Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1032: Kinh Đô Gửi Thư Tới




Chương 1032: Kinh Đô Gửi Thư Tới


________________

VIP Chương 1032: Kinh Đô Gửi Thư Tới



Thương nhân Võ Quốc nhìn Lý Dịch, cười nói.

- Ta vừa nhìn vị khách quan này đã biết không phải người bình thường, có phải đồ vật của hoàng gia hay không, ngài cẩn thận nhìn một cái sẽ biết thôi.

Lý Dịch đích xác đã nhìn ra, cây trâm này không phàm vật.

Trâm đầu Phượng, ngoại trừ hoàng hậu một nước thì bất kỳ ai sử dụng đều là tội lớn, không có mấy người có lá gan giả tạo loại trầm này để bán, hơn nữa nhìn từ tính chất, trình độ chế tác tinh tế tới xem, cũng xác thực giống như đồ vật mà hoàng thất dùng.

Thương nhân Võ Quốc kia nhìn thấy biểu lộ trên mặt Lý Dịch, trong lòng vui vẻ, vội vàng hỏi:

- Công tử thấy thế nào, một ngàn lượng mua cây trâm này có phải rất đáng giá không?

Lý Dịch liếc nhìn hắn ta một cái, thu hồi cây trâm kia vào tay áo, nói.

- Chẳng phải người vừa mới nói bán bốn trăm chín mươi tám lượng à? Ta cho ngươi thêm hai lượng, vừa tròn năm trăm lượng, ta mua cây trâm này.

- Khách quan, cái này....

Nghe vậy, sắc mặt tên thương nhân Võ Quốc kia cứng đờ, vừa rồi hắn không nên nói mấy câu kia, rõ ràng tên quan sai nọ không có ý muốn mua, hắn chỉ kêu tượng trưng vài câu mà thôi, giờ thì hay rồi, năm trăm lượng cứ như vậy bay mất...

Nhưng mà hắn cũng biết, thứ này bán ra không hề dễ dàng, có thể thu được năm trăm lượng cũng kiếm lời, cuối cùng hắn chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cắn răng nói.

- Năm trăm lượng thì năm trăm lượng, thành giao!

Phía sau Lý Dịch, nữ tử đi theo tên quan sai kia thấy vậy, nhìn Lý Dịch bĩu môi:

- Dùng năm trăm lượng chỉ để mua một thứ đồ giả, có bị ngốc hay không vậy...

Thương nhân Võ Quốc giận dữ, nhìn nàng ta mắng một câu.

- Cái gì là đồ giả, người cho rằng vị công tử này không biết xem hàng như các ngươi sao!

Nữ tử kia vừa muôn phản bác thì nam tử bên cạnh bỗng nhiên túm cánh tay nàng lại.

Nàng chưa kịp đặt câu hỏi thì đã nhìn thấy hai chân tướng công nhà mình mềm nhũn quỳ xuống.

Sắc mặt quan sai kia tái nhợt, hắn nhìn người tuổi trẻ phía trước, giọng nói run rẩy.

- Gặp qua Cảnh Vương điện hạ, tiện nội (*) không biết điện hạ, có chỗ mạo phạm, xin điện hạ thứ tội!

(*) Tiện nội (Wilk): Thời xưa, là từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác.

- Cảnh, Cảnh Vương điện hạ!

Nữ tử kia nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, lập tức quỳ xuống theo tướng công nhà mình.

Còn về tên thương nhân Võ Quốc kia, sau khi biết được người trước mắt mình lại là Cảnh Vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh, hắn đã sớm đứng ngây ra tại chỗ, cả người run như cầy sấy.

- Ở đâu, ở đâu?

- Cảnh Vương điện hạ ở đâu, điện hạ đang ở đâu?

- Ta còn chưa nhìn thấy điện hạ trông như thế nào đây nè!

Truyện-được-thực-hiện-bài-Hám Thiên TàThần

- Tiền cây trâm thì đi tới phủ Cảnh Vương để kết toán.

Thấy trên đường đã bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, Lý Dịch liếc nhìn tên thương nhân Võ Quốc kia một cái, sau đó một tay kéo Như Nghi, một tay nắm Nhược Khanh, nhanh chóng biến mất tại con hẻm nhỏ phía trước.

Mới đầu là hắn lôi kéo Như Nghi và Nhược Khanh chạy, sau lại là Như Nghi mỗi tay một người mang cả ba phi lên trời.

Lúc này thì mới thoát khỏi bá tánh Vĩnh Huyện ùa tới từ bốn phương tám hướng.

Ba người bay về phủ Cảnh Vương, ngồi trong sân nhỏ, hô hấp khá lâu thì hơi thở mới trở lại bình thường.

Loại trường hợp này, Lý Dịch mới chỉ nhìn thấy một lần ở đời trước, khi đó hắn đi ngang qua sân bay, nhìn thấy một đống fan cuồng đang điên cuồng đứng đón một vị ngôi sao hạng nhất nào đó.

Không thể tưởng được Có một ngày mình cũng bị như vậy, xem ra tập võ là đúng, nếu không có bản lĩnh phi trên trời, đến lúc đó gặp được các fan hâm mộ như vậy, hẳn có chút chống đỡ không nổi.

Trừ cái đó ra thì vẫn phải đốc thúc Nhược Khanh tập võ cho tốt, đặc biệt là phải luyện khinh công thật giỏi, thánh giáo tại Tề Quốc có một trăm ngàn tín đồ, nghĩ tới trường hợp lúc đó Lý Dịch có chút hoảng sợ.

Nương nương biết bay mới trấn được trường hợp như vậy.

Lý Dịch uống một ly rượu Cocktail mà hôm qua Tiểu Châu mới nghiên cứu ra, sau đó hắn lấy cây trâm vừa mua được ra xem.

Lý Dịch cực kỳ quen thuộc cung đình, bởi vậy khi lần đầu tiên nhìn thấy cây trâm này, hắn đã biết nó không phải vật phàm.

Chỉ là không ngờ thứ này lại được Văn Đức hoàng hậu mang qua trước khi chết.

Văn Đức hoàng hậu là vị hoàng hậu trước của Võ Quốc, sau khi đương kim hoàng đế Võ Quốc giết huynh giết cha thì bà đã tự sát bỏ

mình.

Hiện tại Lý Dịch có thể khẳng định, Dương Liễu Thanh chính là công chúa Võ Quốc, sau khi Võ Quốc hoàng đế mưu nghịch soán vị thì nàng ấy đã trốn thoát khỏi hoàng cung. Nếu vậy thì vị Văn Đức hoàng hậu này cũng chính là mẫu thân của Dương Liễu Thanh.

Nếu đã nhìn thấy, Lý Dịch tự nhiên sẽ thu hồi di vật của Văn Đức hoàng hậu giúp Dương Liễu Thanh, đợi sau khi gặp nhau thì sẽ trả lại cho nàng ấy.

Mấy tháng trước, tin tức có quan hệ về Dương Liễu Thanh đã bị chặt đứt.

Cái này tự nhiên không phải bởi vì nàng ấy xảy ra chuyện gì, chỉ là bây giờ Võ Quốc quần hùng cùng nổi lên, loạn tượng mọc thành bụi, triều đình ước gì có thể diệt hết đám người này cho thống khoái. Dương Liễu Thanh chính là đối tượng trọng điểm cần phải chú ý, nếu nàng ấy không ẩn giấu hành tung thì tất nhiên sẽ bị triều đình dẫn quan đến bao vây tiêu diệt.

Liễu Minh hay Câu Lan ở Võ Quốc đều không có nguồn tin tức gì nhiều, nếu triều đình Võ Quốc còn tìm không thấy Dương Liễu Thanh thì bản thân Lý Dịch càng không thể nào tìm ra nàng ấy.

Dạo gần đây, Liễu nhị tiểu thư cũng không nói gì tới việc đi Võ Quốc, Liễu Minh cần cắm rễ một lần nữa tại Thục Châu, nàng ấy làm Minh Chủ, có rất nhiều chuyện đều cần phải đích thân ra mặt.

Đương nhiên điều quan trọng hơn cả, cho dù cộng thêm hắn, Như Ý và toàn bộ Liễu Minh thì cũng không thể đối đầu với một quốc gia

được.

Bây giờ Liễu nhị tiểu thư đã sớm từ bỏ tính cách lỗ mãng trước kia, ngoại trừ cái tật một lời không hợp là động thủ với hắn vẫn không bỏ, hiện tại nàng ấy đã không còn có loại hành động theo cảm tính không dùng đầu óc nữa.

Hồi tưởng lại, mấy năm này nàng ấy biến hóa thật sự rất lớn, nhưng biến hóa lớn nhất vẫn là thể hiện ở phương diện trù nghệ.

Nữ đại thập bát biến (*), tiên tử lạc phàm trần.

(DG: Nữ đại thập bát biến (skt\): Chỉ sự thay đổi nhanh chóng của một cô gái trong giai đoạn trưởng thành hoặc không thể biết được một cô gái sẽ thay đổi như thế nào khi trưởng thành.)

Hai năm trước, khi nhìn thấy nàng ấy nướng thịt gà thành than đen, hắn tuyệt đối không tưởng tượng nổi, có một ngày hắn sẽ ngày ngày nhớ mong Liễu nhị tiểu thư làm đồ ăn.

Lão Phương thò đầu ra khỏi cửa, nói.

- Cô gia, bên ngoài có một người, hắn nói là Cô gia mua một cây trâm chỗ hắn mà chưa trả tiền.....

Vừa vặn Lý Dịch còn có chút chi tiết cần phải hỏi tên thương nhân Võ Quốc kia, vì tránh cho sau này ra chuyện dở khóc dở cười, Lý Dịch quay đầu lại, nói.

- Để hắn vào đi.

Chỉ chốc lát sau, tên thương nhân Võ Quốc kia nơm nớp lo sợ đi tới, hắn cung kính khom người nói:

- Tiểu nhân gặp qua Vương gia.

Giờ phút này, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, nếu như người mua cây trâm không phải Cảnh Vương điện hạ được người người ca tụng, hắn tuyệt đối sẽ không dám đến Vương phủ đòi bạc.

Hắn vốn dĩ nghĩ lấy bạc xong sẽ lập tức rời đi, ai ngờ lại bị Cảnh Vương gọi đến....

Lý Dịch nhìn hắn ta, thuận miệng nói.

- Ngươi thật sự còn dám tới đây?

Bich!

Nghe Lý Dịch nói như vậy, sắc mặt tên thương nhân Võ Quốc kia trắng bệch, hai chân hắn mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, khóc lóc thảm thiết nói.

- Điện hạ, tiểu nhân không cần bạc nữa, cây trâm kia xem như tiểu nhân đưa cho điện hạ, điện hạ tha mạng, tha mạng!

- Ai muốn mạng người?

Lý Dịch nhìn hắn ta, nói.

- Đứng lên mà nói, ta hỏi ngươi, nếu cây trâm này là di vật của Văn Đức hoàng hậu, vậy thì tại sao nó lại ở chỗ của ngươi?

Thương nhân Võ Quốc kia thấy Cảnh Vương không có ý nổi giận, nhưng mà cũng chưa dám đứng lên, hắn quỳ trên mặt đất, nói.

- Bẩm điện hạ, cây trâm này là sau khi Văn Đức hoàng hậu tự sát, một cung nữ bên người ngài ấy trộm bán ra ngoài. Tại Võ Quốc, không người nào dám lây dính vật này, qua tay nhiều lần thì cuối cùng đến tay của tiểu nhân. Tiểu nhân nghĩ, nếu tới Thục Châu thì không chừng có thể bán được.....

Lý Dịch lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, thương nhân Võ Quốc này trả lời không chút do dự hay tạm dừng suy nghĩ, nhìn qua không giống như đang giả vờ, huống chi, dựa vào nhân lực của mình, Lý Dịch đã có thể xác định, cây trâm đầu Phượng này chính là di vật của mẫu thân Dương Liễu Thanh.

- Được rồi, ngươi đi xuống đi.

Lý Dịch nhìn sang lão Phương, nói:

- Đưa một ngàn lượng bạc cho hắn.

Thương nhân Võ Quốc kia giật mình, vội vàng nói:

- Điện hạ, có phải nghi nhớ nhầm hay không, là năm trăm lượng.....

Lý Dịch phất tay.

- Vậy đưa năm trăm lượng đi.

Mãi cho đến khi đi ra khỏi phủ Cảnh Vương, thương nhân Võ Quốc kia mới giơ bàn tay của mình lên nhìn một hồi, sau đó bỗng nhiên tát mạnh vào mặt mình mấy cái.

Trong tiểu viện, Lý Dịch đang cầm cây trâm kia xem xét tỉ mỉ, lão Phương lại chạy từ ngoài vào lần nữa, la to.

- Cô gia, Kinh Đô gửi thư tới!

Chuyện cây trâm thì gác lại một bên, Lý Dịch mở ra mấy lá thư mà dịch trạm vừa đưa tới.

Cách mỗi tháng thì Lý Dịch sẽ gửi mấy lá thư tới Kinh Đô, sau đó cũng sẽ thu được mấy phong thư hồi âm.

Hắn mở ra lá thư thứ nhất, phong thư này do lão nãi nãi viết, cũng chỉ nói tình hình gần đây của Lý gia trong Kinh Đô, mọi chuyện đều rất tốt, làm hắn không cần lo lắng, sau đó nói Thục Châu vốn loạn lạc, khuyên hắn khi đi ra ngoài phải chú ý an toàn....

Tiếp đó hỏi thăm tình huống của Như Nghi, Nhược Khanh và Túy Mặc, ngay cả Tiểu Hoàn và Như Ý cũng hỏi thăm vài câu, rồi lại hỏi tằng tôn bảo bối của bà như thế nào rồi, bảo hắn và các nàng nên nhanh chóng vì Lý gia khai chi tán diệp, lúc còn sống nàng muốn ôm thêm mấy tằng tôn và chắt gái nữa.

Khai chi tán diệp vì Lý gia với Như Nghi, Nhược Khanh, Túy Mặc, Như Ý, Tiểu Hoàn? Rốt cuộc thì lão phu nhân đã lớn tuổi, hồ đồ rồi, có mấy cái tên kỳ lạ trộn lẫn vào mà cũng không phát hiện....



Bạn cần đăng nhập để bình luận