Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 979: Chương 979






________________

- Bệ Hạ vừa tỉnh. Hiện đang nói chuyện với Hoàng Hậu nương nương và Yến Phi nương nương trong điện. Các ngươi chờ ở Thiên Điện

chút đi.

Trước cửa Dưỡng Cư điện, Thường Đức đóng cửa điện lại, nói với Lý Dịch và Lý Hiên.

Lý Hiển thổi ngụm khí, xoa xoa tay, đi vào Thiên Điện hỏi.

- Hôm nay phụ hoàng tỉnh mấy lần?

Thường Đức trả lời.

- Hôm nay là lần thứ hai. Buổi sáng Bệ Hạ tỉnh một hồi, dùng chút đồ ăn xong thì ngủ tiếp.

Sau khi vào Thiên Điện, họ không thấy lạnh như bên ngoài nữa.

Vĩnh Ninh nhìn thấy Lý Dịch thì chạy bước nhỏ tới. Nàng không cẩn thận nhìn dưới chân nên sơ ý vấp phải gì đó, ngã nhào xuống đất.

Lý Dịch vội vàng chạy tới ôm nàng lên, lo lắng hỏi:

- Ngã đau không?

Tuy nước mắt đã đảo quanh tròng, nhưng nàng lắc đầu, dùng giọng điệu mềm mại, nói:

- Không đau...

Lý Dịch nhẹ phủi bụi đất trên người nàng, nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn kia.

- Sau này đi đứng cho cẩn thận, biết chưa?

Vĩnh Ninh cúi đầu, ngoan ngoãn đáp lời.

- Biết rồi...

Trong Thiên Điên không chỉ có mình Vĩnh Ninh, mà Minh Châu và Thọ Ninh cũng ở đây. Ngoài ra còn có mấy hoàng tử công chúa nhỏ tuổi đang chơi đùa phía xa.

- Tiên sinh, phụ hoàng sao rồi?

Loli ngạo kiều chậm rãi ngẩng đầu. Khi nhìn thấy Lý Dịch, chỗ sâu trong con ngươi không giấu được tia kinh hoảng.

Lý Dịch vỗ nhẹ đầu nàng, nói.

- Bệ Hạ không sao, ngài ấy chỉ muốn tìm các ngươi nói vài lời. Ngươi không phải còn rất nhiều lời muốn nói với phụ hoàng sao?

Ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía Lý Minh Châu. Nàng ngồi thất thần, Con người mất đi tiêu cự.

Một thái giám từ ngoài cửa đi vào, nhỏ giọng nói.

- Thái Tử điện hạ, Trưởng Công chúa. Bệ Hạ cho mời.

Lý Hiên và Minh Châu mang theo Vĩnh Ninh, Thọ Ninh và một đám hoàng tử Công chúa đi vào. Một mình Lý Dịch ngồi trong Thiên Điện, ngẩn người nhìn lửa cháy trong lò.

Thiên Điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng vang lách ta lách tách phát ra từ lò củi. Lòng Lý Dịch yên tĩnh, yên tĩnh đến độ âm thanh duy nhất vang lên hắn cũng chẳng nghe thấy.

Hình như hắn đã đoán ra chút ít chuyện.

Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ mười lăm phút hoặc có lẽ một canh giờ. Giọng Lý Hiên vang lên bên tai hắn.

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Lý Hiên, phát hiện Minh Châu, Vĩnh Ninh và Thọ Ninh đã đứng trước mặt hắn.

Hốc mắt Lý Hiên hơi đỏ, thấp giọng nói.

- Phụ hoàng bảo người vào.

Lý Dịch gật đầu, đứng dậy đẩy cửa đi ra khỏi Thiên Điện.

Gió lạnh ập tới trước mặt, hắn nắm chặt quần áo trên người. Thường Đức đã mở cửa điện khác, nói.

- Vào đi.

Lý Dịch đi vào trong điện, hắn đầu tiên ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt.

Đó là hương thơm của món canh hạt sen nấm tuyết.

Hắn chậm rãi đi đến bên giường, khom người nói.

- Thần tham kiến...

- Khục, miễn lễ.

Một giọng nói yếu ớt truyền tới từ giường, Cảnh Đế ngồi tựa lên thành giường nhìn hắn hỏi.

- Ăn chưa?

- Thần vẫn chưa.

Lý Dịch lắc đầu, khoảng thời gian này chưa tới giờ cơm.

Cảnh Đế quay đầu nhìn, ra hiệu.

- Vậy ở đây ăn chút đi. Thường Đức, đỡ Trẫm dậy.

Sau khi ăn một chén canh hạt sen nấm tuyết cùng với mấy món đồ nhắm đơn giản. Tuy chỉ có thế, nhưng tạo cảm giác rất gần gũi.

Cảnh Hòa năm thứ nhất, trong Ninh vương phủ cũng có chừng ấy món nhắm, cùng một chén canh hạt sen nấm tuyết nóng hổi.

- Trẫm còn nhớ rõ, ngày ấy người bảo người mắc bệnh dữ không thể làm quan.

Thái giám muốn cầm muỗng đút hắn ăn. Cảnh Đế Cố sức phất tay, tự cầm muỗng lên rồi nói tiếp.

- Sao lần đó Trẫm không trị ngươi tội khi quân nhỉ...

Lý Dịch uống một ngụm canh, lắc đầu, cười nói.

- Người không biết không có tội. Huống chi, nếu lúc ấy bệ hạ trị thần tội khi quân, vào đêm đó sẽ chẳng ai cứu bệ hạ...

- Mọi thứ đều có số mệnh.

Cảnh Đế gật đầu, cười.

- Rót rượu cho Trẫm!

Lý Dịch tự rót chén rượu nho cho mình, lắc đầu nói.

- Bệ Hạ quên sao? Ngài không thể uống rượu.

Nhìn hắn nhấp một ngụm rượu, Cảnh Đế bỗng nhiên, hỏi.

- Ngươi không sợ rượu có độc ư?

Lý Dịch lắc đầu đáp.

- Nếu Bệ Hạ muốn hạ độc, cần gì đợi đến hôm nay?

Cảnh Đế gật đầu.

- Đúng vậy, nếu hạ độc vào trong rượu thì lúc người dâng ra Thiên Phạt, sử dụng Câu Lan để phát tán lời đồn ép buộc Thục Vương rời Kinh. Lúc ngươi tập hợp người trong chốn võ lâm. Lúc người dùng

một màn kịch hủy thế gia văn cốt của Cảnh Quốc. Lúc người tiêu diệt cả dòng tộc nhà họ Thôi. Lúc ngươi nâng đỡ Minh Châu

thượng vị. Trẫm đã hành động.

Lý Dịch uống cạn rượu trong chén, lắc đầu nói.

- Thiên Phạt do Bệ Hạ muốn. Thục Vương rời kinh cũng là suy nghĩ trong lòng Bệ Hạ. Muốn hủy nhà họ Trử là ngài. Muốn trừ hết nhà họ Thôi, đến nâng đỡ Minh Châu cũng là ngài. Cái mũ này thần không thể tùy tiện đội đâu.

Cảnh Đế nhìn hắn, chậm rãi nói.

- Ngươi cuối cùng vẫn không làm Trẫm thất vọng.

Lý Dịch chắp tay.

- Đa tạ bệ hạ tin tưởng thần.

Cảnh Để đặt đũa xuống, che ngực. Dừng lại khá lâu mới mở miệng.

- Trẫm sắp phải đi.

Giọng điệu lão rất bình tĩnh, lạnh nhạt như đang nói một việc hết sức bình thường, như đang nói lão đi một lát sẽ trở lại.

Cũng giống một câu lão thuận miệng hỏi Lý Dịch. "Ăn chưa?"

Lý Dịch thật sự hi vọng như thế.

Cảnh Đế nhìn Lý Dịch, đột nhiên hỏi.

- Ngươi hiểu nhiều. Ngươi có thể nói cho Trẫm, sau khi người chết sẽ đi nơi nào không? Thật sự có địa phủ sao?

Trên mặt lão không có sợ hãi, chỉ có sự tò mò.

- Có địa phủ hay không, Thần không biết.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Nhưng đôi khi, chết không phải kết thúc, mà chính.. bắt đầu mới.

- Lời ấy giải thích thế nào?

- Có thể sau khi bị hạ tỉnh lại từ giấc ngủ, phát hiện mình đã không còn ở hoàng cung, không ở Cảnh quốc. Mà là ở Tề Quốc, Võ Quốc, hoặc tại một thế giới khác. Khi đó bệ hạ có bộ dáng khác, có lẽ là một đứa con nít, một đứa trẻ bướng bỉnh, hay một người trẻ tuổi chẳng hạn.

Lý Dịch nhìn Cảnh Đế, nói tiếp.

- Việc này nghe như rất khó hiểu. Nhưng mấy năm trước, bệ hạ không chắc chắn sẽ có người có thể bay lên trên trời đúng không?

Cảnh Để hỏi:

- Ý ngươi là, những người có thể bay lên trời giống người của Viện Khoa Học ấy hả?

Lý Dịch lắc đầu nói.

- Họ chỉ có thể bay hơn mười trượng, nhiều nhất là mấy chục thước. Nếu thần nói, có người bay lên đến ngàn thước, vạn thước. Thậm chí bay đến mặt trăng. Khi đó, từ Kinh Đô đến Tề Quốc, không cần mấy tháng, chỉ cần ba bốn tiếng là đủ.

- Người thường cũng có thể bay tới mặt trăng?

- Đâu chỉ như thế. Nếu không phải mặt trời quá nóng, người thường cũng sẽ bay lên mặt trời cho xem.

- Bệ hạ có thể tưởng tượng tại tương lai xa xôi, một viên Thiên Phạt", có thể san bằng Kinh Đô thành đồng bằng, khiến vùng đất ở Kinh Đô trong vòng trăm năm không có ngọn cỏ mọc lên...

- Có lẽ ngài không tưởng tượng nổi, có một loại “Thiên Nhãn” có thể giúp ngài chỉ ở trong cung, cũng nhìn thấy bất kỳ loại chuyện gì xảy

ra trên Cảnh Quốc...

- Bệ hạ chắc cũng không tưởng tượng nổi, sẽ có một ngày thần ở Tề Quốc truyền tin cho ngài mà không cần dịch trạm, không cần tín sử. Tin tức trong phút chốc sẽ đến. Bệ hạ muốn phá hủy Kinh thành Tế Quốc, cũng không cần huy động sức người, chỉ cần ngồi trong Dưỡng Cư Điện, hạ một ý chỉ là xong.

Bao gồm Thường Đức và thái giám đứng hầu hai bên đều há to mồm. Một quả Thiên Phạt có thể phá hủy toàn bộ Kinh Đô, người thường có thể bay lên mặt trăng, Thiên Nhãn có thể nhìn thấy toàn bộ Cảnh Quốc, ở xa ngàn dặm, tin tức thoáng cái đã đến nơi, Lý Hầu Tước điên rồi sao?

- Nếu người khác nói với Trẫm những thứ này, Trẫm sẽ cho người đưa hắn tới Thái Y Viện.

Cảnh Đế nhìn hắn, nói tiếp.

- Nhưng người thì không giống. Trẫm không tin người khác, Trẫm chỉ tin ngươi.

- Tiếc rằng, Trẫm không có ngày nhìn thấy rồi...

Lão thở dài, trên mặt lộ về tiếc nuối, sau đó nói.

- Thường Đức, gọi Hiên nhi và Minh Châu tới đây.

Thường Đức đi ra đại điện, lão xoay người lấy từ trong chăn ra một bầu rượu nhỏ, cười nói:

- Vẫn là Thọ Ninh hiểu lòng Trẫm nhất.

Lão tự rót cho mình một ly rượu, Lý Dịch không ngăn cản. Cảnh Đế nhàn nhạt nhấp ngụm rượu, nhắm mắt lại. Lát sau chậm rãi mở ra,

nói.

- Khi Trẫm đi rồi, Minh Châu và Hiên nhi, nhờ vào ngươi.

Lý Hiên và Minh Châu tới, Cảnh Đế chậm rãi đứng dậy, nắm hai tay họ, rồi nhìn Lý Dịch, cười nói:

- Thiên hạ này, Trẫm giao lại cho các ngươi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận