Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1150: Bức Hôn



Chương 1150: Bức Hôn

Chương 1150: Bức Hôn

Tề Quốc bao gồm Kinh Đô và mười ba châu lân cận, quân thường trú ở Kinh Đô và khu vực gần đó có hơn hai mươi vạn.

Ngoại trừ năm vạn cấm quân thủ vệ kinh sư, binh lực còn lại được phân bố ở các Châu.

Kinh Đô và vùng lân cận chính là bụng của Tề Quốc, ở đó có thủ vệ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của kinh sự, thủ binh ở Kinh Đô và vùng lân cận cũng chỉ nghe lệnh của Thiên Tử.

Bởi vì mười ba châu này quá gần kinh sư, quá mức mẫn cảm, bởi vậy cho dù lúc thái tử và tam hoàng tử tranh quyền kịch liệt nhất, cũng không có người dám đánh chủ ý mấy cái châu này.

Thiên tử băng hà, Triệu Tranh sử dụng thân phận thái tử, đi trước tam hoàng tử Triệu Di một bước, đoạt được quyền khống chế mười lăm vạn binh lực ở Kinh Đô và vùng lân cận, sau đó vây Công kinh sư, hoàn toàn nghịch chuyển xu hướng suy tàn.

Thắng Châu chính là một trong mười ba châu gần Kinh Đô.

Sau khi tình thế ở Kinh Đô và vùng lân cận bạo phát, Thắng Châu lập tức bị phong tỏa, khó tiến khó ra, trong giai đoạn bạo phát đó đã có rất nhiều bạo động, dân chạy nạn nhiều vô số. Nhóm người của Lâm Uyển Như ở trong tình thế nguy hiểm, Lâm Dũng hao hết sức lực mới nhờ được người truyền tin ra ngoài.

Bên người nàng ấy có hộ vệ, thân thủ mỗi người đều không tầm thường, nguy hiểm và khốn cảnh bình thường đều có thể vượt qua, nhưng mà tình thế ở chiến khu là vạn biến, cũng không phải là nơi ở lâu.

Lý Dịch ngồi ở trong sân, nhìn lá thư này hồi lâu.

- Đi thôi.

Một giọng nói êm ái từ đằng sau hắn truyền tới.

Lý Dịch quay đầu nhìn lại thì thấy Như Nghi đi tới, nàng ngồi ở bên cạnh hắn, nói:

- Hiện tại Uyển Như muội muội đang trong ở hiểm cảnh, mỗi một ngày qua đi thì nàng ấy sẽ càng nguy hiểm thêm một phần, tướng Công đừng nên do dự nữa....

Môi Lý Dịch giật giật vài cái, muốn nói gì đó nhưng Như Nghi đã lắc đầu.

- Tướng công không cần lo lắng, có thiếp thân ở đây thì nơi này sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lý Dịch im lặng khá lâu, sau đó vòng tay ôm eo của Như Nghi, gật đầu nói:

- Tề Quốc đã loạn, Liễu Châu cũng không phải nơi ở lâu, các nàng lên đường sớm một chút, trở về Thục Châu trước. Sau khi ta tiếp được Uyển Như thì sẽ lập tức trở về.

Tề Quốc đã không phải nơi thích hợp ở lâu, nếu mọi người đi lại lộ trình cũ về tới Liễu Châu, có Như Nghi hộ tống, còn có vô số cao thủ đi theo, phân bộ thành giáo ở các châu cũng đã bị thu phục, hầu như đã không tồn tại bất kỳ nguy hiểm nào trên đường đi.

Như Nghi dựa vào trên vai Lý Dịch, nói.

- Nơi này đã có ta, Uyển Như muội muội giao cho tướng công.

- Ai da.....

Lý Dịch hít hà một hơi, nói chuyện thì nói chuyện, nàng ấy nhéo hông hắn làm gì...

Kinh sư.

Kẻ địch ngoài thành đã không còn công thành, nhưng cũng không có thối lui, mà đóng quân ở ngoài thành.

Trên tường thành, sắc mặt một tướng lãnh cấm quân trầm xuống, nói.

- Điện hạ, họ đang muốn háo chết chúng ta!

Triệu Di mặc áo giáp trên người, nhìn sang một người bên cạnh, hỏi.

- Lương thực tồn trong nội thành còn có thể ăn được bao lâu?

Hộ Bộ Thượng Thư Thôi Giang nhìn ngoài thành, nói.

