Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 699: Cấp Tốc Hành Động




Chương 699: Cấp Tốc Hành Động





----------------------

Nghiệm chứng thân phận của Mật Điệp Tư, một cái rổ treo trên thành cung chậm rãi buông xuống, đỡ người Mật Điệp Tư lên, rất nhanh có mấy đạo nhân ảnh vội vàng đi vào trong cung.

Lúc đợi bẩm báo, một vị thái giám quay đầu lại hỏi người kia.

- Bệ hạ đã nghỉ ngơi, ngươi xác định việc này khẩn cấp đến mức phải gọi bệ hạ tỉnh dậy ngay bây giờ?

Mật Điệp Tư gật đầu.

- Bệ hạ có lệnh, vừa có tin tức của Lý Bá Tước, bất cứ lúc nào, nhất định phải bẩm báo trước tiên!

- Lý Bá Tước?

Thái giám kia liếc hắn một cái.

- Ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta đi bẩm báo.

Nói xong, bước nhanh tới một chỗ trong cung điện.

Còn chưa đi đến trước điện, đã có một âm thanh bên cạnh truyền đến.

- Đêm khuya quấy nhiễu bệ hạ, có chuyện gì quan trọng?

Thái giám kia quay đầu, vội vàng khom người nói.

- Gặp qua Thường tổng quản!

Thường Đức từ tốn nói.

- Bệ hạ vừa mới ngủ, nếu không có chuyện gì cấp bách thì đợi trời sáng rồi hẵng báo.

Thái giám kia cung kính nói.

- Hồi Thường tổng quản, Mật Điệp Tư cấp báo, có tin tức của Lý Bá Tước.

Thường Đức nhíu mày lại, mở miệng.

- Để hắn chờ ở chỗ này.

Nói xong, hắn đi nhanh hai bước, đẩy cửa đi vào đại điện.

Không bao lâu, bên trong cung điện có ánh đèn sáng lên.

Cảnh Đế khoác áo choàng, trong điện dạo bước, nhìn tờ giấy để viết thư trong tay mấy lần, nói:

- Mật Điệp Tư phái ra hai mươi vị cung phụng, mang người không mất một sơi tóc về cho trẫm, sau khi đến Thục Châu, trước tiên tiếp quản binh tướng ở đó để tiện làm việc, nếu có người chống lại, có thể tiền trảm hậu tấu!

- Tuân chỉ!

Thường Đức khom người tuân mệnh.

Sắc trời vừa sáng đã có một đội nhân mã dùng lệnh bài vội vàng ra khỏi thành, một đường hướng phía tây mà đi.

Ở cửa thành, Thường Đức ghìm chặt ngựa, nói với vị đạo sĩ trung niên:

- Họ Viên, lần này giao Lý Bá Tước cho ngươi, bệ hạ có chỉ, muốn mang người không mất một sợi tóc nào về.

- Bần đạo sẽ cố hết sức.

Đạo sĩ trung niên đưa tay thi lễ, quay đầu, chậm rãi nói.

- Đi thôi.

Lý Hiên ngồi trên lưng ngựa, một mặt hoài nghi hỏi:

- Mấy người này, có được không?

Thường Đức quay đầu ngựa lại, giải thích/

- Một vị Tông Sư, còn lại đều là cường giả hiếm có địch thủ phía dưới Tông Sư, tuy không thể công thành đoạt đất, nhưng trong vạn quân lấy thủ cấp của tướng địch dễ như trở bàn tay, lại nói, bọn họ có thánh chỉ của bệ hạ, đi đến đâu, có thể tạm thời điều động năm trăm binh mã, đã cực kỳ ổn thỏa.

- Hai tháng.

Lý Hiên gật đầu, ghìm ngựa trở về thành, nhẹ nhàng thở dài.

Cách kinh Đô năm mươi dặm, ở một quảng trường rộng lớn.

- Lần này đi Thục Châu, lộ trình xa xôi, mọi người cần phải cẩn thận!

Lữ Lạc đứng trên đài, nhìn phía dưới lít nha lít nhít gần trăm bóng người, lớn tiếng nói.

Dương Liễu Thanh phất tay.

- Xuất phát!

Nhìn thân ảnh của mọi người dần dần biến mất, Lữ Lạc đi xuống đài cao, đối với người còn lại nói.

- Điều làm việc của mình đi.

Lần này cơ hồ phái ra hết tinh nhuệ của Liễu Minh, bên trong trăm người này, tùy tiện lôi ra một người cũng có danh hào vang dội trên anh hùng bảng, lực lượng dạng này, cơ hồ đủ để quét ngang bất kỳ một cỗ thế lực nào trong chốn võ lâm.

Lý gia.

- Tiểu thư, để ta đi theo đám bọn hắn đi!

Lão Phương vác trên lưng một bao quần áo, ngữ khí kiên định nói.

Như Nghi nhìn hắn.

- Lần này bọn họ phái ra trăm cao thủ, không thể để xảy ra bất kì sơ suất gì đâu.

Lão Phương lắc đầu.

- Cô gia do ta nên mới mất tích, nếu không thể tự mình tìm cô gia trở về, đời này của ta cũng sẽ không an tâm.

Bên cạnh một vị phụ nhân đi tới, nói.

- Đại tiểu thư, người hãy để hắn đi đi.

Như Nghi nhìn thẩm thẩm Phương gia, sau một lát, hơi gật đầu.

Trên mặt lão Phương hiện ra một tia hưng phấn.

- Yên tâm đi tiểu thư, tìm được cô gia cùng nhị tiểu thư, chúng ta lập tức trở lại!

Nói xong, chăm chú nhìn bao phục trên người, dùng lực vỗ vỗ bà di nhà mình, không quay đầu lại chạy vội ra ngoài.

Trên mặt phụ nhân hiện ra một tia đỏ bừng/

- Cái tên chết bầm này.

Nhân sinh luôn tràn ngập nhiều việc ngoài ý muốn, sự việc không ngờ tới có rất nhiều, vĩnh viễn không có ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Có lẽ một bàn tay hung hăng đánh tỉnh ngươi sau đó dạy ngươi cách làm người tốt nhất.

Có lẽ một phần đại lễ từ trên trời giáng xuống, bên ngoài buộc lên nơ con bướm, nói cho ngươi biết thế giới này tươi đẹp đến mức nào.

Không may lâu như vậy, thời vận rốt cục xoay chuyển, nên thật tốt chúc mừng một phen.

Bịt những viên sữa đường một lớp giấy gạo nếp mới, đợi đến lạnh thì có thể ăn.

Có thứ này, lúc Liễu nhị tiểu thư uống thuốc dứt khoát hơn nhiều, bớt đi mỗi lần đều muốn làm bá vương ngạnh thương cung, thời gian lâu dài, ánh mắt nàng nhìn mình để Lý Dịch cảm giác có chút chột dạ.

Đồ tốt muốn chia sẻ cùng mọi người, trong hộp chứa một ít vừa rồi thì phơi tốt, dự định cầm tới cho Lâm Dũng cùng Lâm Uyển Như để bọn họ nếm thử.

Lâm Dũng để một khối vào trong miệng, đôi mắt sáng lên, hỏi.

- Lý huynh đệ, đây là đồ vật gì, ăn ngon như vậy, cho ta thêm mấy viên nữa đi!

- Những thứ này đều cho ngươi.

Lý Dịch chia gần một nửa trong cái hộp cho hắn.

- Còn lại những thứ này, chờ tiểu thư nhà ngươi tới, để cho nàng nếm thử.

Lâm Dũng khoát tay.

- Ta phải ở phía trước trông tiệm, tiểu thư thì ở phía sau, tự ngươi mang qua đi.

Cùng Lý Dịch đã sớm quen thuộc, hắn nói chuyện cũng dần tùy ý.

- Được được, ngươi trông tiệm đi, ta tự đi.

Lý Dịch khoát tay, hướng chỗ gian phòng ở hậu viện đi đến.

Trong sân thấy Lâm Uyển Như ở trước bàn viết thứ gì, Lý Dịch gõ cửa, đi vào, đặt cái hộp kia lên bàn.

- Vừa mới làm, cô nếm thử đi.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, hơi gật đầu, hỏi:

- Thân thể Liễu cô nương đã khá hơn chưa?

- Tốt hơn nhiều.

Lý Dịch gật đầu, thấy tờ giấy trước mặt nàng viết “Bạch gia Từ gia”, đằng sau giống như một ít con số, nghĩ đến một chuyện nào đó, hỏi:

- Thế nào, việc nguyên liệu, còn chưa có giải quyết xong?

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Cùng hai nhà Từ Mã không bàn ổn thỏa, nâng giá một thành, hẳn cũng chỉ là bước đầu tiên của bọn hắn, nếu đáp ứng, sợ là bọn họ sẽ lập tức được một tấc sẽ muốn tiến thêm một thước, còn về Bạch gia, cũng giống như bọn họ.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Vậy cô định làm thế nào?

Lâm Uyển Như nói:

- Tìm người khác hợp tác, nếu Phương Lâm Uyển không theo ba nhà bọn họ nhận hàng hoá đơn, chỉ dựa vào mấy nhà châu báu đồ trang sức cửa hàng ở Phong Châu, nhưng ăn không nổi ba nhà bọn họ, đến lúc đó, bọn họ mới là người sốt ruột.

Lý Dịch ngẫm lại.

- Nhắc đến cái này, ngược lại ta có quen mấy người bằng hữu, có lẽ có thể giải quyết được vấn đề của cô.

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.

- Ngươi còn có bằng hữu ở Phong Châu?

- Mới vừa quen.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Trước kia ta phải cùng cô đề cập qua, có một nơi gọi là Vương quốc Anh là quốc gia thừa thãi lưu ly, không bao giờ thiếu châu báu, vừa lúc hôm qua kết giao mấy vị thương nhân ở Vương quốc Anh, ta giúp cô hỏi một chút, xem trong tay bọn hắn có hàng hay không, có nguyện ý hay không hợp tác với các cô.

Lâm Uyển Như đứng lên, nhìn hắn nói:

- Vậy làm phiền ngươi.

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Người một nhà, không cần phải khách sáo.

Lâm Dũng ở trước cửa hàng, lấy ra một viên màu sữa từ trong hộp, tiện tay ném lên không trung, rồi dùng miệng tiếp được, ánh mắt phiêu hốt, thầm nghĩ đến tình hình tam cung lục viện của Nữ vương Vương quốc Anh rốt cuộc thế nào.

Trên đường phố, một vị lão giả quần áo cũ nát, tóc loạn giống như cỏ dại, nhếch nhác cùng cực từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, từ đó đổ ra một viên thuốc ném vào trong miệng, mi đầu trong nháy mắt nhăn lại.

Hắn vội vàng từ trong ngực móc ra một cái bao bố, mở ra nhìn thấy bên trong rỗng tuếch, sắc mặt không khỏi biến đổi.

Lão giả dơ bẩn thở dài, trên mặt hiện ra vẻ đồi bại cùng mờ mịt, người đã bị mất dấu, đường cũng không, mặc dù nói giải dược còn có thể duy trì được lâu, nhưng tìm không thấy người, sau cùng vẫn như cũ giống nhau, chỉ là thời gian sớm hay muộn.

Tiếp tục tìm kiếm như con ruồi không đầu ở Tề Quốc hay trước tiên nên quay về Cảnh Quốc tìm hiểu một ít tin tức, đây là một vấn đề nan giải.

Đột nhiên, giống như ngửi được cái gì, cái mũi hắn hút mạnh, nhanh chóng quay đầu, nhìn sang một hướng khác.

Cửa hàng bên kia có một tên hán tử dựa vào trên cửa, buồn bực ngán ngẩm đem một loại đồ vật màu trắng, ném vào không trung, lại dùng miệng tiếp được.

Lâm Dũng vẫn như cũ không quan tâm động tác lặp đi lặp lại vùa rồi, nhưng mà, lần này lúc miệng khép lại theo thói quen, phát hiện viên đồ vật ngòn ngọt kia không có lọt vào trong miệng hắn.

Thế mà lãng phí một viên, có chút thất vọng mà lắc lắc đầu, lần nữa ném thêm một viên, vẫn không có.

Ném tới viên thứ ba, Lâm Dũng rốt cục cũng đã ý thức được cái gì, hắn cúi đầu xuống, chỉ nhìn thấy một vị lão giả vô cùng dơ bẩn đứng trước mặt, lão giả đó đang bỏ một viên đường vào trong miệng mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận