Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 771: Hắn Không Nói



Chương 771: Hắn Không Nói





----------------------

- Bại… Cô nói cô, làm sao lại như vậy…

Lý Dịch cáo biệt gia chủ Vương gia, lúc trở về, nhìn Lý Minh Châu, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

- Hai mươi vạn lượng bạc, có thể xây bao nhiêu thư viện, mua bao nhiêu giấy bút, mời bao nhiêu tiên sinh, sao có thể nói thôi thì thôi!

Hắn đến cùng vẫn không có nói "Đàn bà phá của", dù sao nàng không phải Liễu nhị tiểu thư, phá của cũng không phải phá của nhà mình, nhưng nghiêm ngặt mà nói, chuyện này do hai người cộng đồng đưa ra, xem như là kết tinh, là hài tử của bọn họ, hắn làm cha, có quyền lợi tranh thủ càng nhiều phúc lợi tốt hơn cho hài tử nhà mình.

- Ngươi vừa rồi cùng Vương đại nhân nói cái gì?

Lý Minh Châu nhìn hắn, nghi hoặc.

Thời điểm Gia chủ Vương gia rời khỏi, khuôn mặt đầy nụ cười, tâm tình lộ ra, nàng nghĩ không ra lý do, người mất trắng mười vạn lượng bạc còn vui vẻ như thế?

Sau đó, nàng ý thức được một vấn đề khác, nhìn Lý Dịch, có chút không xác định hỏi.

- Ngươi mới vừa nói… Hai mươi vạn lượng?

- Vương gia đã đáp ứng quyên hai mươi vạn lượng.

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Có điều chuyện này tạm thời trước đừng lộ ra ngoài, bệ hạ không phải muốn lễ bộ hiệp trợ cô sao, cô trước để bọn hắn…

- Dạng này có thể?

Lý Minh Châu nhìn hắn, nhíu mày.

Nếu như đây cũng là biện pháp hắn nói tới, chuyện này sợ rằng sẽ phải gặp lực cản không tưởng tượng nổi.

- Đương nhiên… Không được!

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Cô nghĩ người khác cũng ngu giống như Vương gia, dựa vào tự dưng cho chúng ta bạc, ta đã khoanh vùng cho cô bảng danh sách, đến lúc đó để những quan viên lễ bộ đi đến từng nhà bái phỏng, bọn họ khẳng định không quyên bạc, có điều cô cũng không cần tức giận, những thứ này đều bên trong kế hoạch của chúng ta, cô phải nghe lời, ta hiện tại sẽ nói cho cô biết…

Lý Minh Châu khoát khoát tay.

- Lần sau đi, một hồi phải bồi mẫu hậu, ta đi trước.

Lý Dịch ban đầu vốn cũng định nói tất cả kế hoạch cho nàng, nghe vậy nao nao, hơi kinh ngạc nhìn nàng.

Nàng đáng lý ra phải không kịp chờ đợi muốn biết tất cả kế hoạch chứ, sao trở nên không có lòng cầu tiến rồi?

Mình có thể giúp nàng lần một lần hai, mười lần tám lần, cũng không thể giúp cả một đời.

Sự việc trọng yếu như vậy, hơi biểu hiện ra chút tích cực được không?

Tiếng bước chân đã đi xa, Lý Dịch lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, hướng về phía bóng lưng nàng hô một câu.

- Ta mang canh cho cô đặt ở Thiện Thực Cục, đừng quên lấy…

Nói xong đi về phía cửa cung.

Thân thể Lý Minh Châu hơi run, bước chân dừng lại, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường.

Vốn nghĩ một đoạn thời gian dài sau này, sống qua mấy ngày tạm bợ cho tốt, không thèm quan tâm những chuyện trên triều đình, nhưng có thời gian vẫn không chịu ngồi yên, cũng giúp trưởng công chúa làm ra những việc này, hắn chỉ ra nghĩ kế sách, chuyện phía sau thì để nàng đi hoàn thành.

Tay nghề nấu canh hiện tại của Lý Dịch đột nhiên tăng mạnh, mỗi ngày đều biến đổi nhiều kiểu, hôm qua còn nghe Tiểu Hoàn nói với Như Nghi rằng gần đây luôn thấy ngực nóng nóng, có phải bị hay không, những lời này nàng không thể nói với mình, Lý Dịch cũng chỉ uyển chuyển thông qua Như Nghi nói cho nàng biết, nữ hài tử đang lớn lên, thân thể có loại cảm giác này không thể bình thường hơn.

Tiểu Hoàn đã sắp mười bảy, hai năm nữa, tiểu nha hoàn sẽ biến thành đại nha hoàn.

Đương nhiên, nấu canh chỉ là hứng thú một đoạn thời gian, hắn thích làm nhất vẫn là sau khi xoa bóp cho Như Nghi, ngồi trước người nàng, dán lỗ tai lên bụng nàng, hai người kể một ít lời nói về phu thê thân mật, bao gồm về sau hài tử cần được đặt tên gì, giáo dục thế nào, đương nhiên có một điểm mà hai người ngầm thừa nhận, mặc kệ nam hài hay nữ hài, đều phải văn võ song toàn, điểm này không cần lo, bởi vì nó có một phụ thân văn võ song toàn.

Có điều nếu như luyện võ, Như Nghi dạy thì khẳng định không nỡ quá nghiêm khắc, muốn có thành tựu, vẫn phải nhờ Liễu nhị tiểu thư xuất thủ, nhưng nàng lại quá nghiêm khắc, có thể sẽ hù dọa hài tử, không được, cái này cần phải cân nhắc thật kỹ.

Rất nhiều quan viên Lễ bộ bái phỏng từng quan viên trong kinh, quyền quý, hi vọng bọn họ có thể ra một phần sức cho kiến thiết giáo dục Cảnh Quốc, quyên ra một chút bạc dùng để kiến tạo càng nhiều thư viện để hài tử không có điều kiện đi học có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh chính mình.

Lễ bộ quan viên đã tự mình đến nhà, chắc vì thông cảm hiểu rõ, mọi người cũng không thể để bọn họ tay không mà về.

Cho nên bọn họ thật quyên một chút bạc.

Một trăm lượng, hai trăm lượng, ba trăm lượng xem như nhiều, một vị đại thần đương triều nào đó quyên năm mươi lượng, nghe nói một vị Viên Ngoại Lang của lễ bộ chạy một vòng trong Thôi gia mà ngay cả chén trà cũng không được uống.

Cũng không thể nói bọn họ keo kiệt, dù sao, sau khi thanh tra sổ sách lần trước, bách quan hoặc nhiều hoặc ít đều quyên bạc vào quốc khố, có vài lấy luôn tiên tiền mua quan tài đưa ra ngoài, lúc này mới qua bao lâu, cũng không thể mỗi lần triều đình thiếu tiền đều để quan viên quyền quý ra bạc, đây không phải kế sách lâu dài.

Mà xem như bọn họ không quyên cũng có có thể giải thích đường đường chính chính, được mọi người hiểu cho.

Huống chi, bệ hạ giúp đỡ hàn môn lại bảo người lễ bộ đi vào môn phiệt hào tộc hoặc quan viên xin hỗ trợ, quả thực là chủ ý ngu ngốc.

Liền xem như có tiền, bọn họ cũng sẽ không quyên.

Công chúa điện hạ đến cùng chỉ là một nữ tử, vốn cho rằng nàng sẽ có diệu kế gì, nhưng dựa theo các loại tình huống, việc này cuối cùng chỉ là một chuyện cười.

Thậm chí lễ bộ đã dâng tấu khuyên can bệ hạ, đừng tham dự việc này, không nói mọi người không chào đón cũng không xin được bạc, tốn công vô ích, công tác bình thường của bọn họ đã rất bận bịu, không cần vì những chuyện này mà trì hoãn thời gian.

Tằng Sĩ Xuân ngồi trên ghế đá, trong tay bưng lấy một chén trà nóng, chậm rãi nói.

- Trưởng công chúa tuy lợi hại nhưng nàng đến cùng vẫn là một nữ tử, sự việc ngay cả bệ hạ cũng thúc thủ vô sách, sao nàng sao có thể tuỳ tiện giải quyết…

Hiện tại, đãi ngộ của hắn ở chỗ này đã từ trà lạnh biến thành trà nóng, cái này với hắn, đã là tiến bộ cực lớn.

Tuy cô gái đối diện còn không nguyện ý nói chuyện cùng hắn, cơ hồ đều một mình hắn nói, nhưng sau khi hạ triều, có thể ngồi nói chuyện ở chỗ này, coi như chỉ có mình tự nói, kể một ít kiến thức trong triều hoặc chuyện cũ năm xưa, dù không nhận được bất kỳ đáp lại gì cũng có thể để lòng hắn an định.

Lông mi Tằng Túy Mặc hơi động, bỗng nhiên mở miệng.

- Công chúa điện hạ là nữ tử hiếm thấy, có lẽ có biện pháp cũng khó nói…

Trong giọng nói của nàng khó tránh khỏi có chút ý vị khác, mà xem như công chúa điện hạ không có cách cũng sẽ có người nghĩ biện pháp giúp nàng, giúp nàng giải quyết tốt đẹp tất cả phiền phức thích đáng, điểm này không cần hoài nghi.

Bởi vì hắn luôn luôn như thế.

"Khụ, khụ!"

Bỗng nhiên truyền đến âm thanh để Tằng Sĩ Xuân kinh ngạc, kém chút bị nước trà trong miệng làm sặc, có chút khó tin ngẩng đầu, nhiều ngày trôi qua, nàng lần đầu tiên chủ động nói chuyện với mình!

Hắn dùng ống tay áo chà chà khóe miệng, sau khi lấy lại tinh thần, vội mở miệng.

- Đúng, đúng, công chúa điện hạ đã sáng tạo hạ không ít kỳ tích, nói không chừng lần này cũng có thể làm cho tất cả mọi người lau mắt mà nhìn…

- Ba ngày chỉ lấy được hai ngàn lượng…

Cảnh Đế xoa xoa mi tâm, nhìn phía dưới, nói.

- Lễ bộ có phê bình kín đáo đối với việc này, bởi vì chuyện này quá mức hoang đường, Minh Châu, con nghĩ thế nào?

Hình bóng thon dài đứng phía dưới ngẫm lại, mở miệng.

- Đã như vậy thì không cần phiền lễ bộ, phụ hoàng yên tâm, nhi thần sẽ nghĩ ra biện pháp.

Trên mặt Cảnh Đế hiện ra vẻ tò mò.

- Dù có hai mươi vạn lượng của Vương gia cũng còn thiếu rất nhiều, con có biện pháp nào, nói cho phụ hoàng nghe một chút.

Lý Minh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, nói khẽ.

- Hắn không nói…

- Người nào?

Cảnh Đế kinh ngạc mới giống như hiểu rõ cái gì, khoát khoát tay.

- Phụ hoàng biết, con đi xuống trước đi.

Nhìn Lý Minh Châu đi ra ngoài cửa, Cảnh Đế thở dài, dựa vào ghế, thở dài.

- Già rồi, xem ra trẫm thật sự già rồi…

Thường Đức đi tới, hỏi.

- Muốn lão nô đi gọi hắn đến không?

- Không cần.

Cảnh Đế khoát khoát tay.

- Trẫm mới mặc kệ hắn dùng biện pháp gì xuất ra nhiều bạc như vậy, dù sao cũng không cần trẫm đau đầu, đến lúc đó việc làm không xong, cẩn thận cái mông hắn!

Cảnh Đế nhìn nhìn sắc trời, nói.

- Sắc trời không còn sớm, thật vất vả mới có thể nghỉ sớm, ngày hôm nay đi chỗ Yến Phi đi.

Thường Đức gật đầu, mặt già hiện ra vẻ tươi cười.

Bệ hạ đã từ rất lâu rồi không có nghĩ sớm, tiểu tử kia nếu lại chủ động một ít, rất nhiều chính sự đã không cần bệ hạ phí sức, chỉ tiếc…

Thường Đức bỗng nhiên nhìn về hướng trưởng công chúa rời đi, như có điều suy nghĩ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận