Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1117: Nàng Là Sư Điệt Của Ngươi Mà!




Chương 1117: Nàng Là Sư Điệt Của Ngươi Mà!

Chương 1117: Nàng Là Sư Điệt Của Ngươi Mà!



- Lão phu cũng không nghĩ tới các ngươi có thể chôm được nhiều thần binh lợi khí từ Cảnh Quốc như vậy. Nhờ những vật này, chỉ cần binh sĩ vượt quá một trăm ngàn thì không gì đánh được, trăm trận trăm thắng, bất luận thanh trì nào cũng đỡ không nổi tấn công của các ngươi. Nhiều nhất một năm liền có thể thu phục tất cả châu huyện, đánh sâu vào Hoàng Đô Võ Quốc.

Tâm tình lão giả tên Dương Vạn Lý bay cao vút, như đã nhìn thấy tình cảnh hắn miêu tả, hoàn toàn không biết bầu không khí xung quanh lặng yên phát sinh biến hóa.

Dương Liễu Thanh cúi đầu, biểu cảm có chút phức tạp.

Ánh mắt Lý Dịch bỗng nhiên lạnh lẽo không chứa một chút tình cảm nào.

Từ Thiên nhìn lão, khẽ lắc đầu.

Dương Liễu Thanh ngẩng đầu nhìn Ly Dịch một chút, bờ môi khẽ động. Nàng mặc dù không có mở miệng nhưng Lý Dịch hiểu ý tứ trong

ánh mắt nàng, tạm thời không nói gì.

Sau đó, nàng quay đầu nhìn lão giả tóc trắng, nghiêm túc nói:

- Hoàng thúc công, ta muốn làm Hoàng Đế.

- Có thứ gọi hồng y đại pháo kia, cấm vệ quân Hoàng Đô cũng không phải địch thủ của các ngươi.

Dương Vạn Lý đang nói đến nước miếng văng tung tóe bỗng nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn nàng, hỏi.

- Ngươi mới vừa nói cái gì?

Dương Liễu Thanh nhìn thẳng vào mắt hắn, biểu lộ vẫn như cũ cực kỳ nghiêm túc.

Nàng nhấn mạnh từng chữ nói:

- Ta nói, ta phải tự làm Hoàng Đế.

Dương Vạn Lý chau mày, trầm giọng nói.

- Ngươi biết người đang nói cái gì không?

Dương Liễu Thanh gật đầu, nói:

- Ta biết. Ta nói, đợi sau khi đánh tới Hoàng Đô, ta phải tự làm Hoàng Đế.

Một câu nói kia, nàng lặp lại ba lần, thần sắc thêm một lần thêm một nghiêm túc, ngữ khí lại thêm một lần thêm phần lạnh nhạt.

Giống như nói một việc không có bao nhiêu ý nghĩa, không phải đang thương lượng, mà là tuyên bố.

- Nói bậy nói bạ, quả thực nói bậy nói bạ!

Lão giả tóc trắng nhìn nàng, còn chưa kịp răn dạy đã bị Từ lão vỗ bả vai, nói:

- Ngươi đi theo ta.

Lão giả tóc trắng nhìn Dương Liễu Thanh một cái, theo Từ lão đi đến một bên khác.

Từ lão dừng bước, quay lại nhìn hắn, nói:

- Ngươi tốt nhất nên bỏ ý nghĩ vừa rồi đi.

Dương Vạn Lý cau chặt đôi lông mày.

- Họ Từ, lời người nói là ý gì?

- Đứa nhỏ Dương Phủ kia ta đã gặp qua.

Từ lão lắc đầu, nói.

- Đứa nhỏ đó đã phế. Nếu để hắn làm Hoàng Đế, còn không bằng để Võ Quốc cứ tiếp tục loạn như vậy còn hơn.

Dương Vạn Lý lườm hắn một cái, nói.

- Ngươi nói rõ hơn một chút!

Từ lão nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi có biết vì sao hoàng tôn nữ của người trong thời gian ngắn như vậy đánh chiếm được toàn bộ vùng tây bắc của Võ Quốc không?

- Bởi vì các nàng có Cảnh Quốc hẫu thuẫn, có hồng y đại pháo!

- Vậy ngươi có biết những vật này vì sao lại tới không?

Dương Vạn Lý khẽ giật mình, sau đó lắc đầu.

- Vị kia, Cảnh Vương Cảnh Quốc, những vật kia là hắn cho.

Từ lão đưa tay chỉ Lý Dịch, tiếp tục nói:

- Ngươi có lẽ không biết Cảnh Vương là ai đâu. Việc này cũng không sao cả, ngươi chỉ cần biết rằng tại sao hắn lại phải giúp hoàng tôn nữ của ngươi là được.

- Vì cái gì?

- Đệ tử của hắn đau chân.

Từ lão nhìn hắn, nói.

- Bởi vì tên hoàng tôn ngu ngốc kia của ngươi.

- Nói có thể người không tin, nhưng chỉ vì lý do đơn giản này, thiên hạ mà hoàng tôn của người phải giết huynh giết cha mới giành được “Phanh” một tiếng đã không còn gì.

Nghe hắn kể xong chuyện đã xảy ra, Dương Vạn Lý giật mình đứng im tại chỗ. Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nhìn Từ lão, hỏi.

- Ngươi có cảm thấy ta là lão già hồ đồ không?

Từ lão không có trả lời, nhìn hắn, nói lần cuối.

- Họ Dương nhà các ngươi độc chiếm thiên hạ, vị trí kia rơi vào tay người nào cũng được, duy nhất không thể rơi vào tay tên hoàng tôn ngu ngốc kia của ngươi, cũng không thể rơi vào tay Dương Phủ, người hiểu chưa?

Dương Vạn Lý nhìn hắn khá lâu, trầm giọng nói.

- Nếu như ta phản đối thì sao?

- Ta sẽ phế võ công của người trước.

Từ lão nhìn hắn, nói.

- Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Hiện tại ngươi không phải đối thủ của ta, kể cả Nhị tiểu thư ngươi cũng đánh không lại. Coi như ngươi không có bị thương, ta vẫn có thể phế võ công của ngươi.

Dương Vạn Lý không hề hoài nghi thực lực của hắn. Tuy hắn thụ thương nhưng mắt nhìn vẫn tốt, trực giác vẫn còn, hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận. Từ lão quái của hiện tại, hắn đã không thể thấy rõ thực lực nông sâu ra sao.

Trên con đường làm Tông Sư, ít nhất hắn đã tụt lại sau bọn hắn một bước thật dài.

ánh mắt Dương Vạn Lý bình tĩnh nhìn qua hắn.

- Chúng ta đã có mấy chục năm giao tình, người vẫn muốn phế võ công của ta?

Từ lão lắc đầu, nói.

- Ta chỉ đang khuyên người mà thôi. Chuyện này, trừ khi hoàng tôn nữ của ngươi tự mình từ bỏ, ngoài ra không ai có thể ngăn cản. Ta ngăn không được, tên hoàng tồn kia của người càng không được, tuy ta không ra tay với người, nhưng mà người đến cả Nhị tiểu thư cũng đánh không lại, ngươi còn có thể làm gì?

- Người của các ngươi đến rồi. Ngươi tự mình đi hỏi hắn đi.

Nhìn thấy Vương thừa tướng đi tới, Từ lão nhìn hắn, lại nói thêm một câu.

- Cuối cùng khuyên người thêm một câu, chớ chọc Cảnh Vương, dù sao ngươi cũng đánh không lại Nhị tiểu thư.

Hắn quay người rời đi, được hai bước lại quay đầu, nhìn Vương thừa tướng, nói.

- Ngươi chờ một chút đã.

Hắn bước ngược về chỗ cũ, một cước đá vào mông Dương Vạn Lý khiến hắn trực tiếp bay ra ngoài.

- Một cước này, vì một chương vừa rồi người đánh nàng!

Bóng người hắn nhoáng một cái, bay ra theo Dương Vạn Lý, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh.

- Một cước này, vì người để nàng phải đuổi theo ngươi hai tháng!

- Một cước này, vì người đánh cược thua ta!

- Một cước này, vì ta thích!

Thấy Từ lão từ ngoài cửa đi vào, Lý Dịch mở miệng hỏi:

- Giải quyết xong rồi sao?

Từ lão gật đầu, nói.

- Yên tâm đi, hắn không phải người không biết nói lý lẽ. Bằng không, người hiện tại làm Võ Hoàng chính là hắn.

- Ta không hỏi hắn.

Lý Dịch lắc đầu, lão đầu kia có làm sau hay không cũng chẳng khác nhau, đánh không lại cả hắn và Như ý, nếu không nghe lời, cùng lắm kéo ra ngoài chôn.

Hắn nhìn Từ lão, nói.

- Ta đang nói vị trong phòng kia kìa.

Mặt mo của lão Từ hiếm thấy trở nên ửng đỏ, đây là lần đầu tiên Lý Dịch thấy vẻ kính nể xuất hiện trên mặt hắn khi nhìn mình.

Từ lão gật đầu.

- Biện pháp người dạy rất tốt.

Lý Dịch lắc đầu. Không phải biện pháp của hắn tốt, mà là cảm tình của lão bà kia đối với Từ lão qua mấy chục năm không những không thuyên giảm, ngược lại còn càng ủ lâu càng lên men nồng đậm. Nếu không tin, hắn có thể đến trên đường lớn tùy tiện cho cô nương nào đó một con thỏ trắng mập mạp, sau đó nắm tay người ta nói lời tình tứ, xem hiệu quả có khác nhau không.

Không mắng hắn là lưu manh rồi bắt lên cho quan phủ mới là lạ.

- Sự bá.

Dương Liễu Thanh đi đến bên cạnh Lý Dịch, nhỏ giọng mở miệng.

- Ngươi là nữ hoàng tương lai, phải luôn xuất ra khí thế giống như lúc nãy ngươi nói chuyện với hoàng thúc Công.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

Bạch Tố đang sóng vai đứng cùng một chỗ bên cạnh Liễu Thanh, mới vừa rồi còn không phải hiện gì, cho đến khi nàng thực hiện động tác ngẩng đầu ưỡn ngực kia, hai người khác biệt có chút rõ ràng.

Bạch Tố đối với vấn đề nào đó cực kỳ mẫn cảm, lập tức phát hiện sự chênh lệch giữa hai người, hung dữ trừng Lý Dịch một cái, quay đầu

Lý Dịch chỉ muốn bồi dưỡng sự tự tin của Dương Liễu Thanh, lần này hắn thật sự không phải cố ý. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đồ đệ của Liễu nhị tiểu thư đúng là không khiến nàng mất mặt.

Hắn không phải nói vấn đề kia. Hắn muốn nói Dương Liễu Thanh của hiện tại khiến hắn rất hài lòng. Vừa nãy nàng nói những lời kia với Dương lão đầu, không kiêu ngạo, không tự ti, rõ ràng đã có chút bộ dáng nữ hoàng cần phải có.

Bên này Dương Liễu Thanh ưỡn ngực ngẩng đầu, một bên khác, Vương thừa tướng bị Dương lão đầu mắng như mắng cháu trai.

- Người làm thừa tướng như vậy hả?

- Chuyện lớn như vậy, người lại không nói cho ta!

- Tiên Đế giao Tĩnh Vương cho ngươi, ngươi dạy kiểu gì mà đem hắn biến thành bộ dáng như hiện tại hả? Ngươi xứng với sự trọng dụng

của Tiên Đế sao?

Dương Vạn Lý răn dạy Vương thừa tướng một phen, rốt cục hả giận, nhanh chân đi tới chỗ Lý Dịch, nhìn hắn nói.

- Cảnh Vương, người đi theo ta.

- Yên tâm.

Lý Dịch đáp lại ánh mắt lo lắng của Dương Liễu Thanh, theo Dương Vạn Lý đi vào một căn phòng.

- Dương Phủ không thể nào làm Hoàng Đế.

Không đợi hắn mở miệng, Lý Dịch liền mở miệng.

- Binh khí của các nàng do ta cho, thiên phạt do ta cho, hồng ý đại pháo cũng do ta cho, kế hoạch của các nàng đều do ta dựng nên. Ngươi cảm thấy, ta làm những thứ này do nhiều tiền nên rảnh rỗi mang đi đốt?

Dương Vạn Lý nhìn hắn, nháy mắt hỏi.

- Ngươi cho nàng binh khí, cho nàng thiên phạt, cho nàng hồng y đại pháo, giúp nàng dựng lên kế hoạch, để cho nàng trở thành Hoàng Đế đời tiếp theo của Võ Quốc, mọi thứ tất có mưu đồ. Nếu ngươi không phải nhiều tiền nên rảnh rỗi mang đi đốt, vậy ngươi nói cho ta biết, mưu đồ của ngươi là gì?

Lý Dịch muốn nói cho Dương Vạn Lý, hắn thật sự có rất nhiều tiền để đốt.

Dương Liễu Thanh là đồ đệ của Như Ý, hắn là sư điệt của nàng. Coi như hắn thật sự muốn đốt tiền, vậy đốt trên người nàng vẫn tốt hơn việc đốt trên thân người khác.

Huống chi, số tiền kia chỉ là đầu tư, về sau khẳng định vẫn còn nhiều hồi đáp phong phú.

Quan trọng nhất là số tiền kia còn gánh một cái mộng tưởng vĩ đại của hắn.

Đương nhiên, những chuyện này không liên quan gì đến lão đầu tử kia, hắn không cần thiết phải giải thích cho hắn.

Lý Dịch nhìn hắn, thản nhiên nói.

- Nàng là sự chất của ta, ta nguyện ý giúp nàng, người quản được ta à?

- Có đồ để cho, tất có mưu đồ!

Dương Vạn Lý nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ suy tư. Một lát sau, dường như ý thức được cái gì, hắn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:

- Ngươi, cái tên cầm thú này, nàng là sư điệt của ngươi mà!


Bạn cần đăng nhập để bình luận