- Bẩm điện hạ, quốc khố mấy năm gần đây cũng không nhiều, đã phải người kiểm kê các loại kho lương ở trong thành, nếu tiết kiệm một chút thì cũng đủ để toàn thành ăn nửa năm.

Khi thành trì bình thường bị vây thành, khoảng mấy tháng sau thì lương thực trong thành sẽ tiêu hao hầu như không còn gì.

Kinh sự giàu có, viễn siêu thành trì bình thường, nhưng cư dân trong kinh cũng rất đông, việc tiêu hao lương thực tự nhiên cũng sẽ mau

hơn rất nhiều.

- Nửa năm.....

Triệu Di đứng ở trên tường thành, ánh mắt nhìn về nơi xa, lẩm bẩm:

- Nửa năm đã đủ rồi.

Nửa năm cũng đủ để viện binh từ Phong Châu, nơi cách xa kinh sự nhất tới đây.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám ThiênTaThần

Thắng Châu.

Đây là một chỗ nằm ở phần bụng kinh đô và vùng lân cận, nằm gần Kinh Đô. Thắng Châu vốn là một trong mười châu giàu có ở Tề

Quốc.

Nhưng mà từ nửa tháng trước, khi Tiên Đế băng hà, thái tử tiếp quản nơi này, sau khi điều thủ binh ở Thắng Châu đi nơi khác, Thắng Châu lập tức đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Rất nhiều gia tộc quyền thế bị trực tiếp xét nhà, tài sản sung làm quân lương, đại lượng bá tánh bị điều động, bị bắt làm tấm bia sống đi đầu trên chiến trường. Trên đường phố Thắng Châu đã ít thấy được cửa hàng nào còn mở cửa, người đi vội vàng trên đường cũng đa số là phụ nhân.

Kinh Đô và các châu lân cận, phần lớn đều không khác gì Thắng Châu.

Thắng Châu, Phủ Thứ Sử.

Trong thư phòng, công tử trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên ngồi ở chủ vị phía trên, chậm rãi nói:

- Cha, lần này chúng ta đặt mọi thứ lên người thái tử, lỡ như thái tử không thành công...

- Trước khác này khác....

Nam tử trung niên nhìn nhi tử, nói.

- Ngày đó thái tử đem binh tiến vào Thắng Châu, nếu lúc đó không đồng ý yêu cầu của hắn, lúc này người và ta còn có mệnh ở đây để

nói chuyện sao?

Nam tử trẻ tuổi do dự trong nháy mắt, hỏi.

- Nhưng mà lỡ như tam hoàng tử chờ được viện binh tới, như vậy chẳng phải chúng ta ....

- Mười lăm vạn binh lực vây thành....

Thắng Châu Thứ Sử lắc đầu, nói:

- Chờ viện binh tới cũng không dễ dàng, chỉ sợ trước khi viện binh tới nơi thì họ đã bị hao chết ở kinh sư rồi. Thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ tam hoàng tử bị thái tử chặn ngay yết hầu, chúng ta phải phân rõ thời thế...

Người trẻ tuổi khấu đầu nói.

- Cha, hài nhi đã hiểu rõ.

Tuy trước đó họ đã gần như là trung thành với tam hoàng tử, nhưng cũng không thể nghịch đi, quân tiên phong của thái tử đang lúc hưng thịnh, không thể ngăn cản, kẻ thức thời là mới tuấn kiệt....

Hắn đi ra thư phòng, nhìn về một hướng trong hậu viện, trên mặt hiện lên tươi cười, chậm rãi đi qua.

Thắng Châu, Phủ Thứ Sử, trong một tiểu viện vắng vẻ.

Trên mặt Lâm Dũng lộ ra vẻ sầu lo, hắn cứ đi qua đi lại ở trong viện, rốt cuộc nhịn không được đi đến trước mặt Lâm Uyển Như, nói.

- Tiểu thư, cái tên họ Mã kia không có ý tốt, chúng ta không thể ở chỗ này ở lâu được!

Lâm Uyển Như khẽ lắc đầu, nói.

- Chỉ sợ hiện giờ chúng ta muốn đi cũng đi không được.

Lâm Uyển Như tất nhiên biết công tử của Thứ Sử Thắng Châu không có ý tốt, nhưng nơi này là Thắng Châu, Thắng Châu đã bị đại hoàng

tử nắm trong tay, nếu các nàng ra ngoài thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ ngập trời.

Tất cả sản nghiệp của Tiền gia tại Thắng Châu đã bị đại hoàng tử tiếp quản hết, như vậy hẳn là cửa hàng Lâm gia ở kinh đô và các châu lân cận cũng không thể miễn họa. Một khi hành tích bại lộ, đại hoàng tử tất nhiên sẽ không bỏ qua nàng, chủ sự của Lâm gia.

Lực lượng hộ vệ bên người nàng hơi trước đó đã bị quan phủ bắt người nhập ngũ, hơi vì bảo vệ nàng trong đợt bạo động của dân chạy nạn mà bị tách ra, hiện tại bên người nàng chỉ còn lại Lâm Dũng và một ít người khác.

Tủ Nhi từ bên ngoài chạy tới, nàng cuống quít nói.

- Tiểu thư, cái tên họ Mã kia lại tới nữa!

Khi Lâm Uyển Như đứng lên thì cửa đã truyền tới tiếng bước chân.

Một nam tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn nàng, cười nói.

- Lý Cô nương ở đây đã quen chưa?

Lâm Uyển Như gật đầu, nói.

- Có không quen thì cũng tốt hơn bên ngoài rất rất nhiều, cám ơn Mã Công tử đã cứu giúp....

- Giữa hai chúng ta không cần khách sáo như thế.

(Mã công tử khoát tay, nói.

- Lý cô nương yên tâm, chỉ cần ở Phủ Thứ Sử thì không ai có thể thương tổn đến các ngươi, các ngươi có cần gì thì cứ mở miệng, nếu làm được thì ta sẽ làm tất cả vì cô!

Hắn cười nói vài câu, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi:

- Không biết việc hôm qua ta nói với Lý Cô nương, cô cân nhắc như thế nào rồi?

Lâm Uyển Như nhìn hắn ta, trên mặt lộ vẻ khó xử:

- Mã Công tử.....

Ý cười trên mặt Mã Công tử hơi dừng lại, sau đó hắn lại tươi cười lần nữa, nhìn Lâm Uyển Như, nói.

- Lần đầu Mã mô nhìn thấy Lý Cô nương là đã kinh vi thiên nhân (*), nếu đời này có thể cộng kết liên lý cùng cô nương, đó sẽ là việc may mắn lớn trong đời ta. Ta thật lòng thật dạ với cô nương, mong rằng cô nương có thể nghiêm túc cân nhắc....

(DG: Kinh vi thiên nhân (133

): Nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể đạt được trạng thái hay trình độ

đó.)

Lâm Uyển Như áy náy cười một tiếng, nói.

- Hôn nhân đại sự đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, sao lại có thể khinh suất như vậy được....

Mã công tử lắc đầu, nói.

- Trước khác nay khác, bây giờ Tề Quốc loạn lạc, khắp nơi đều là loạn quân, cho dù có muốn mời cha mẹ cô nương tới, chưa nói tới việc đường xá xa xôi, nếu lên đường thì sẽ có rất nhiều nguy hiểm, không thể coi nhẹ chuyện này a....

Lâm Uyển Như im lặng không nói, Mã công tử chỉ cười nói.

- Lý Cô nương không cần vội vàng đồng ý, nếu hôm nay cô nương không đồng ý thì ngày mai ta lại hỏi một lần nữa....

Đây chính là uy hiếp trần trụi, Lâm Dũng thở phì phò, hắn vén tay áo lên, đang muốn nổi giận thì Lâm Uyển Như chợt đứng lên.

Nàng nhìn Mã Công tử, cười nói.

- Kỳ thật cũng không phải không thể đồng ý, mấy năm nay lẻ loi một mình cũng không phải việc dễ dàng gì, ta vẫn luôn muốn tìm một người để dựa vào... Chỉ là, đối với nữ tử mà nói thì hôn nhân đại sự là một trong những chuyện quan trọng cả đời, bên trên có cao đường, nhị lão không thể tới vốn là việc làm ta tiếc nuối, nhưng mà nếu ngay cả thông tri một tiếng cũng không làm được thì ta sẽ là một người nữ nhi bất hiếu, mong Mã Công tử thông cảm.

- Chuyện này thì có khó gì chứ?

Thấy Lâm Uyển Như đã chịu nhả ra, Mã công tử phất tay, nói,

- Hiện giờ họ đang ở đâu, ta phải người đưa một phong thư cho bọn hắn, sẽ không chậm trễ thời gian thành thân của chúng ta!

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn ta, nói.

- Liễu Châu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận