Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 958: Chương 958





________________

Hiện tại đã là hai mươi tháng chạp, qua mười ngày nữa thì sẽ chính thức bước vào Cảnh Hòa năm thứ năm, rất nhiều quan lại quyền quý trong kinh đô đã bắt đầu bận rộn cho ngày tết.

Dân chúng tự nhiên cũng bận rộn, nhưng trong lúc bận rộn thì cũng không tránh khỏi có chút sầu lo.

Trời thì rét lạnh hơn những năm trước, nhưng năm nay Kinh Đô lại không có tuyết, không chỉ Kinh Đô mà mười ba châu gần Kinh Đô cũng đều không có tuyết rơi.

Đối với nông dân có kinh nghiệm phong phú mà nói, bọn họ tự nhiên biết chuyện này biểu thị cho cái gì, nếu năm nay mùa đông không có tuyết rơi, vậy thì thu hoạch năm sau sợ là không mấy lạc quan.

Uyển Nhược Khanh đã khỏi bệnh, khi ăn tết là lúc Câu Lan càng thêm bận rộn, Túy Mặc cứ nhìn nàng ấy chằm chằm, không cho phép nàng đi quản những chuyện kia. Tính cách Nhược Khanh dịu dàng, tự nhiên không lay chuyển được Túy Mặc, hai người chỉ đi ra ngoài mua sắm đồ tết, có đôi khi ba người, Lý Dịch đảm đương nhân vật xách giỏ.

Xách giỏ cho nữ nhân của mình là một việc hạnh phúc, những chuyện này thì không cần hạ nhân hoặc hộ vệ làm thay.

Dựa theo tính toán ban đầu của hắn, đêm đoàn viên năm nay thì người một nhà nên quây quần cùng nhau, nhưng mà áo cưới của Túy Mặc đã lâu rồi mà vẫn chưa thêu xong, hắn lại cũng không tìm được một thời cơ tốt để bày tỏ với Nhược Khanh. Ngày Triều Hội càng gần, không khó tưởng tượng đến lúc đó toàn bộ Kinh Đô sẽ như thế nào, chỉ sợ sẽ trực tiếp nổ tung, bản thân Lý Dịch cũng không biết mình sẽ bận rộn bao nhiêu việc, chuyện ở cùng với các nàng cũng không thể nói khi vội vàng như thế này được.

Đi được nửa con phố, hắn đã xách không ít thứ trên tay, Túy Mặc và Nhược Khanh đi đằng trước, hắn và Từ Lão đi theo sau.

Từ lúc đi theo Nhị Thúc Công, Lý Dịch phát hiện Từ Lão bắt đầu trở nên vui buồn thất thường, đã cao tuổi rồi mà còn dần dần chuyển thành M, khuynh hướng chịu ngược càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa mỗi lần chịu ngược xong liền yên tĩnh tìm một chỗ ngồi xuống, thần du vật ngoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Mấy ngày gần đây, cảnh giới của Từ Lão lại tăng lên, thần du vật ngoại đã không cần tìm một chỗ yên tĩnh.

Sau khi Tiểu Hồng vào cửa thì lão Phương không cần đi Quần Ngọc Viện nữa, tự nhiên cũng không cần lại đi theo hắn, Từ lão đầu lại giống như một khối gỗ, Lý Dịch đi một mình cảm thấy có chút nhàm chán, đành phải tiến lên, nhìn đồ vật các nàng mua, tò mò hỏi.

- Không phải mấy thứ này đã mua hai ngày trước à, tại sao bây giờ lại mua nữa?

- Đây là mua cho Trần phu nhân.

Túy Mặc tức giận liếc Lý Dịch một cái.

- Trần phu nhân đối xử với chúng ta tốt như vậy, sắp qua năm mới, tự nhiên muốn mua chút lễ vật đưa qua.

Lý Dịch cười cười, nói.

- Người một nhà vốn dĩ chính là nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ta biết các nàng sẽ nghĩ tới mấy chuyện này...

- Ai mà là người một nhà với chàng chứ....

Túy Mặc liếc Lý Dịch một mắt, sau đó kéo tay của Nhược Khanh, nói.

- Chúng ta đi vào cửa hàng kia đi...

Nhược Khanh mỉm cười nhìn Túy Mặc, lập tức đã bị nàng ta lôi đi.

Lý Dịch phát hiện từ sau ngày Túy Mặc buông khúc mắc ra, nói những câu kia, có một số việc đã xảy ra thay đổi.

Ví dụ như nàng ấy bắt đầu kéo Nhược Khanh làm một phe, làm cho hắn cứ như một người ngoài... Thôi, hiện tại không chấp nhặt với nàng, đợi sau khi nàng gả vào cửa, hắn sẽ dọn dẹp nàng ấy một chút.

Còn về việc mà Túy Mặc vừa mới nói, hắn đương nhiên sẽ không xem nhẹ.

Tuy Trần gia bị xét nhà, tịch thu tài sản, phân tán nha hoàn hạ nhân, nhưng cũng không phải hai bàn tay trắng, không có tích tụ gì.

Hiện tại thì huynh đệ Trần Trung và Trần Khánh đang kinh doanh một tiệm vải, quy mô không tính quá lớn, nhưng nuôi sống người một nhà dư dả.

Đương nhiên, là nhà cung cấp vải duy nhất cho các cửa hàng quần áo may sẵn ở Kinh Đô, bọn họ căn bản không cần lo lắng vấn đề về sinh ý, Trần Trùng không tiếp nhận quà tặng của hắn, nhưng mà lại không cự tuyệt cái này, gia hỏa thật xảo trá, miệng nói và trong lòng không đồng nhất.

Muốn kinh doanh một cửa hàng tại Kinh Đô không phải chuyện dễ, đặc biệt là gia tộc đã từng huy hoàng rồi lại nhanh chóng xuống dốc như Trần gia, người từng là bằng hữu không nhất định vẫn là bằng hữu, mà kẻ đã từng là địch nhân nhất định vẫn là địch nhân.

Mấy ngày nay, hắn an bài người canh giữ bên cạnh Trần gia, ngoài sáng có, trong tối cũng có, không biết đã rửa sạch bao nhiêu phiền phức cho bọn họ.

Thấy Túy Mặc và Nhược Khanh tiến vào một cửa hàng, Lý Dịch nhanh chóng cất bước vào theo.

Tiệm vải Trần thị.

Đây là một tiệm vải mới mở không lâu ở Kinh Đô, tuy cái tên rất bình thường, nhưng người mở tiệm vải lại không bình thường một chút

nào.

Bọn họ đã từng là người ở Quốc Công Phủ, hai người con trai của Trần gia, một người là quan bái Cấp Sự Trung, một người càng tam phẩm Thị Trung, kết đảng vô số, có sức ảnh hưởng không gì sánh kịp ở kinh đô, là đối tượng mà đại bộ phận bá tánh, thậm chí các quyền quý Kinh Đô đều phải ngước nhìn.

Nhưng mà trước khác nay khác, bây giờ Trần gia cũng chỉ là một gia tộc áo vải, không khác gì đại đa số người trong kinh.

Dân chúng thường xuyên bàn tán say sưa chuyện bần dân phát đạt, nhưng thứ mọi người càng thích nghe ngóng chính là quyền quý gặp rủi ro.

Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới nơi này, không phải để mua vải mà chỉ muốn nhìn một chút xem Trần gia một thời huy hoàng hiện tại đã lưu lạc thành dáng vẻ gì.

Trần Trùng đi vào cua hang, sau đó vẫy tay, nói.

- Lập Tuấn, mấy thớt vải này hôm qua đã có khách nhận đặt trước, lập tức sẽ có người tới lấy, người dọn nó sang bên kia đi.

- Được rồi!

Trần Lập Tuấn, đã từng là một trong tay ăn chơi trác táng siêu cấp nổi danh trong kinh đô, lúc này đang mặc một bộ y phục vô cùng bình thường, nghe vậy lập tức chạy tới, loay hoay ôm vài thớt vải đặt ở chỗ khác.

Trần Trùng vén rèm vải lên, đi vào trong một căn phòng nhỏ, nhíu mày nói.

- Diệu Ngọc, chẳng phải ta đã bảo muội ở nhà nghỉ ngơi à, sao lại tới đây rồi?

Trong phòng có mấy nữ tử, Trần tam tiểu thư quay lại nhìn Trần Trung, lắc đầu nói.

- Ở nhà mãi cũng rất nhàm chán, không bằng tới đây dạy các nàng thêu vài thứ...

- Nếu như muội cảm thấy buồn chán thì để Tú nhi cùng đi xem kịch ở Câu Lan, nghe nói dạo gần đây Câu Lan lại có bộ kịch mới....

- Không sao đâu mà nhị ca, làm vài việc có ích thì trong lòng ta mới yên ổn được.

Trần Trùng nhìn nàng một hồi, khẽ lắc đầu, rốt cục không nói thêm gì nữa.

Bên trong cửa hàng, nhìn thấy lại có khách nhân tiến vào, Trần Lập Tuấn vội vàng đứng dậy, đi tới hỏi.

- Khách quan, tùy tiện nhìn hay ....

Một người thanh niên vừa cười vừa nói:

- Lấy hàng.

Trần Lập Tuấn gật đầu, nói.

- Mời lấy đơn hàng của ngài ra,

Thanh niên lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, Trần Lập Tuấn nhìn, đi đến chỗ khác rồi nhanh chóng ôm một thớt vải tới, nói.

- Đây là vải của ngài, ngài kiểm tra xem, nếu như không có vấn đề gì thì giao khoản còn lại là được.

Thanh niên mở thớt vải kia ra, lật qua lật lại xem xét, hỏi.

- Vải này có bền chắc không, đừng có lấy hàng nhái thay hàng tốt lừa ta, nếu như không bền thì ta sẽ không trả tiền.

Trần Lập Tuấn cười nói.

- Khách quan yên tâm, ngài có tìm khắp toàn bộ Kinh Đô thì cũng sẽ không tìm thấy loại vải nào bền chắc hơn chỗ chúng ta...

Roet roet!

Thanh niên kia giơ tay kéo nhẹ một cái, tấm vải trong tay lập tức bị xé rách.

Hắn ta vứt thớt vài kia xuống đất, nhìn Trần Lập Tuấn hỏi.

Đây chính là loại vải bền chắc nhất Kinh Đô mà ngươi nói?

Trần Lập Tuấn kinh ngạc nhìn người nọ, nếu bàn về kiểu dáng thì có lẽ nơi này không bằng những nơi khác, nhưng nếu bàn về độ bền chắc thì tuyệt đối số một Kinh Đô. Có điều ai mà ngờ được, người trước mắt lại chỉ cần dùng tay không thì có thể tùy tiện xé rách vải?

Thanh niên kia lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong ống tay áo đưa cho một tên tiểu nhị khác, hỏi:

- Đây là đơn ta đặt mấy thớt vải khác ngày hôm qua, hàng ở đâu?

Tiểu nhị kinh ngạc chỉ về một hướng.

- Tất, tất cả đều ở nơi đó.

Thanh niên kia tiến tới nơi được chỉ, mở ra một thớt vải, kéo nhẹ một cái, một tiếng vải bị xé rách vang lên, sau đó hắn ta vứt bỏ thớt vải kia xuống đất, dùng chân giẫm lên nó.

- Roet roet!

- Roet roet!

- Roet roet!

Tất cả những thớt vải trong tay hắn ta giống như trang giấy, bị hắn tuỳ tiện xé rách rồi vứt trên mặt đất.

Tên thanh niên kia đứng giữa những mảnh vải rách rơi rụng đầy đất, nhàn nhạt hỏi.

- Đây chính là loại vải bền chắc nhất toàn Kinh Đô mà các ngươi đã nói?


Bạn cần đăng nhập để bình luận