Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 659: Rốt Cuộc Các Ngươi Có Nghĩ Tới Hay Không!




Chương 659: Rốt Cuộc Các Ngươi Có Nghĩ Tới Hay Không!

----------------------

Đạo cô kia cùng với người trẻ tuổi họ Phương vào điện nói gì đó với Thục vương, Lý Dịch đứng phía sau mấy người áo xanh, nhìn như được bảo vệ, nhưng thật ra là bị trông coi. Lý Dịch quay đầu nhìn về một hướng khác, không ngờ Thục vương lại cấu kết với người tà giáo, lão hoàng đế còn chưa chết cơ mà, chẳng lẽ tên này thật sự muốn tạo phản?

Tạm thời không biết rốt cuộc mục đích của Thánh giáo này là gì, nhưng kinh nghiệm dựa trên lịch sử nói cho hắn biết, một tổ chức dân gian tụ tập được hơn mười vạn người, nếu không tạo phản thì hơi đáng tiếc.

Trên đường đi, hắn cũng nhận được không ít tin tức từ đôi câu vài lời của những giáo đồ.

Đại bản doanh của “Thánh giáo” nằm tại Tề quốc, mười vạn giáo chúng cũng là người Tề Quốc, căn cứ vào những gì thấy được trên đường đi, hiển nhiên chúng đã phát triển đến một trình độ nào đó tại Cảnh quốc, nhưng không biết tại quốc gia khác có bóng dáng của chúng không, nếu có thật thì tổ chức này cũng quá khổng lồ.

Nếu những người này muốn tạo phản, đoán chừng lão hoàng đế sẽ đau đầu không thôi.

- Vị huynh đài này trông lạ mặt quá, không phải nhân sĩ Thục Châu đúng không?

Một giọng nói từ bên cạnh truyền đến, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy một người trẻ tuổi giơ ly rượu lên, đi tới bên này.

Lý Dịch luôn cảm thấy nhìn người này khá quen, chắc chắn trước đây đã gặp, mà có lẽ chỉ nói đôi câu, bởi vì trừ nhìn hơi quen mắt ra thì hắn không tìm ra được những kí ức liên quan đến người này trong trí nhớ.

Lý Dịch gật đầu, nói:

- Không phải, tại hạ đến từ kinh đô.

- Tại hạ Giang Tử An, huyện úy đương nhiệm của Vĩnh huyện.

Người trẻ tuổi cười cười, ngồi xuống cạnh hắn.

- Giang Tử An?

Lý Dịch rốt cuộc nhớ ra nhiều hơn nhờ cái tên này. Ninh vương phủ, Giang Tử An, Thôi Duyên Tân, ban đầu khó xử Uyển Nhược Khanh, sau đó còn dấy lên một trận phong ba không nhỏ, kẻ đầu sỏ chính là người này và Thôi Duyên Tân kia. Sau này nghe nói chúng gieo gió gặt bão, trong số các tiến sĩ bằng tuổi, chỉ có hai người bị tạm hoãn ủy nhiệm, sau lại thấy Thôi Duyên Tân ở Thục vương phủ, không ngờ tại Thục Châu hoang vu này còn có thể gặp được lại một vị “cố nhân”.

Lý Dịch chắp tay nói.

- Chào Giang đại nhân, tại hạ Lý Hiên.

- Lý huynh quá khách khí, gọi ta Tử An là được.

Giang Tử An cười cười, sau đó nói:

- Nhưng mà, tên của Lý huynh giống như đúc tên một vị bằng hữu của Giang mỗ đấy.

Lý Dịch cười nhìn hắn, hỏi:

- Người Giang huynh đang nói đến là Ninh vương thế tử, Lý Hiên?

Giang Tử An sững sờ, lúc này mới cười nói.

- Quên mất, Lý huynh đến từ kinh đô mà, tất nhiên đã nghe qua đại danh của Lý Hiên thế tử.

Lý Dịch chắp tay nói.

- Lý Hiên thế tử là một trong tam kiệt của kinh đô, không ngờ rằng Giang huynh có quen biết với thế tử, thật sự thất kính thất kính.

- Đâu có đâu có...

Giang Tử An khoát tay, không thèm để ý mà nở nụ cười, nói.

- Đây chẳng là gì đâu, Lý huynh không biết ta và Bá Tước Trường An Lý Dịch cũng là bạn tri kỉ sao?

- Ồ? Giang huynh và Lý Dịch nọ là bạn tâm giao?

Lý Dịch vẻ mặt kinh ngạc, hạ thấp giọng:

- Nghe nói Thục vương điện hạ và Lý Dịch kia có thù oán rất sâu nặng, Giang huynh, huynh...

Giang Tử An ngẩn người, cười ha ha một tiếng, nói:

- Nói đùa, nói đùa, Lý huynh đừng cho là thật...Thật ra ta và Lý Dịch không quen thuộc lắm, Lý huynh đừng truyền loạn ra ngoài...

Giang Tử An đổi đề tài, hỏi.

- Lý huynh rất quen thuộc vị Phương huynh kia à, không biết người nọ rốt cuộc có lai lịch gì?

- Không quen lắm...

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Thực ra hôm nay cũng đầu tiên ta nhìn thấy hắn.

Giang Tử An hơi thất vọng, thái độ của Thục vương điện hạ đối với Phương huynh kia hết sức không tầm thường, nếu có thể kết giao, ngày sau có lẽ sẽ có thêm một đường ra, vốn muốn hỏi thăm chút ít từ đây, giờ thì xem như hỏng chuyện rồi.

- Giang huynh là huyện úy của Vĩnh huyện này?

Lý Dịch bỗng nhiên hỏi hắn.

Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nghe vị Giang huynh này chém gió cũng giết thời gian rất tốt.

Giang Tử An mất hết cả hứng mà gật đầu, đang định hàn huyên đôi câu rời đi thì chợt nghe người trẻ tuổi đối diện nói.

- Thực không dám giấu giếm, tại hạ cũng từng làm huyện úy một thời gian...

- Hả?

Giang Tử An sững sờ một chút.

- Lý huynh cũng từng làm huyện úy ư?

- Đúng vậy.

Lý Dịch thở dài một hơi, nói:

- Chuyện cũ không dám nhớ lại, không đề cập tới, không đề cập tới...

Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Giang Tử An nhìn hắn lập tức thay đổi, thở dài một tiếng, nói:

- Cùng là người lưu lạc chân trời, không ngờ Lý huynh và Giang mỗ cũng đồng cảnh ngộ...

Hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, lại than thở một tiếng.

- Những người như chúng ta gian khổ học tập hơn mười năm, chính là để có thể bước lên con đường làm quan vào một mai kia, nhưng biết sao được, tạo hóa trêu người, Giang Tử An ta có hoài bão lại chỉ có thể co đầu rút cổ ở nơi này, làm một huyện úy nho nhỏ...

.....

Thục Vương cười cười, nói.

- Yên tâm, sau này các ngươi có thể tùy ý làm việc ở Thục Châu này, chỉ là chớ quên đã thỏa thuận chuyện gì với bổn vương.

- Tất nhiên.

Nam tử họ Phương đi ra đại điện, quay đầu chắp tay với Thục vương.

- Điện hạ không cần tiễn xa.

Nói xong quay người rời đi cùng với đạo cô.

Nhìn hai người đi xa, một nam tử sau lưng Thục vương nói:

- Điện hạ, chúng ta thật sự phải hợp tác với chúng? Chỉ sợ người này lòng lang dạ thú, đến lúc đó sẽ có phiền phức lớn.

Thục Vương khoát tay, hạ thấp giọng.

- Đến khi bổn vương đăng cơ, sao phải sợ dã tâm nho nhỏ kia của hắn chứ. Yên tâm, ngày bổn vương đăng cơ, chính là ngày chúng bị tiêu diệt!

Đạo cô trung niên đang đi đằng tước chợt dừng bước chân, quay đầu lại.

Thục Vương phía xa nhìn thấy, cao giọng cười nói:

- Đạo trưởng đi thong thả!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

......

Giang Tử An mắt say lờ đờ, vỗ bàn một cái, nói.

- Sau này nếu Lý huynh gặp phải phiền toái gì tại Vĩnh huyện này thì cứ tới huyện nha tìm ta...

Lý Dịch cười chắp tay nói:

- Vậy thì cám ơn Giang đại nhân.

Giang Tử An khoát tay, bất mãn nói.

- Giữa chúng ta không cần khách sáo, gọi ta Tử An là được!

Lý Dịch thấy đạo cô kia đang tới gần, nói:

- Có lẽ Lý mỗ phải đi rồi, Giang huynh, chúng ta có duyên sẽ gặp lại!

- Nhớ đến huyện nha tìm ta đấy!

Giang Tử An nằm sấp trên bàn, lẩm bẩm một câu rồi chìm vào giấc ngủ.

- Trước đây các ngươi quen nhau sao?

Thấy dáng vẻ này của Giang Tử An, nam tử họ Phương kinh ngạc hỏi.

- Mới đây thôi.

Có thể do đồng cảnh ngộ nên vị Giang huynh này bị khơi dậy cảm xúc nào đó trong lòng, chỉ sau mấy câu ngắn ngủi đã xem hắn thành tri kỷ, đối xử chân thành, ước gì gặp nhau sớm hơn hai mươi năm, suýt nữa kết nghĩa kim lan tại chỗ...

Đương nhiên, cũng có thể chỉ nhờ nhân cách đầy mị lực của hắn.

Dẫu sao mặt nạ che được mặt nhưng không che được khí chất, nếu lột cái mặt nạ này xuống, hiệu quả chắc hẳn sẽ tốt hơn.

- Lực lượng tại Cảnh quốc của chúng ta còn rất yếu, mặc dù tín đồ tại kinh đô rất nhiều nhưng bây giờ đã bị quan phủ để mắt tới, không dám hành động thiếu suy nghĩ, mà ở Thục Châu này, quan phủ không làm nên chuyện, thích hợp cho Thánh giáo phát triển hơn. Hiện tại đã bàn ổn thỏa với Thục vương, hắn sẽ không ngăn cản chúng ta, thậm chí còn có thể trải đường thêm phẳng cho chúng ta, chỉ là trước mắt vẫn hơi thiếu bạc, Thục vương không bằng lòng cung cấp cho chúng ta...

Không biết nam tử trẻ tuổi kia không xem hắn ngoại nhân hay những lời gã nói lúc này không phải cơ mật, trong lòng Lý Dịch hơi ngoài ý muốn. Cái tên Thục vương này thật sự chen chân với mấy kẻ này.

- Tốt nhất là làm hắn trở thành tín đồ của Thánh giáo ta, Thục vương chính là trưởng tử của hoàng đế Cảnh quốc, là người có khả năng vào ở Đông Cung nhất, sau này hắn kế thừa đế vị, leo lên đế vị...

Lúc thanh niên kia thoáng hơi kích động nói đến những chuyện này thì sau lưng bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.

- Thục vương có khả năng kế vị nhất?

Lý Dịch kinh ngạc nhìn người thanh niên kia, hỏi:

- Bình thường các ngươi không quan tâm triều chính?

Người thanh niên kinh ngạc, quay đầu lại, nhíu mày nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Ý ngươi là gì?

- Các ngươi có nghĩ vì sao Thục vương đang yên đang lành ở kinh đô lại bị đuổi đến Thục Châu không?

- Làm gì có Hoàng đế nào trục xuất Thái tử ra khỏi kinh ngay lúc mình lâm bệnh nặng?

- Mấy tháng trước, Tần tướng không còn ủng hộ Thục vương nữa, phe Thục vương mất đi sự chống đỡ của Tần tướng, các ngươi có nghĩ tới nguyên nhân đằng sau chuyện này không?

- Viện Toán Học được triều đình gửi gắm kỳ vọng rất lớn, vì sao không có lấy một học sinh có quan hệ với Thục vương?

- Trong vòng nửa năm ngắn ngủi, triều đình trải qua mấy lần đại thanh tẩy, các ngươi chưa điều tra những kẻ nào bị thanh tẩy ra sao?

- Rốt cuộc các ngươi có nghĩ rằng làm việc tùy tiện như thế, có đặt mười vạn tín đồ vào đâu không!

......

......

Thánh giáo gì chứ, Lý Dịch cảm thấy mình vẫn còn xem trọng chúng, danh tiếng thì nổi như cồn, hệ thống tình báo thì cặn bã, cầm lịch cũ làm tin tức mới nhất, không tạo phản thì còn may, một khi tạo phản, sớm muộn sẽ vong!

Đạo cô kia quay đầu nhìn Lý Dịch, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Khuôn mặt người thanh niên họ Phương cứng đờ, hắn há hốc mồm, hỏi:

- Ngươi nói thật?

Bạn cần đăng nhập để bình luận