Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 802: Một Dư Gia, Còn Chưa Đủ


Chương 802: Một Dư Gia, Còn Chưa Đủ





----------------------

Trong cửa hàng, thiếu nữ được hỏi vẻ mặt khó xử.

- Công, công tử, chúng ta thật sự….

- Ngươi câm miệng cho ta!

Tên Dư công tử kia không kiên nhẫn phất phất tay, cắt ngang lời của nàng.

- Quản sự cửa hàng các ngươi đâu rồi? Bảo hắn ra đây đích thân nói cho ta biết, đến cùng có hàng hay không?

Hắn vừa nói xong, mấy nam tử đứng sau lưng lập tức tiến lên, nhìn dáng vẻ như hộ vệ, cực kỳ khí thế.

Một nữ tử hơi lớn tuổi quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa dẫn vào bên trong, thấy nữ tử đứng ở cửa khẽ gật đầu, lúc này mới đi lên phía trước, nói.

- Vị công tử này, thành thật xin lỗi, trong cửa hàng tạm thời không có Nhuyễn Yên La và Thiền Dực Sa, không biết phủ công tử ở nơi nào, đợi đến ngày mai có hàng, chúng ta sẽ lập tức phái người đưa đến phủ cho ngài.

Thấy thái độ của quản sự cửa hàng này mềm xuống, trong lòng Dư công tử có nắm chắc, xem ra thế lực phía sau cửa hàng này cũng không lớn. Chẳng qua nếu đối phương đã lấy lòng như vậy, hắn đã có mặt mũi, cũng không cần thiết lại hùng hổ dọa người nữa, không thì vô duyên vô cớ tạo thêm một cái địch nhân.

- Ninh Viễn Hầu Phủ.

Hắn nhàn nhạt nói một câu, cúi đầu nhìn nữ tử gợi cảm kia, nhỏ giọng nói:

- Ngươi xem, bọn họ bảo ngày mai sẽ đưa đến, không bằng chúng ta đợi thêm một chút, có được không?

- Nô gia nghe theo công tử.

Nữ tử kia gật đầu thuận theo, sau đó nhìn thoáng qua trong tiệm, ánh mắt bỗng nhiên hơi sáng lên. Nàng ta chỉ vào cây vải mà một thiếu nữ mặc trang phục nha hoàn ôm trong lòng, nói:

- Quần Ngọc Viện kia có quan hệ với bọn họ, vì vậy luôn bắt được kiểu mới nhất sớm mấy ngày, nô gia cũng không cầu cái gì, chỉ là nô gia cũng muốn một cây vải giống thế kia.

Dư công tử quay đầu nhìn theo hướng tay của nàng ta, nữ tử này là người mà mấy ngày gần đây hắn vất vả lắm mới bắt lấy, đối phương chính là thanh quan nhân danh tiếng của Kinh Đô, nghe nói còn chưa bị người nhúng chàm. Mặc dù hắn chỉ mang tâm trạng vui đùa nhưng ít nhất cũng phải có được một đêm vui vẻ, để không phụ công lao mấy ngày nay.

Hiện tại hắn chỉ mong trời tối nhanh một chút, vì thế trước đó tự nhiên sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của đối phương, chỉ là một cây vải mà thôi, hắn chỉ vào nha hoàn kia, sai sử quản sự tiệm vải:

- Có nghe thấy chưa, mau lấy cho bổn công tử hai cây vải giống như trên tay nàng ta.

Vị quản sự kia quay lại nhìn, sau đó mặt lộ vẻ khó xử, nói:

- Công tử, thật sự có lỗi, loại vải này tên Chức Vân Cẩm, phải đợi tới ba tháng sau mới bán ra.

Nhuyễn Yên La và Thiền Dực Sa sẽ tung ra thị trường trong mấy ngày nay, đưa cho hắn trước hai ngày cũng không sao, nhưng Chức Vân Cẩm là loại vải mới vẫn chưa có ý định đưa ra thị trường, nàng không có làm quyền lực làm chủ chuyện này.

Lần này không cần nữ tử gợi cảm kia hờn dỗi, sắc mặt vị Dư công tử kia đã trầm xuống.

Vừa rồi hắn đã ám chỉ rõ ràng, nhà hắn chính là Ninh Viễn Hầu Phủ, nhưng hiện tại đối phương lại thông báo loại vải mà tên nha hoàn đang ôm kia phải ba tháng sau mới bán ra bên ngoài…... Như vậy chẳng phải đang trêu chọc hắn?

Phân lượng của ba chữ Ninh Viễn Hầu này cũng không có nhẹ như vậy, huống hồ, Dư phủ hôm nay đã không phải Dư phủ hôm qua, bọn họ đã sắp tiến thêm một bước lớn nữa, làm Dư gia tam công tử, sao có thể bị người liên tục khinh nhục được?

Hắn đến gần hai bước, trên mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười, hỏi:

- Ngươi vừa nói cái gì, lặp lại lần nữa?

Ngay vào lúc này, phía sau lại có một nữ tử bước ra, nhàn nhạt nói:

- Rất xin lỗi, loại vải này vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cây vải này chẳng qua chỉ là hàng mẫu mà thôi, nếu công tử đây thật sự có ý muốn mua, còn mời ba tháng sau lại ghé đến.

Khi nhìn thấy nữ tử trước mắt, trên mặt tên Dư công tử kia lập tức hiện ra vẻ khác lạ, sau đó chỉ vào tiểu nha hoàn đang ôm vải, ngang ngược nói:

- Há, hàng mẫu, nếu là hàng mẫu, vậy còn không nhanh chân đưa cho bổn công tử tám cây mười cây gì đó….

- Nếu không, bổn công tử thật sự phải hỏi một chút, tại sao vải của các ngươi có thể đưa cho những kỹ nữ trong thanh lâu kỹ viện, thế mà hết lần này tới lần khác lại không thể đưa cho bổn công tử?

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của nữ tử gợi cảm, ánh mắt Dư công tử quét một vòng chung quanh, nhìn thấy một nữ tử tóc trắng, bĩu môi chế giễu:

- Hiện tại những thanh lâu đó thật đúng là muôn màu muôn vẻ, ngay cả tóc trắng cũng có, cũng không biết những người này làm thế nào hạ thủ được….

Hắn nói với âm lượng bình thường, hoàn toàn không hề che giấu gì cả, Tằng Túy Mặc nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó sự giận dữ toát ra từ đôi mắt xinh đẹp, chẳng qua nàng chưa kịp mở miệng thì bên tai đã truyền tới một thanh âm lanh lảnh.

- Câm mồm!

Trong cửa hàng, có một nam tử trung niên vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho đến khi nghe thấy những gì tên Dư công tử kia vừa nói, sắc mặt hắn trong nháy mắt biến thành xanh mét. Hắn tiến lên hai bước, cho tên kia một cái bạt tai cực mạnh.

Tên Dư công tử kia giống như bị cái tát này làm cho phát ngốc, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Hắn ổn định thân hình hồi lâu, sau đó cảm nhận được trên mặt nóng rát đau đớn, lúc này hắn mới biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Hắn hung hăng đá tên hộ vệ bên cạnh, giận dữ nói:

- Bẻ gãy tay của tên đó cho ta!

- Tam tiểu thư, ngài đi vào trong nghỉ ngơi một lát, nơi này cứ giao cho chúng ta.

Nam tử trung niên quay đầu lại nhẹ giọng nói một câu, nắn bóp khớp xương hai bàn tay, lúc quay đầu lại, sắc mặt đã trở nên hung ác.

Hắn nhìn một nhóm mười người từ bên ngoài đi vào, phân phó:

- Cẩn thận đừng làm hỏng đồ vật trong cửa hàng.

Mà lúc này, vị Dư công tử nhìn đám người này đang dần dần bao vây mình, ý thức được chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt hắn bắt đầu trắng bệch.

- Ngươi, các ngươi muốn làm gì? Cha ta là Ninh Viễn Hầu, ta là người của Dư gia, các ngươi, nếu các ngươi dám động thủ….

Tằng Túy Mặc bị nữ tử tóc trắng kia lôi kéo, ngơ ngác đi theo nàng ta vào nội gian sau đó nghe thấy bên ngoài ầm ĩ một hồi, không bao lâu, nam tử trung niên kia đi tới, cung kính nói:

- Mọi chuyện đều xử lý tốt, tam tiểu thư, chúng ta đi thôi.

Trần Diệu Ngọc quay đầu, nhìn Tằng Túy Mặc mỉm cười, tạm biệt:

- Ta đi trước.

Tằng Túy Mặc có chút thất thần gật đầu, lúc này nàng mới hiểu ra được, thân phận của vị Trần phu nhân tinh thông việc thêu thùa này.… Tựa hồ cũng không đơn giản như mình đã tưởng.

Lúc này, trong cửa hàng đã không có bóng dáng của tên Dư công tử kia, hắn và mấy tên hộ vệ của mình đều bị người ta chộp lấy cánh tay ném văng ra ngoài, chỉ chừa lại tên nữ tử gợi cảm kia còn đứng ngẩn người tại chỗ, sắc mặt trắng bệch. Khi nàng ta phục hồi tinh thần lại thì hét lên một tiếng, vội vàng hấp tấp đi ra ngoài.

Một thanh lâu nào đó trong kinh đô, vài nữ tử nhìn nữ tử gợi cảm đi vào, cười nói:

- Ai da, sao hôm nay ngươi lại trở về sớm như vậy? Chẳng lẽ vị Dư công tử kia không dây dưa với ngươi thêm chút nữa sao….

- Ai, tại sao ta lại không có vận mệnh tốt như muội muội chứ, Dư gia là quyền quý chân chính, nếu có thể được Dư công tử chuộc về làm thiếp, như vậy sẽ không cần lo vinh hoa phú quý nửa đời sau….

Nữ tử gợi cảm trêu đùa với các nàng vài câu sau đó đi lên lầu.

Khi đi vào phòng của mình, nàng ta cẩn thận đóng cửa lại.

- Thế nào rồi?

Nữ tử gợi cảm xoay người, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nàng nhìn về phía bên kia màn che, nói.

- Khác xa với kế hoạch ban đầu, không có quá nhiều xung đột với đối phương….

Nàng nhỏ giọng kể lại những chuyện đã phát sinh hôm nay, hồi lâu sau bên kia màn che mới có âm thanh truyền đến.

- Không sao, được như vậy…. đã đủ rồi.

- Hôm nay ăn thiệt thòi là Dư công tử, chỉ cần Dư gia không truy cứu thì kế hoạch của đại nhân chẳng phải ….

- Dư gia…..

Phía sau màn che, âm thanh của nam tử kia vẫn bình tĩnh.

- Truy cứu hay không cũng không phải do Dư gia định đoạt, Trần Trùng chỉ có một người muội muội, có thể vì nàng ta mà trở mặt lục thân bất nhận, vị kia…. Càng sẽ không để Dư gia sống tốt, chẳng qua, một cái Dư gia, còn chưa đủ….

- Đại nhân…..

- Trước khi trời sáng, rời khỏi Kinh Đô, vĩnh viễn không cần quay lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận