tay hắn rồi nói.

- Đứng lên.

Lý Dịch bỗng nhiên mở to mắt nhìn lại nàng hỏi.

- Muội cũng không cần ta sao.

Liễu nhị tiểu thư đứng ở cạnh giường, nàng kinh ngạc nhìn lại hắn, một lát sau cuộn hắn lại trong chăn, thuận tiện đá lăn đến chân

giường.

- Muốn.

Nàng nằm xuống ở bên cạnh hắn rồi nói.

- Các nàng không muốn, ta muốn.

Nàng xoay người, nhìn Lý Dịch rồi nói tiếp.

- Ta còn có một vấn đề.

Lý Dịch nhắm mắt lại, lẩm bẩm.

- Vấn đề của muội sao lại nhiều như vậy, muội có một trăm ngàn câu hỏi vì sao lận à?

- Ngươi còn muốn trở về sao?

- Trở về đâu?

- Trở về chỗ của ngươi.

- Tất nhiên.

Lý Dịch mở to mắt, ánh mắt mê ly nói.

- Nằm mộng cũng nghĩ đến.

Liễu nhị tiểu thư nghe thể lông mi run run, ánh mắt mê mang hỏi.

- Vậy nơi đây, tất cả mọi người, người đều không muốn sao, không muốn tỷ tỷ, không muốn Đoan Nhi, không muốn Tiểu Hoàn, không muốn Vĩnh Ninh, không muốn Lý Minh Châu, cũng không quan tâm ta sao.

- Muốn, đều muốn cả.

- Vậy ngươi vì cái gì còn muốn trở về hả?

- Ta nhớ mẫu thân của ta...

Trong nháy mắt tĩnh mịch, Liễu nhị tiểu thư vươn tay ngăn cách chăn mền mà hung hăng quất vào trên mông hắn, nàng cả giận nói.

- Không nói sớm!

Lý Dịch thấy nàng như thế nhưng hai tay bị cuốn trong chăn, hắn không thể động đậy chỉ nhúc nhích mấy lần nói.

- Chúng ta vừa rồi đã ngoéo tay, muội còn đánh, cẩn thận sẽ gặp báo ứng, sau này không ai muốn!

- Không ai muốn thì không ai muốn!

Lý Dịch bỗng nhiên cười.

- Ha ha, yên tâm, nếu như muội về sau không ai muốn, không nên quên còn có ta.

- Không nên quên còn có ngươi, ngươi cũng không cần, trò đùa này ngươi đã dùng qua.

- Không nên quên còn có ta, ta nuôi muội.

Nàng nâng lên tay lại hạ xuống, lông mi rung động mấy lần, khá lâu, mới chậm rãi nói.

- Ta buồn ngủ.

Lần này, nàng không có đạt được bất kỳ lời đáp lại nào.

Nàng mở to mắt, nhìn thấy hắn trong lúc ngủ mơ mà trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười, hô hấp dần bình ổn.

Nàng cứ như vậy nhìn hắn, nhìn hắn...

Khi Lý Dịch tỉnh dậy phát giác đau đầu muốn mạng, hắn tự nhủ đêm qua nhất định lại bị Liễu nhị tiểu thư quá chén, hắn mở to mắt, muốn đứng dậy từ trên giường mới phát hiện hắn căn bản dậy không nổi.

Người hắn bị cuốn ở trong chăn, kẻ cầm đầu thì ngủ ở bên cạnh hắn, nàng đang ngủ say vẫn chưa có tỉnh lại.

Nằm ở bên gối hắn lại là Liễu nhị tiểu thư, cái này khiến Lý Dịch giật mình, có điều mắt nhìn bộ dáng phía dưới, chỉ là nằm cùng trên một cái giường, không có phát sinh chuyện lớn gì, hắn mới rốt cục yên lòng.

Hắn phí hết sức lực đi ra từ trong chăn, lại cẩn thận từng li từng tí xuống giường, quay lại nhìn Liễu nhị tiểu thư còn chưa có tỉnh.

- Thật sự là heo.

Lý Dịch lắc đầu, tính toán cất bước rời đi vừa đi hai bước, bỗng nhiên xoay người, nhìn qua bóng người trên giường mà sợ run.

Liễu nhị tiểu thư.

Liễu nhị tiểu thư đang ngủ.

Nàng ngủ không có phòng bị chút nào.

Nàng ngủ rất say, nghiêng người đưa lưng về phía Lý Dịch, một vị trí nào đó vểnh cao đối diện hắn.

Ánh mắt Lý Dịch rơi vào vị trí kia trên thân thể Liễu nhị tiểu thư, trong đầu bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ lớn mật.

Phong thủy luân lưu chuyển, năm nay đã đến ta.

Đi ra lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá.

Lấy đạo của người, trả lại cho người.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn ha ha.

Giờ khắc này, hắn nhớ tới rất nhiều câu nói của cổ nhân.

Cổ nhân nói không sai.

Đáy lòng hiện ra vô số hình ảnh thê thảm đau đớn, Lý Dịch ngẩng đầu, hắn không chút do dự đánh xuống.

Ba!

Lý Dịch thề, đây là âm thanh êm tai nhất hắn đời này nghe được, tất cả sỉ nhục quá khứ gặp đều đã tan thành mây khói ở bên trong tiếng

“Ba” này.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình đã đến đỉnh cao của đời người.

Sau đó hắn liền thấy Liễu nhị tiểu thư nằm trên giường quay đầu, nàng đang dùng một đôi con ngươi thâm thúy nhìn hắn.

Sắc trời hơi sáng, lão Phương đi ra từ trong viện, vừa mở ra cửa lớn duỗi cái lưng mệt mỏi.

Am!

Trong vương phủ, một cửa sân bỗng nhiên vỡ vụn ra, hai đạo nhân ảnh một trước một sau nhảy ra từ bên trong.

Lão Phương thấy thế biến sắc, chẳng lẽ có thích khách xông vào chỗ ở của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư hay sao?

Rất nhanh, hắn đã bỏ đi ý nghĩ này.

Bởi vì hai người một trước một sau đi ra, chính là cô gia cùng nhị tiểu thư.

Sau một khắc, sắc mặt hắn đã thay đổi càng thêm hoảng sợ.

Bởi vì hắn phát hiện, vừa sáng sớm, cô gia thế mà lại mặc y phục của nhị tiểu thư, mà cả hai người bọn họ cũng không mang giày!

Thân thể của hắn khẽ run một cái, trong lòng lập tức nghĩ đến một khả năng nào đó vô cùng khủng bố.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ cô gia tối hôm qua uống say, đã vào sai gian phòng?

Đêm tân hôn, vào sai phòng cưới rồi nằm sai giường?

Có lẽ, còn ngủ làm người?

- Cứu mạng, giết người!

Hắn kinh ngạc nhìn về phía xa đang truyền đến tiếng kêu thảm thương, đành thở dài một hơi.

- Oan nghiệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận