Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 710: Có Cần Mang Đầu Đại Hoàng Tử Về Hay Không?



Chương 710: Có Cần Mang Đầu Đại Hoàng Tử Về Hay Không?





----------------------

Dạo phố lần này tuy lúc đầu có chút không thoải mái, nhưng cũng may mắn tất cả đều được giải quyết trong viên mãn.

Lâm Uyển Như đưa bình nước hoa kia cho Liễu nhị tiểu thư, Lâm Dũng ở bên cạnh nhỏ giọng thầm thì, nước hoa này trị giá hai lượng bạc, người trong nhà kia nhắc suốt trong nửa tháng, thực sự hôm qua hắn không chịu nổi nữa mới mua cho nàng một bình.

Lâm Dũng không nói chuyện cùng người khác thì toàn thân không thoải mái, chỉ cần nghe được, nghĩ đến mỗi sự kiện, Lý Dịch quay đầu nhìn Lâm Uyển Như, hỏi:

- Đại hoàng tử cùng tam hoàng tử ở giữa xung đột, không phải đã không còn cách nào hòa giải nữa à, nhìn giống như không phải như thế, chẳng lẽ truyền ngôn có sai làm?

Lâm Uyển Như nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

- Ngươi gặp qua đại hoàng tử cùng tam hoàng tử khi nào?

Lý Dịch đưa tay chỉ một hướng khác, nói:

- Thì vừa rồi, đi ngang qua cửa hàng nước hoa của người trẻ tuổi kia, người đó chính là tam hoàng tử, cô không thấy sao?

Lâm Uyển Như kinh ngạc, kinh ngạc nói:

- Người đó chính là tam hoàng tử?

Lý Dịch càng thêm kinh ngạc.

- Cô không biết tam hoàng tử?

Lâm Uyển Như nhìn hắn, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ, hỏi:

- Tam hoàng tử tuy ở Phong Châu đã hơn mười năm, nhưng xưa nay không chính thức lộ diện, dù một ít quan viên ở thành Phong Châu cũng không biết hình dạng của hắn, ngươi làm sao biết được?

Lý Dịch biểu hiện trên mặt sững sờ, sau đó nhìn nàng, nghi ngờ nói:

- Cho tới bây giờ chưa từng lộ diện sao?

- Không có.

Lý Dịch ngẫm lại, vừa cười vừa nói:

- Lần trước tam hoàng tử đã từng đi qua kinh đô của Cảnh Quốc, xa xa ta thấy qua nên đã liếc một chút, gương mặt phi thường giống vị trẻ tuổi kia, có điều cũng có khả năng không phải hắn, không biết tam hoàng tử của các ngươi có ca ca hoặc đệ đệ giống mình hay không?

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói:

- Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua.

- Chắc ta đã nhìn lầm.

Lý Dịch quay đầu nhìn xung quanh, chỉ về một cửa hàng ở phía trước cách đó không xa nói:

- Nơi đó có một tiệm vải, đi qua nhìn một chút có vải vóc mới, thời tiết hôm nay không tệ, mấy đám mây trên trời thật trắng, thích hợp mua hai thớt vải vóc.

- Thời tiết không tệ, mây thật trắng, mua vải vóc.

Nhìn Lí Dịch sải bước đi đến phía trước, Lâm Dũng gãi gãi đầu, kinh ngạc nói:

- Những thứ này có liên quan gì sao?

- Đi thôi.

Lâm Uyển Như thấp giọng nói một câu, lần nữa ngẩng đầu nhìn về bóng lưng phía trước một lúc, trong mắt hiện ra một tia nghi ngờ, có điều cũng rất nhanh biến mất, lắc đầu, cất bước theo sau.

Không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ, nhớ thương người nào không nhớ, hết lần này tới lần khác nhớ thương Lâm Uyển Như cùng Liễu nhị tiểu thư.

Nơi này là Tề Quốc, rất nhiều chuyện hắn cũng không thể trực tiếp nhúng tay, chuẩn bị cho chuyến lên đường sắp đến, như đã biết sau này Lâm Uyển Như sẽ gặp phải ít chuyện nguy hiểm, cũng không thể lãnh đạm tỏ vẻ không biết chạy thật nhanh.

Đại hoàng tử gần nhất bề bộn nhiều việc đúng không, liền tiếp tục vội vàng đi, bận bịu tốt, bận bịu chết đi.

Lý Dịch đứng một chỗ ở lối vào cửa hàng, theo thói quen xoa xoa mi tâm, lo lắng khi Tề Quốc thiết lập chủ nghĩa phong kiến, có một lão giả lại gần, nhỏ giọng hỏi.

- Vị công tử này, lão hủ có thể quấy rầy ngươi một lát hay không?

Lý Dịch nhìn lão giả kia, người mặc nho bào, trên tay có quyển sách nhỏ, bên hông treo ống trúc, trừ tướng mạo phía trên cùng vị lão giả vừa rồi khác biệt, quả thực cũng từ một kiểu người mà ra a.

Hắn thở dài, hỏi:

- Chuyện gì?

Lão giả kia nhìn hắn, nói:

- Đại hoàng tử suất lĩnh chúng ngự sử đến thanh tra đám quan viên tham ô ở Phong Châu, những ngày này gây ra động tĩnh không nhỏ, không biết công tử đối với chuyện này có ý kiến gì không?

Đi thẳng vào vấn đề, đều là kiểu người ngay thẳng, đơn giản nhưng thô bạo.

Lý Dịch thở sâu, hỏi:

- Ta có thể mắng chửi người không?

Lão giả kia liếc hắn một cái, nhíu mày nói:

- Người đọc sách sao có thể thốt ra những ngôn ngữ ô uế?

- Cái kia…cái nhìn.

Lý Dịch khoát tay, chỉ một chỗ nói:

- Phía trước có quán trà, nơi đó có nhiều người, ngài có thể qua bên kia hỏi một chút?

——

Lâm Dũng ôm một đống đồ vật lớn đi ở phía trước, Lý Dịch cùng lão giả dơ bẩn đi theo Liễu nhị tiểu thư và Lâm Uyển Như ở đằng sau.

Những ngày này ở thành Phong Châu thật sự không yên ổn, một con phố khác có thể đụng tới hai vị ngự sử mặc thường phục, theo đủ loại tình hình phân tích ra, quan hệ của đại hoàng tử và tam hoàng tử, còn rất xa mới đến việc cùng nhau dạo phố, bên ngoài biểu diễn cảnh huynh đệ tình thâm, sau lưng nghĩ đến không biết nên làm thế nào chém nhẹ một đao.

Lý Dịch quay đầu nhìn lão giả dơ bẩn, hỏi:

- Lão Từ, buổi tối hôm nay có chuyện gì hay không?

Lão giả dơ bẩn liếc hắn một cái, lắc đầu nói:

- Không có.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Không có thì tốt, thân thể ngươi còn chưa khôi phục, phải chú ý dưỡng thương, không có việc gì thì đừng tự hành hạ mình.

Lão giả dơ bẩn nhìn hắn, hỏi:

- Nói đi, có chuyện gì muốn ta đi làm?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Không có.

- Thật sự không có?

Lão giả dơ bẩn hoài nghi hỏi.

- Thật sự không có.

Lý Dịch gật đầu.

Trong màn đêm, bên cạnh viện Phương Lâm Uyển.

- Vạn sự đều phải cẩn thận.

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai lão giả dơ bẩn, đặt một phong thư vào trong tay hắn, căn dặn.

Lão giả dơ bẩn gật đầu, xoay người, lại quay đầu lại hỏi một câu.

- Có cần đem đầu đại hoàng tử về cho ngươi hay không?

- Không cần không cần.

Lý Dịch vội vàng khoát tay, nói:

- Đồ vật đưa đến thì tốt, không cần mang thứ gì trở về.

Tốt xấu gì thì nơi này cũng là Tề Quốc, ở địa bàn của người ta, hái đầu đại hoàng tử của người ta, chuyện này ở thành Phong Châu còn không phải lật trời?

Đến lúc đó, sợ rằng người nào cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi thành, toàn bộ Phong Châu đều sẽ bị lật ngược, Tông Sư lợi hại hơn nữa cũng không thể mang theo hắn cùng Liễu nhị tiểu thư bay lên trời chui xuống đất.

- Không cần thì thôi.

Lúc âm thanh của lão giả dơ bẩn vang lên, thì cũng là lúc người đã biến mất ở trong viện.

Liễu nhị tiểu thư từ trong nhà đi tới, hỏi:

- Vừa rồi ngươi cùng người nào nói chuyện ở bên ngoài?

- Không có.

Lý Dịch khoát tay, đi vào trong nhà, vừa đi vừa nói:

- Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, trời sáng còn phải đi làm!

Thành Phong Châu là một dịch trạm trấn giữ trọng binh.

- Điện hạ, những ngày này điều tra ra mọi người đều nằm trong danh sách này.

Một quan viên đem một cuốn sổ mỏng đặt lên bàn, hành lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Triệu Tranh cầm sổ kia lên, ở trong phòng bước đi thong thả, tùy ý lật xem.

- Năm mươi ba người.

Hắn nhìn con số có viết trên đó, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Trải qua mấy ngày nay, điều tra ra Phong Châu có hành vi quan lại tham ô nghiêm trọng, cùng năm mươi ba người có liên quan.

Trong này có bao nhiêu tâm phúc của Triệu Di thì tạm không nói đến, năm mươi ba vị trí này, nếu tranh thủ một chút, có thể bố trí bao nhiêu người một nhà vào?

Cứ như vậy, hắn đối với Phong Châu kiểm soát lại nhiều một phần, về sau vô luận Triệu Di làm chuyện gì, đều dưới con mắt hắn.

Nếu có thể đào sâu việc này, rèn sắt khi còn nóng, thay vào đó, triệt để trở thành chúa tể ở Phong Châu và các châu lân cận, Triệu Di tựa như chim ưng mất đi đôi cánh, lấy cái gì để đấu cùng mình?

Lần này đối với hắn mà nói, thật sự là một cơ hội ngàn năm hiếm gặp, có thể hay không nắm chặt nó, để ấn tượng của bách tính cùng quần thần đối với hắn cùng Triệu Di thay đổi thậm chí là đảo ngược, tiếp đến là thời gian cực kỳ quan trọng, hắn muốn làm ra càng nhiều thành quả mới được.

Sau khi lật xem từ đầu tới cuối cuốn sổ kia, Triệu Tranh gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Không tệ.

- Rượu không tệ, nhưng gà lại quá dai.

Một thanh âm từ bên trong phòng đột ngột truyền đến.

- Ai!

Triệu Tranh bỗng biến sắc, sau đó chợt quay đầu, nhìn thấy một người có mái tóc rối bời, lão giả dùng một mảnh vải đen che mặt ngồi bên cạnh bàn, dùng đũa chỉ một món ăn trên bàn, lắc đầu nói.

- Gà luộc này do người nào làm, lãng phí nguyên liệu tốt, nên đánh!


Bạn cần đăng nhập để bình luận