Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 744: Một Mực Chặn




Chương 744: Một Mực Chặn





----------------------

Đánh lén không thành lại vào thế bị động, lòng tin Lý Dịch đụng phải đả kích nghiêm trọng.

Gần năm tháng, phương diện luyện công, hắn một chút đều không có thư giãn, mỗi ngày ngủ sung túc mười phần, không nói trở thành cao thủ Tông Sư giống như Như Nghi, độc bộ võ lâm, tốt xấu gì cũng có thể làm đến xưng hô "Đại hiệp" chứ?

Thế nhưng dù đánh lén, trưởng công chúa cũng có thể vừa dùng cơm đồng thời cưỡng ép đè lên tường, cái này khiến hắn bắt đầu hoài nghi thực lực mình.

- Tiến bộ không nhỏ.

Lý Minh Châu vừa ăn cơm chiên trứng vừa nói, quả thực là châm chọc trần trụi.

Nghĩ đến nàng có lực lượng đánh ngang với Liễu nhị tiểu thư, trong nội tâm lúc này mới dễ chịu hơn một ita.

Lý Minh Châu ném một vò rượu qua, Lý Dịch tiếp được, lại ném trở về.

- Nương tử có thai, không thể uống rượu.

Lý Minh Châu gật đầu, mở giấy, đưa lên miệng uống.

Rượu trong hoàng cung đều dùng đồ vật tinh mỹ đựng, tràng diện không bị trói buộc hào phóng như thế cũng chỉ thấy tại Thần Lộ Điện.

Lý Minh Châu vừa ăn cơm, một bên hỏi chuyện mấy tháng nay của hắn, Lý Dịch kể đơn giản vài chỗ, lại nói một số sự việc có quan hệ đến học viện nữ tử cùng nhà xưởng, nhìn sắc trời, nói.

- Thời gian không còn sớm, ta về trước, qua mấy ngày gặp.

Vừa rồi nổi ý lâm thời, cảm thấy đã đến hoàng cung không đến nhìn nàng một chút có thì không còn gì để nói, trì hoãn một chút thời gian trong Thiện Thực Cục, phải nắm chắc thời gian trở về, bằng không không kịp giờ cơm.

Lý Minh Châu tiếp tục ăn cơm chiên trứng, tùy ý phất tay, cũng không ngẩng đầu.

Nàng cử động nhìn qua như hững hờ nhưng sau nửa canh giờ, hậu điện có tiếng kiếm rít gào truyền đến, Vinh ma ma lại phát hiện, kiếm trong tay nàng không còn nặng nề giống như dĩ vãng, nhiều thêm mấy phần linh động, nhẹ nhàng

Sau khi thanh tỉnh về thực lực bản thân, Lý Dịch tính toán để Lão Thường tiễn hắn trở về.

Đừng nói đạo cô kia, xem như có một cao thủ lợi hại giống như trưởng công chúa, một vài hộ vệ lại thêm chính hắn, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của người ta.

Nhưng lúc đi ra cửa cung, Lý Dịch không khỏi giật mình.

Lão giả dơ bẩn ngồi xổm dưới một cây đại thụ cách đó không xa đối diện cửa cung, mặt đất đã chồng chất không ít giấy gói kẹo.

Lý Dịch đi qua, nhìn hắn, kinh ngạc hỏi.

- Từ Lão không phải đi mua đồ à, làm sao còn ở đây?

Lão giả dơ bẩn ngồi thẳng lên, nói.

- Đã mua, ngươi muốn trở về? Vừa vặn, tiện đường…

Lão giả dơ bẩn đã nói tiện đường thì không còn cần Lão Thường nữa.

Nếu thật có hai vị Tông Sư cùng nhau mà đến chỉ vì bắt cóc hắn, Lý Dịch đành chịu.

- Từ Thiên…

Thường Đức đứng tại cửa cung, nhìn xe ngựa dần đi xa, nghĩ đến lời Viên lão đạo trước đó nói, phun ra một cái tên, nhắm mắt lại.

Một chỗ trên đường phố Kinh Đô, lão giả dơ bẩn chỉ chỉ phía trước, nói.

- Trở về không phải đi con đường này.

- Con đường kia bị chặn, đi nơi này nhanh hơn, nghe ta, không sai.

Xe ngựa đi đến một chỗ, Lý Dịch phất tay, nhảy xuống xe nói.

- Từ Lão trước chờ ở chỗ này một chút, ta lập tức trở lại.

Nói xong mấy câu, hắn đi vào trong ngõ hẻm.

Hẻm Dương Liễu vẫn là hẻm Dương Liễu, Câu Lan bên cạnh ngõ nhỏ người đến người đi, trà lâu trong ngõ hẻm lại không có nhiều khách nhân lắm, bởi vì quán trà kia tiêu phí không thấp, trong lúc vô hình đã cản phần lớn người ở bên ngoài.

Lúc này, vị trí cạnh cửa sổ quán trà, mấy tên người trẻ tuổi đang nhìn ra phía ngoài, thấy có một bóng người đi vào bên trong sân nhỏ, sau đó có một người không khỏi cười to.

- A, lại thêm một tên không biết trời cao đất rộng.

Ánh mắt mọi người trông qua liền nghe âm thanh bàn luận.

- Sợ là còn chưa nhận rõ chính bản thân mình.

- Nếu Lạc Thủy Thần Nữ dễ dàng nhìn thấy như vậy, chúng ta làm thế nào ngồi ở chỗ này uống trà?

- Đợi đến lúc hắn ăn mấy lần đóng cửa không tiếp khách, thời điểm hiểu được, sợ rằng nơi này lại thêm một người uống trà.

Mấy người không chút che giấu ý cười cùng châm chọc trên gương mặt, bọn họ ăn vô số lần đóng cửa không tiếp khách, đã có thể tưởng tượng được bộ dáng tiểu nha hoàn kia đi ra đuổi người.

Lý Dịch ngược lại không có chú ý đến mấy đạo ánh mắt chế giễu trong trà lâu, đứng ngoài cửa hồi lâu, mới đưa tay gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng bước chân, cửa lại vẫn chưa mở, sau đó một đạo âm thanh thanh thúy mang theo tức giận truyền ra.

- Tiểu thư không có ở nhà, về sau đừng đến!

Lý Dịch kinh ngạc, nha hoàn Tiểu Thúy này lúc nào mạnh mẽ như cọp cái thế?

Hắn lần nữa gõ cửa.

Tiếng bước chân kia vốn đã đi xa, rất nhanh lại gần, cửa sân "Két" một tiếng mở ra, Tiểu Thúy nhô ra một cái đầu, có chút giận dữ nói.

- Nói bao nhiêu lần, các ngươi đừng tới đây, tiểu thư ách…

Nàng vốn đang xụ mặt, bộ dáng giống như đang muốn giáo huấn, nói đến một nửa, con mắt trợn to, âm thanh ngày càng nhỏ, sau đó có chút không dám tin chà chà hai mắt.

Nhìn chăm chú nhìn một hồi, vẫn còn có chút không tin, đưa tay chuẩn bị lại xoa.

Lý Dịch giật nhẹ mặt nàng, co dãn mười phần, mủm mỉm, lòng trắng trứng, mấy tháng không thấy, nàng ngược lại béo hơn trước đó một chút, xem ra những ngày nay ăn uống rất khá.

Hắn phối hợp đi vào, hỏi.

- Nhược Khanh cùng tiểu thư nhà ngươi có ở đây không?

Chỗ quán trà đối diện, mấy người trẻ tuổi thấy cảnh này đồng thời trừng mắt.

- Hắn vừa rồi bóp mặt nha hoàn kia?

- Hắn cứ như vậy đi vào?

- Hắn…hắn dựa vào cái gì?

Từng đạo âm thanh kinh ngạc mang theo khó tin vang lên, châm chọc trong lòng mấy người lập tức thay đổi thành ghen tỵ và tức giận.

Bọn họ cũng từng đến nhà bái phỏng vô số lần, không chỉ không nhìn thấy Lạc Thủy Thần Nữ, ngay cả cửa viện còn chưa bước qua được, dựa vào cái gì mà tên kia mới tới đã có thể vào, còn có thể bóp mặt nha hoàn?

Ngay sau đó liền có một người đứng lên, nổi giận đùng đùng hỏi mấy người bên ngoài quán trà.

- Vì cái gì mà các ngươi không ngăn cản hắn?

Tuy trong lòng có mấy phần sợ hãi với bọn họ nhưng giờ phút này, tức giận trong lòng chiếm thượng phong.

Cửa quán trà.

Một hán tử mỗi ngày đều ngồi ở chỗ đó uống trà kinh ngạc nói.

- Ta không có nhìn lầm?

Một tên đồng bạn bên cạnh nói.

- Ta cũng nhìn thấy, hẳn không sai.

Lúc hai người đè xuống chấn động trong lòng vừa vặn nhìn thấy người tuổi trẻ kia đi tới lớn tiếng chất vấn.

Ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái.

- Cút!

- Không lăn, cắt chân!

Hiển nhiên ăn không ít thua thiệt trên người mấy người này, hài tử trẻ tuổi kia xám xịt quay đầu về.

Tiểu Thúy lấy lại tinh thần, đóng cửa viện lại, lập tức chạy bước nhỏ tới, kinh hỉ nói.

- Lý công tử, người trở về!

Lý Dịch gật gật đầu, hỏi.

- Nhược Khanh cô nương cùng tiểu thư nhà ngươi đâu?

- Nhược Khanh tỷ tỷ và tiểu thư sáng sớm đã ra ngoài, không biết lúc nào trở về.

Tiểu Thúy nhìn hắn, lại bổ sung một câu.

- Lần này là thật không vì…

- Lý công tử, người trước ở chỗ này ngồi một hồi, ta đi rót trà.

Nhìn Tiểu Thúy nhanh chóng chạy đi, Lý Dịch không ngồi xuống bàn đá bên cạnh mà chính đi thẳng vào nhà.

Cửa phòng vẽ tranh khép, hắn đẩy cửa ra đi vào, bày biện bên trong không có biến hóa quá lớn so với lúc trước, trên bàn còn có mấy bản thảo nội y chưa hoàn thành, còn treo rất nhiều bức vẽ, hơi có vẻ lộn xộn.

Đang muốn quay người rời đi thì chợt quay đầu lại, lấy ra một bức vẽ trên bàn, phía dưới là một họa tác chưa được hoàn thành, nội dung là một nam tử trẻ tuổi đang dựa vào bàn vẽ tranh, Lý Dịch kinh ngạc nhìn hồi lâu, trả bức vẽ kia về chỗ cũ.

Tiểu Thúy bưng một ly trà đi tới, nói.

- Tiểu thư cùng Nhược Khanh tỷ tỷ có thể đã đi Câu Lan, cũng không biết các nàng lúc nào trở về…

- Không có gì đáng ngại.

Lý Dịch mang theo chén trà đi ra khỏi phòng vẽ tranh, nhấp một ngụm thả xuống bàn đá trong viện.

Ánh mắt của hắn nhìn khắp bốn phía, không bao lâu, quay đầu cười cười nói với Tiểu Thúy.

- Khi các nàng lúc trở về, nhớ nói một tiếng, ta đi trước.

Lý Dịch đi ra cửa, rời khỏi hẻm Dương Liễu, lên xe ngựa, lão giả dơ bẩn liếc hắn một cái, nói.

- Ta vừa rồi đi qua nhìn, con đường kia không bị chặn.

Lý Dịch hạ màn xe xuống, nói.

- Vẫn bị chặn.


Bạn cần đăng nhập để bình luận