Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 862: Thái Phó?



Chương 862: Thái Phó?





----------------------

- Tên tiểu tử hỗn trướng này...

Tiết lão tướng quân nhìn Lý Dịch rời đi, lắc đầu than một câu.

Đại Triều Hội là cơ hội lớn tới mức nào, quan viên khắp nơi đều tề tụ một chỗ, nếu nổi bật ở Triều Hội thì đó chính là việc danh chấn một nước, huống chi, cho dù hôm nay Lý Dịch không có mặt, nhưng công thiên phạt, công giáo hóa, công thay đổi biến pháp, tất cả đều là của hắn, sau ngày hôm này thì cái tên Lý Dịch này mới xem như chân chính danh chấn triều dã.

Không chỉ triều đình Kinh Đô, tin tưởng rằng quan viên ở các châu cũng sẽ không dễ dàng quên cái tên này.

Phía sau cách đó không xa, Thôi Thanh Trạch, Trần Trùng, Tằng Sĩ Xuân, ba người sóng vai mà đi.

Thôi Thanh Trạch nhìn về bóng lưng kia, ánh mắt có chút mơ hồ, lẩm bẩm.

- Hôm nay, vị Lý Hầu Tước này thật danh chấn khắp nơi….

Trần Trùng đưa hai tay xoa nhau, cũng thở dài.

- Hôm nay cũng thật lạnh….

Tằng Sĩ Xuân cũng túm áo bào lại, gật đầu đồng ý:

- Đúng vậy….

….

….

Lý Dịch đi đến cửa lớn Thần Lộ Điện, biết được công chúa đã trở về, hắn rảo bước đi vào.

Cung nữ canh cửa biết Lý Hầu Tước tới là không cần thông truyền công chúa, cũng để mặc cho hắn ta đi vào phòng.

Trong phòng còn bày một cái sa bàn (bàn cát mô hình) cỡ lớn, trên đó có đồi núi trập trùng, lại còn có các loại đường cong giao hội, Lý Minh Châu cắm ba lá cờ nhỏ ở trên mấy đồi cát, Lý Dịch đi vào vừa lúc thấy được cảnh tượng như vậy.

- Lại đánh hạ thành trì của Triệu Quốc?

Lý Minh Châu quay lại nhìn thấy Lý Dịch đang đi tới, gật đầu, nói.

- Vốn dĩ chỉ muốn phản kích, sau Hứa tướng quân nhanh chóng ra quyết định, thừa thắng truy kích, bắt được đại tướng của Triệu Quốc, sau đó hạ được ba thành….

Lần này Lý Dịch lại không có nói tiếp, mà kinh ngạc nhìn công chúa điện hạ.

Nói cho chính xác, đang nhìn trang phục trên người nàng ấy.

Mũ phượng chỉ có hoàng hậu mới có thể đội, nhưng Triều Hội hôm nay do Lý Minh Châu chủ trì, vì thân phận khác nhau cho nên nàng chỉ cắm một cây trâm phượng trên đầu. Cây trâm phượng này không những không làm cho nàng ấy thêm vào một ít vũ mị của nữ tử, ngược lại, nếu nhìn từ xa thì cực kỳ khí phách.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Dịch nhìn thấy bộ trang phục này, ung dung quý phái, cực kỳ sang trọng, rồi lại nhiều thêm vài phần dụ hoặc khác.

Lý Minh Châu quay đầu, hỏi Lý Dịch.

- Tại sao hôm nay ngươi không vào triều?

- Đêm qua uống một chút rượu….

Lý Dịch xoa xoa đầu, nói.

- Không cẩn thận ngủ quá giấc…

Lý Minh Châu cau mày trách cứ.

- Ngươi lại không phải không biết tửu lượng của chính mình, tại sao còn bất cẩn như vậy?

Đêm qua Lý Dịch vốn dĩ muốn chứng minh bản thân trước mặt Liễu nhị tiểu thư, nào ngờ đánh giá bản thân hơi cao một ít, mới ngồi uống một hồi thì đã không biết trời trăng mây nước, cũng không biết hôm qua nàng ấy dìu hắn trở về phòng, có lén lút chiếm tiện nghi của hắn hay không...

Hắn lắc đầu, vội xua tan những suy nghĩ vớ vẩn kia.

- Mọi việc vẫn thuận lợi chứ?

- Triều Hội đều phải tổ chức hàng năm, quá trình và lễ nghi đều cố định, chưa nói tới thuận lợi hay không, chỉ làm từng bước thôi…

Nàng chỉ vào sa bàn đằng trước cùng với một chồng báo cáo đặt trên bàn, nghĩ đến sự biến đổi của Cảnh Quốc trong một năm nay, lẩm bẩm.

- Tuy Triều Hội vẫn như cũ, nhưng thiên hạ này chung quy đã đổi khác...

Lý Dịch cứ như vậy mà đứng nhìn Lý Minh Châu, giờ khắc này, hắn giống như thật sự nhìn thấy một vị đế vương bễ nghễ thiên hạ.

Mà thiên hạ này do bọn họ trải qua nhiều lần gian khổ, đánh hạ từng bước một…

Đương nhiên, vẫn còn có rất nhiều trắc trở trên con đường phía trước đang chờ đón bọn họ.

- Điện hạ, bệ hạ triệu kiến.

Một cung nữ Thần Lộ Điện dẫn một tên thái giám tiến vào, cung kính bẩm báo.

Lý Dịch ngáp một cái, nói.

- Cô đi đi, ta tìm chỗ nghỉ một lát, hôm qua không có ngủ ngon...

Tên thái giám kia tiến lên một bước, bẩm báo.

- Bệ hạ nói, nếu như Lý Hầu Tước cũng ở đây thì cùng đi.

….

….

- Thân thể của trẫm, trẫm biết, hàng năm đều như thế này, qua nửa tháng nữa, đợi khi nào khí trời ấm áp chút thì sẽ tốt hơn thôi.

Cảnh Đế nằm trên giường mềm, nhìn lão giả ngồi ở một bên nói trấn an mấy câu.

Lão giả vẫn rất bình tĩnh đối mặt vị nhất quốc chi chủ này, giọng nói không nhanh không chậm.

- Long thể của bệ hạ rất quan trọng, nhưng việc quốc sự quan hệ đến sinh kế của vạn dân, cũng không thể đối đãi qua loa.

Cảnh Đế lắc đầu.

- Điểm này Thái Phó không cần phải lo lắng, trong khoảng thời gian này Minh Châu lý chính thay trẫm, triều cục an ổn, mọi việc suôn sẻ, nếu không phải như thế thì trẫm cũng không thể nào yên lòng tĩnh dưỡng được.

- Tuy rằng công chúa có tài năng, nhưng nữ tử chưởng chính chung quy không phải chính đồ, cũng không thể để lâu dài.

Lão giả nhìn hắn, chậm rãi nói.

Cảnh Đế gật đầu, hỏi:

- Thái Phó đã nghe nói hiện tượng Huỳnh Hoặc Thủ Tâm chưa?

Lão giả gật đầu, đáp.

- Đã nghe nói qua.

Cảnh Đế ngẩng đầu nhìn hắn ta, hỏi:

- Chẳng lẽ đại nạn của trẫm thật sự đã đến rồi?

- Mặc dù Huỳnh Hoặc Thủ Tâm hiện lên, nhưng mọi sự cũng không phải tuyệt đối, sợ là ngay cả bản thân bệ cũng không tin những thứ này.

Lão giả lắc đầu.

- Nhưng hiện tượng dị thường này cũng chưa chắc không phải một lời cảnh báo, vị trí Đông Cung bị bỏ trống đã lâu, bệ hạ cũng phải sớm định ra cương thường, làm ra quyết định vì thần dân trong thiên hạ.

Cảnh Đế gật đầu.

- Những thứ này tất nhiên trẫm biết.

Lão giả thấy thế cũng không lên tiếng nữa.

Làm Thái Phó, cũng là Đế Sư (*), hắn có trách nhiệm cảnh tỉnh thiên tử, nhưng nếu tiến thêm một bước thì sẽ có chút quá giới hạn.

*: Thầy của vua.

Mặc dù đã lui về hậu trường nhiều năm nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chừng mực với những việc như vậy.

- Hôm nay trẫm không được tham gia Đại Triều Hội, thật sự đáng tiếc.

Cảnh Đế mở ra một phong tấu sớ dài, trong mắt có ánh sáng lưu chuyển, lẩm bẩm.

- Nếu trẫm có thể trẻ lại mười tuổi thì sẽ không để Minh Châu gánh vác trách nhiệm nặng nề như hiện tại.

Trong mắt lão giả đồng dạng hiện ra vẻ khen ngợi, gật đầu nói.

- Tuy trưởng công chúa là nữ tử, nhưng hiếu tâm đáng khen, cũng có thể nói cân quắc không nhường tu mi...

Cảnh Đế cười cười, hỏi.

- Lần này Thái Phó đi du lịch tận ba năm, không biết trên đường đi có điều gì thú vị không?

Lão giả gật đầu, bắt đầu kể chuyện.

- Đi nhiều, tự nhiên sẽ gặp nhiều chuyện....

Hai người đàm tiếu bên trong điện, ở ngoài điện, Lý Dịch lắc đầu, than thở.

- Tại sao không thể coi như ta chưa từng đến chứ….

Lý Minh Châu liếc hắn một cái không nói gì, hai người đi theo một tên thái giám vào bên trong, tên thái giám kia khom người, bẩm báo.

- Bệ hạ, trưởng công chúa và Lý Hầu Tước đã đến.

- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!

- Thần tham kiến bệ hạ!

Sau khi bước vào đại điện, khom mình hành lễ, Lý Dịch ngẩng đầu lên thì nhìn thấy lão giả ngồi trước giường lão hoàng đế, không khỏi khẽ giật mình.

Lão giả đứng lên, chắp tay thi lễ với Lý Minh Châu.

- Lão thần gặp qua công chúa.

Lý Minh Châu đi qua, hai tay làm động tác đỡ lên, vội nói.

- Thái Phó không cần đa lễ, mau mau mời ngồi.

- Thái Phó?

Lý Dịch nhìn vị lão giả hôm qua giả làm người ăn vạ kia, sắc mặt càng thêm kinh ngạc.

Lão giả ăn vạ nhìn hắn, khuôn mặt khô khốc như vỏ cây lộ ra vẻ tươi cười, nói.

- Người trẻ tuổi, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Lý Minh Châu nhìn lão giả, sau đó ánh mắt dừng trên người Lý Dịch.

Trên mặt Cảnh Đế lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi.

- Chẳng lẽ Thái Phó đã sớm gặp qua Lý Dịch rồi?


Bạn cần đăng nhập để bình luận