Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 778: Đả Kích Tinh Thần


Chương 778: Đả Kích Tinh Thần





----------------------

Mật Điệp Tư là cơ cấu khiến bách quan sợ hãi nhất, lục bộ và Tể Tướng đều không có quyền sai sử, bọn họ chỉ trực tiếp nghe mệnh lệnh từ thiên tử.

Mỗi người đều biết Mật Điệp Tư nhưng trong cảm nhận của bách quan, nó vẫn thần bí như cũ.

Ai cũng không biết, trong phủ của mình, nha hoàn, hạ nhân, thậm chí tiểu thiếp mới cưới về nhà đêm qua có phải thám tử của Mật Điệp Tư hay không. Đương nhiên, thực tế có phải là vậy hay không thì không ai biết, dù sao bên ngoài đều đồn đãi như vậy.

Mọi người đồn đãi Mật Điệp Tư vô cùng thần kỳ, nhưng vô luận bá tánh hay quan viên, chưa ai có thể chứng thực lời đồn này.

Chẳng qua có thể khẳng định một điều.

Mật Điệp Tư muốn tra việc gì thì dễ như trở bàn tay.

Bọn họ có thể tra được rõ ràng, cục u trên trán Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu rốt cuộc do ngủ gật đụng vào cạnh bàn hay đêm qua bị thương do vui vẻ cùng với tiểu thiếp.

Thường Đức lui xuống không bao lâu đã cầm lấy một phong mật tin lần nữa tiến vào.

Mỗi ngày sẽ có mật tin được Mật Điệp Tư đưa vào cung, số lượng nhiều đếm không xuể. Sẽ có người phân loại sau đó sửa sang lại, cho nên tìm tin về Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu cũng không khó.

Cảnh Đế mở mật tin ra, sau đó cẩn thận đọc từng chữ.

Trong kinh nếu có người muốn tra hành tung của Kinh Thành Lệnh Lưu Đại Hữu thì cũng không phải việc khó gì. Nhưng nếu muốn điều tra sâu hơn, chẳng hạn như hắn đã làm chuyện gì, gặp người nào, đã nói những gì, thì lại cực kỳ khó khăn.

Đương nhiên, nếu không oán không thù thì cũng không có người nhàn rỗi đi làm những chuyện này. Theo dõi hay điều tra mệnh quan Triều Đình với ý đồ bất chính, nếu như bị điều tra ra thì sẽ không có kết quả tốt.

Chẳng qua đối với Cảnh Đế mà nói, điều này cũng không tính là nan đề.

Chỉ nhìn sơ lược mở đầu, Cảnh Đế đã đoán ra được mấy ngày nay Lưu Đại Hữu đang làm cái gì.

Hắn đang làm một việc tương tự trước đó quan viên Lễ bộ đã làm.

Điều khác biệt là, đối tượng quyên góp của quan viên Lễ bộ là quan viên quyền quý, chính xác mà nói là quan viên quyền quý có liên hệ với Thôi gia, mà đối tượng quyên góp của Lưu Đại Hữu lại là những thương nhân kia.

Đương nhiên, có thể gom góp một khoảng tiền lớn như vậy trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phải do thương nhân hào phóng hơn quan viên quyền quý.

Mà bởi vì một khi bọn hắn quyên bạc thì sẽ có thể khắc tên của mình trên bia của thư viện, có thể lưu danh trước một thư viện.

Khi người của Lễ bộ tới bái phỏng những quan viên quyền quý kia cũng không có nói những thứ này.

Thương nhân trọng thanh danh, bọn họ muốn truyền danh tiếng ra ngoài cho nên không tiếc bỏ ra nhiều tiền thành lập thư viện, nhưng mà quan viên quyền quý, lại có người nào là không trọng thanh danh đâu, bọn họ còn trọng thanh danh hơn cả thương nhân gấp trăm lần. Vậy mà tại sao bọn họ không quyên, hoặc chỉ quyên có một chút?

Bởi vì bọn hắn không biết.

Bởi vì bọn hắn không biết quyên bạc có thể tại lưu danh ở thư viện, có thể khắc tên của mình vào bia, lưu truyền đời đời kiếp kiếp.

Thông minh như Cảnh Đế, cơ hồ trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt tất cả mọi việc.

Người nào đó bị tính kế.

Từ lúc bắt đầu, Lý Dịch hoặc Minh Châu đã tính kế bọn họ.

Những quan viên quyền quý khác còn có thể bắt đầu quyên bạc sau khi tất cả sự kiện được công bố, nhưng những người được quan viên lễ bộ tới thăm hỏi trước đó, phần lớn đều là quan viên hoặc gia tộc có quan hệ với môn phiệt, bọn họ còn có thể lại quyên một lần nữa sao?

Nếu không quyên, vậy thì thanh danh bồi dưỡng nhiều năm qua sẽ nhận được đả kích to lớn.

Nhưng nếu lại quyên một lần nữa, bởi vì đã từng có một lần trước đó nên hiệu quả cũng sẽ rất mơ hồ.

Mà những môn phiệt thế gia đó, thứ bọn họ dựa vào, không gì khác hơn là danh vọng tích tụ nhiều năm trong giới quý tộc cùng với bá tánh. Không có những thứ này, bọn họ còn không bằng lão hổ bị rút răng.

Nếu như nói việc thành lập thư viện để các học sinh nhà nghèo có thể đọc sách là chuyện bất lợi với những môn phiệt đó, chẳng qua điều đó cần mấy chục năm sau mới có thể thấy hiệu quả, nhưng mà lần quyên bạc này chính là một đả kích chính diện nhất, trực tiếp nhất đối với bọn họ.

Đương nhiên, phạm vi đả kích cũng không phải toàn bộ môn phiệt…. Mà nhắm tới Thôi gia, cùng với những gia tộc có quan hệ với Thôi gia. Sau khi trải qua tổn thất to lớn về tiền tài thì bọn họ lại sắp phải nghênh đón thêm một lần đả kích tinh thần trầm trọng hơn nữa.

Đây là việc hắn muốn làm trong nhiều năm qua, nhưng chưa từng thành công.

Biểu tình của Cảnh Đế không biết vui mừng hay mất mát, cuối cùng hắn chỉ thả mật tin trong tay ra, than nhẹ một tiếng.

- Trẫm thật sự già rồi…..

Sống lưng vốn dĩ thẳng tắp của Cảnh Đế lúc này đã buông lỏng, hắn thoải mái nằm xuống giường, hai mươi năm qua, lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng gánh trên vai hình như nhẹ nhàng hơn một chút.

Đó là bởi vì có người thế hắn khiêng lên một ít gì đó.

Thường Đức nghe thấy trên giường nhanh chóng phát ra tiếng hít thở đều đặn, hắn nhìn ra ngoài điện, trên mặt lóe lên một nụ cười rồi nhanh chóng biến mất, sau đó chậm rãi thối lui vào trong bóng tối.

…..

….

- Tiên sinh, ta muốn ăn lẩu….

Loli ngạo kiều nắm lấy ống tay áo của Lý Dịch, không ngừng đong đưa.

Lý Dịch vỗ đầu của nàng, nói:

- Trời nóng như vậy ăn lẩu làm cái gì, nghe lời tiên sinh, uống nhiều canh một chút….

Sau khi trở về, Lý Dịch rất ít khi làm những món cay độc, đồ ăn mỗi ngày đều thanh đạm, chủ yếu vì chiếu cố đến thân thể của Như Nghi. Hiện tại biến hóa đồ ăn thanh đạm thành nhiều kiểu dáng khác nhau chính là công việc chính của hắn.

Không lâu sau, hai cánh tay của hắn đã bị hai nữ hài tử lắc qua lắc lại, mỗi bên một cái.

Lý Dịch nhìn loli ngạo kiều, lại nhìn Vĩnh Ninh, tiểu nữ hài vì chột dạ nên ánh mắt có chút trốn tránh, hắn bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, được rồi, ta lập tức đi chuẩn bị cho các ngươi, một hồi hai ngươi cùng đi tới căn phòng khác ăn đi.

Rau xanh mùa hè phong phú, thật ra bây giờ bất kể mùa nào cũng có thể ăn được rau xanh tươi ngon, vì không cho loli ngạo kiều quấn lấy mình, hắn dứt khoát vào phòng bếp làm riêng một nồi lẩu cho các nàng.

Lý Minh Châu đi tới, nhìn hắn nói.

- Ngày mai phải vào triều sớm, hẳn sẽ giấu giếm không được bao lâu.

- Cũng đã tới lúc rồi, vốn dĩ cũng không có ý định giấu giếm quá lâu.

Lý Dịch thả một ít gia vị vào trong nồi canh, đậy nắp lại, lúc này mới hỏi.

- Bạc dùng để xây thư viện phụ cận Kinh Đô hẳn đủ rồi chứ?

Lý Minh Châu gật đầu, Kinh Đô có thể nói phú thương khắp nơi, số bạc bọn họ quyên góp cộng lại cũng là một con số cực kỳ khủng bố. Dựa theo kế hoạch thì có xây mười đại thư viện vẫn dư dả, thậm chí còn có thể duy trì những thư viện này vận chuyển một thời gian rất lâu.

Còn có Tiết lão tướng quân, các nhà tướng và những người quen biết khác đều tìm tới cửa. Tuy bọn họ không biết nội tình, nhưng lại nguyện ý quyên ra một ít bạc, chỉ là tất cả đều bị nàng lấy cùng một lý do uyển chuyển từ chối.

Chuyện này còn chưa tới khi cởi ra màn che.

Đương nhiên, mặc dù đã có không ít bạc, nhưng muốn bao trùm toàn bộ Cảnh Quốc thì vẫn còn kém xa.

Mà số bạc này chỉ nên dùng ở Kinh Đô, những nơi khác sẽ áp dụng hình thức quyên góp bạc tại chỗ, chắc hẳn những người đó sẽ càng nguyện ý danh tiếng được lưu truyền tại địa bàn của mình. Chỉ cần Kinh Đô mở tiền lệ, như vậy thì những châu phủ khác sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nếu cứ dựa theo phương pháp này, một ngày nào đó thư viện Minh Châu sẽ bao trùm toàn bộ Cảnh Quốc, sẽ không phải chuyện trong tưởng tượng nữa.

- Qua ngày mai hẳn sẽ thu được nhiều bạc hơn, số tiền này rất lớn, nên dùng như thế nào cũng là một vấn đề, đây mới chỉ là bắt đầu, sau này phạm vi sẽ càng mở rộng hơn, bạc cũng sẽ càng nhiều….

Lý Dịch chỉnh lửa nhỏ lại, nói.

- Hơn nữa nếu muốn làm những chuyện này, chỉ dựa vào một mình ta hay cô đều không được, cô phải tìm người mà mình có thể tin được, tìm trong hội liên hợp phụ nữ hay ở đâu cũng được, năng lực tất nhiên quan trọng, nhưng phải bảo đảm tuyệt đối trung thành, những thứ này đối với cô mà nói hẳn không có vấn đề gì…

Lý Minh Châu cân nhắc lời hắn nói, khẽ gật đầu.

- Còn có một chuyện quan trọng khác.

Thấy Lý Dịch mở miệng lần nữa, Lý Minh Châu xoay đầu nhìn hắn, ánh mắt chăm chú.

Lý Dịch mở nắp nồi đất, múc một ít canh đổ vào một cái chén nhỏ rồi đưa cho nàng, nói:

- Giúp ta nếm thử xem canh đã được chưa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận